Công Khai

Chương 67:




Sáng hôm sau.
Đoàn đội Tần Mang cuối cùng cũng đã đến được Độ Thành – một trong những thành phố phồn hoa nhất cả nước.
Nơi đây được biết đến là thành phố chứa đựng một nửa lịch sử quốc gia, có rất nhiều công trình nguy nga cổ kính, giá trị lịch sử chỉ đứng sau Bắc Thành.
Dù sao thì đây cũng là một bộ phim chế tác cấp S+ với đội ngũ mạnh mẽ nhất những năm gần đây, nên đoàn làm phim đã bao trọn một khách sạn 6 sao.
Ngay khi bước vào đại sảnh, có thể ngẫu nhiên gặp được rất nhiều những diễn viên quen thuộc trong giới giải trí.
Dù sao Phó Diên cũng là người quản lý cực kỳ nổi tiếng, chị đã dẫn dắt vô số những người nổi danh trong giới, nên đa số những người nhìn thấy chị đều sẽ lễ phép chào hỏi.
Chị cũng giới thiệu Tần Mang với từng người một.
Có lẽ tương lai sẽ có cơ hội hợp tác.
Dù sao giới giải trí nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Khoảng thời gian này, Tần Mang vẫn luôn giữ vững nụ cười lễ phép trên môi.
Nội tâm os: Thế giới của người trưởng thành chính là dối trá như vậy đấy, phải lễ phép, phải tao nhã không được lạnh mặt.
Mèo méo meo meo!!!
Quá tiền đình!!!
Cô chỉ muốn yên tĩnh quay phim thôi mà, không muốn dây dưa vào những mối quan hệ giữa người với người.
Sau khi rời xa những chị em thân thiết plastic trong vòng hào môn và bước chân vào giới giải trí, cũng phải…..mang lên vẻ mặt tươi cười gượng ép để giao tiếp với người ta.
Mãi cho đến khi quay lại căn phòng do đoàn làm phim sắp xếp, Tần Mang nhìn căn phòng đơn sơ tồi tàn, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trầm xuống: “Đây là phòng của em sao?”
Phó Diên cũng không nhịn được cau mày lại.
Căn phòng không biết có phải do đã lâu không có người ở hay không, thậm chí còn có mùi ẩm mốc nồng nặc.
Tần Mang từ nhỏ đã được chiều chuộng sống trong nhung lụa đã quen, tệ nhất cũng là căn phòng nhỏ chưa đến 50m vuông ở Côn Thành kia, nhưng ít nhất nó sạch sẽ, còn có dấu vết đã được khử trùng và quét dọn cẩn thận từ trước.
Các nhân viên đoàn phim cực kỳ chu đáo, tỉ mỉ.
Trước khi vào đoàn phim này, cô đã nói những điều cấm kỵ và yêu thích cho nhân viên đoàn phim.
Chuyện cô dị ứng với môi trường ẩm mốc như này đáng lẽ đoàn làm phim đã biết từ trước, nhưng lại cứ sắp xếp một căn phòng như vậy cho cô.
“Chị sẽ đi hỏi người phụ trách đoàn phim một chút.”
Phó Diên bảo Tiểu Đồng dẫn Tần Mang tới phòng khách cuối hành lang nghỉ ngơi trước.
Tần Mang mệt mỏi sau chuyến bay dài, hiện tại lại không thể trực tiếp nhận phòng, đôi môi đỏ mọng mím lại, cảm giác vừa nóng bức vừa khó chịu.
Trên chiếc ghế sofa bọc da trong phòng khách, cả người Tần Mang như không xương mà dựa vào vai của Tiểu Đồng.
Góc mặt trắng như tuyết vì nóng bức mà ửng đỏ bừng bừng.
Tiểu Đồng nhìn không khỏi đau lòng.
Nhịn không được lẩm bẩm trách đoàn làm phim đều không phải người!
Nghĩ đến những đại minh tinh nổi tiếng tuyến một mà bọn họ vừa gặp trên đường đi, chẳng lẽ cảm thấy địa vị của chị Mang Mang quá thấp nên nhân viên đoàn phim đều không quan tâm chăng?
Sự thật đúng như những gì Tiểu Đồng nghĩ.
Người phụ trách cũng rất khó xử.
Bởi vì các phòng khách sạn đều được phân chia dựa vào địa vị và thâm viên của những diễn viên trong đoàn phim, nên các phòng tổng thống và các phòng cao cấp khác đều do các tiền bối, đại hoa đán và nam nữ diễn viên chính tuyến một sử dụng.
Tần Mang là người mới.
Cũng phải hiểu các quy tắc này.
Có thể cô nổi tiếng hơn, nhiệt độ cao hơn nhiều người, nhưng cô lại vào giới muộn hơn họ.
Phó Diên càng nghe càng cảm thấy vô lý: “Cả nửa giới giải trí đều đến đây, mà ngay cả một căn phòng tử tế để ở cũng không có sao?”
Người phụ trách khó xử nói: “Thật ra căn phòng của cô Tần cũng không tính là cấp bậc thấp, có lẽ là do vị trí nên sẽ hơi ẩm mốc một chút, hay là nhẫn nhịn một chút?”
“Dù sao cũng tới để quay phim, chứ không phải đến để tận hưởng.”
Sắc mặt của Phó Diên lạnh xuống: “Nghệ sĩ nhà chúng tôi dị ứng với môi trường ẩm mốc, sắp bắt đầu quay phim rồi, nếu như bị nổi mẩn đỏ chẳng phải cũng sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim hay sao?”
Có lẽ đang nghĩ tới địa vị của Phó Diên trong giới giải trí.
Ngay cả quản lý cấp cao của đoàn phim cũng không thể vì việc nhỏ như phân chia phòng mà đắc tội tới chị, chỉ “chậc” một tiếng: “Yếu ớt vậy sao.”
“Thôi được rồi, đổi phòng cho các người.”
“Nhưng mà phải tối muộn mới có thể nhận phòng vào ở.”
Nói qua nói lại nửa ngày.
Yêu cầu đổi phòng hợp lý nhưng lại biến thành do bọn họ quá yếu ớt?
……
Khi Tần Mang nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Phó Diên, đột nhiên vui vẻ hẳn lên: “Ai làm cho Phó tỷ nhà chúng ta tức giận như vậy?”
“Chán sống rồi à?”
Phó Diên kể lại những gì vừa xảy ra.
Và những phòng tốt bây giờ đều đã chia cho tiền bối và tuyến một ở.
Vậy nên cho dù có đổi phòng thì cũng chỉ có thể thay đổi vị trí mà thôi.
“Ai bảo chỉ tùy tiện đi ra ngoài cũng đều có khả năng gặp phải các vị tiền bối không thể đắc tội được trong giới chứ.”
“Em lại sợ quá đi.”
Tần Mang khoanh tay, vì buồn ngủ nên đôi mắt đen nhánh lúc này dường như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng, thiếu đi vài phần gai góc sắc bén, tựa người vào chiếc ghế sofa da đen, giống như một con thiên nga trắng cao quý mà lười biếng.
Tiểu Đồng cực kỳ không phục.
“Chị Mang Mang không thể so sánh được với những vị tiền bối tuyến một đó thì cũng thôi đi, nhưng chẳng lẽ ngay cả những nam minh tinh tuyến hai trong giới cũng không thể so sánh được sao?”
“Anh ta thậm chí còn không có tác phẩm nào cả! Cũng chẳng biết làm cách nào mà có thể vào đoàn phim được nữa.”
Quan trọng là—
Tiểu Đồng tận mắt nhìn thấy: “Bọn họ ở tầng trên!”
“Phòng tổng thống!”
Chắc chắn không phải được sắp xếp theo cái gì mà địa vị hay thâm niên,… như người phụ trách đã nói!
Rõ ràng chính là có người chống lưng, đi cửa sau!
Phó Diên nhìn thời gian: “Thôi, buổi chiều vẫn còn có tiệc khai máy.”
“Tới phòng tạo hình trước đã.”
“Ở đó cũng có chỗ để nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
Tần Mang sao cũng được gật đầu.
Nhưng trong đầu đang nghĩ: Cô có sở hữu bất động sản nào ở thành phố này không nhỉ?
Độ Thành là nơi thích hợp để mua bất động sản như vậy, chú nhỏ chắc là sẽ có mua cho cô chứ nhỉ?
Tý nữa phải hỏi thăm một chút.
Còn về Phó Diên, sau khi nghe được những lời của Tiểu Đồng nói, liền nghiêng đầu nhìn sang Tần Mang, nếu đoàn làm phim này thật sự là đua nhau hậu thuẫn phía sau, thì không ai có thể so sánh được với vị tổ tông trước mặt này.
Phòng làm việc của Tần Mang, hậu thuẫn chính là tập đoàn Hạ thị.
Khi rời đi.
Không để ý thấy có người đang đi xuống từ thang máy VIP cách đó không xa.
Người đàn ông tóc đã hoa râm, dáng người được rèn luyện cực tốt, mặc một chiếc áo khoác thời thượng cùng với chiếc kính râm màu nâu sành điệu.
Kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái biến mất ở cuối hành lang.
Dùng tiếng phổ thông với chất giọng Quảng Đông rất nặng hỏi: “Kia là ai?”
“Sao trước đây tôi chưa từng gặp?”
“Rất xinh đẹp.”
Câu cuối cùng này lại phát âm cực kỳ chuẩn.
Nhà sản xuất nhìn thoáng qua nhưng không thấy rõ, mỉm cười thuận miệng trả lời: “Chắc là một người mới thôi.”
Giang Lệnh Diệu tháo kính xuống.
Lau lau, rất hài lòng nói: “Người mới của Đại Lục đúng là tài năng nối tiếp tài năng.”
“Ngài quá khen rồi.”
Ngay cả nhà sản xuất cũng phải khép nép khi đối mặt với người đàn ông từng là nhân vật hô mưa gọi gió ở làng giải trí Hồng Kông thời đó.
*
Bữa tiệc khai máy này không chỉ dành cho các diễn viên trong đoàn phim mà còn có sự tham gia của những người bạn trong giới truyền thông.
Thậm chí còn tạo nhiệt độ trên mạng trước.
Bị cư dân mạng nói đùa: Buổi khai máy của đoàn phim [Trò chơi mạo hiểm] được ví như hiện trường của một buổi liên hoan phim nổi tiếng.
Tất cả đều là những diễn viên nổi tiếng hàng đầu trong giới.
Thậm chí có rất nhiều fans còn tự hào rằng idol nhà mình có thể có được vai diễn trong đoàn phim đó.
Có thể thấy rằng, dàn diễn viên lần này cực kỳ đẳng cấp.
Nghĩ tới đó đều là những diễn viên tiền bối, nhà tạo mẫu lần này đã chọn cho Tần Mang một chiếc áo có viền cổ tròn thêu ba chiều cổ điển đầy phức tạp, cùng với chiếc váy có tua rua màu trắng bạc bên dưới, khi bước đi, đôi chân thon dài trắng nõn của cô thấp thoáng như ẩn như hiện, xinh đẹp đầy tinh tế.
Nhưng lại không lấn át hết hào quang của nhân vật chính.
Nếu nữ phụ số 3 của phim lại ăn mặc khoa trương hơn cả nữ chính thì cái này gọi là làm màu, thích khoe mẽ!
Sau khi nhập tiệc.
Tần Mang vẫn thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Dù sao với khuôn mặt kia của cô, cho dù muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi.
Tần Mang vén vạt váy chậm rãi đi theo Phó Diên khắp nơi để làm quen với mọi người.
Ý của Phó Diên chính là cô có thể tiến bộ lên rất nhiều nếu có thể học tập được gì đó từ bất cứ diễn viên nào đang có mặt tại đây.
Thật sự là như vậy.
Tần Mang cũng đã xem rất nhiều phim điện ảnh và truyền hình có sự tham gia của những diễn viên này.
Ở đây, trừ vai nam số 2 là Đàn Quan Nam ra thì Tần Mang thật sự không thân thiết với ai.
Đúng lúc Phó Diên có chuyện cần gặp người quản lý của Đàn Quan Nam.
Phó Diên: “Em đợi chị mấy phút, chị sẽ quay lại ngay.”
Tần Mang cảm thấy chị đối xử với cô như một đứa bé 3 tuổi, ở đây nhiều người như vậy làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.
Phó Diên không quá tin tưởng cho lắm.
Nhớ những lời Mạnh Thính đặc biệt nói với mình, không thể để Tần Mang một mình được.
Nhìn quanh bữa tiệc.
Vẫn là làm phiền Đàn Quan Nam trông chừng Tần Mang mất phút.
Phó Diên nhắc nhở anh ta: “Trong đoàn phim này, hai người đều là hậu bối, đoàn kết lại, đừng đấu đá lẫn nhau.”
Đàn Quan Nam cười nói: “Phó tỷ yên tâm đi, em sẽ trông chừng tiểu sư muội, không để em ấy gây sự đâu.”
Lần cuối cùng gặp Đàn Quan Nam chính là tại buổi họp báo ra mắt bộ phim [Phù Hoa].
Từ lần “cầu hôn” đó, đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện thoải mái như vậy.
Đàn Quan Nam vẫn là một quý ông đẹp trai thân sĩ, một người sư huynh phong độ tao nhã như gặp nhau lần đầu.
Trò chuyện vài câu về kịch bản cùng với quay phim.
Đúng lúc tình cờ nhìn thấy nữ chính Bùi Châm tiền bối rất bình dị gần gũi vẫy vẫy tay với cô.
Trước đây Tần Mang đã từng xem phim của Bùi Châm, cũng có ấn tượng rất tốt.
Đàn Quan Nam nhấp một ngụm rượu, cũng không giữ cô, ngược lại nhắc nhở vài câu: “Em đi đi, cô Bùi Châm là người tốt, có thể tiếp xúc.”
“Cảm ơn sư……”
“Tiền bối Đàn.”
Nghĩ đến ghi chú “Anh trai” trên wechat của mình còn chưa có đổi, xưng hô này đến miệng rồi Tần Mang liền đổi ngay.
Đàn Quan Nam cười như không cười nhìn cô: “Gọi sư huynh thì bỏng miệng* à?”
*Theo câu tục ngữ cổ của Bắc Kinh “nói ra sẽ bỏng miệng” có nghĩa là “ngại nói ra điều gì đó, rất xấu hổ ngại ngùng phải nói điều đó khi bạn thực sự không còn lựa chọn nào khác.”
Tần Mang bình tĩnh xoay người đi: “Chê cười rồi, trong nhà có bình giấm chua.”
Đàn Quan Nam nhìn theo bóng lưng cô, mỉm cười bất đắc dĩ.
Đáy mắt anh ta có chút nhẹ nhõm vì buông xuống được.
Thực tế khi biết ngày xảy ra vụ cháy, người đàn ông cao quý lạnh lùng kia không màng tính mạng cũng không chút do dự chạy vào đám cháy đó, anh ta đã hoàn toàn buông xuống.
Ban đầu vốn nghĩ giữa bọn họ chỉ là một cuộc liên hôn thương nghiệp không có tình cảm gì, vẫn còn nghĩ mình sẽ còn cơ hội.
Nghĩ đến ánh mắt sáng bừng lên như ánh sao của Tần Mang khi nhắc đến người đó.
Làm sao lại không có tình cảm được chứ.
Tần Mang từ bé đến lớn đã sưu tập vô số thư tình, sau khi trưởng thành, không còn sưu tập thư tình nữa, bắt đầu sưu tập các loại danh thiếp.
Đối với việc mình được người khác yêu thích đã trở nên rất bình thường.
Hoàn toàn không để ở trong lòng.
Trong mắt cô, Đàn Quan Nam cùng với những người đàn ông đó không có bất cứ sự khác biệt nào.
Khu vực sofa trên sân thượng, đã có rất nhiều những diễn viên tiền bối gạo cội đang ngồi tán gẫu, cũng có một số diễn viên trẻ nổi tiếng hiện nay.
Trong số đó có Bùi Châm.
Trước đó Phó Diên cũng đã dẫn Tần Mang tới giới thiệu với bà.
Chỉ là lúc đó Bùi Châm đang bận chút chuyện nên chỉ có thể trao đổi vài câu ngắn ngủi.
Lúc này, Bùi Châm nhờ người ta nhường chỗ ngồi cạnh bà cho Tần Mang.
Đánh giá khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy sáng ngời của Tần Mang, mới mở miệng nói: “Nhìn cháu cực kỳ giống với một nữ diễn viên cùng thời với cô.”
Vị nữ diễn viên kia cũng rất có linh khí, thiên phú rất cao, đáng tiếc sức khỏe không tốt, hồng nhan bạc mệnh.
Nếu không, giới nghệ sĩ ngày nay còn chưa biết là thiên hạ của ai đâu.
Nghe Bùi Châm khen ngợi nữ diễn viên kia không tiếc lời hay ý đẹp.
Tần Mang càng nghe càng cảm thấy người bà miêu tả rất quen thuộc.
Cho đến khi Bùi Châm nhắc tới hai bộ phim điện ảnh kia.
Tần Mang đã nhìn thấy nó từ quyển nhật ký của mẹ mình.
Đáy mắt gợn sóng đột nhiên lóe lên một chút tỉnh ngộ, cô gái mấp máy khóe môi, một lúc sau mới nói được một câu: “Cô có thể nói cho cháu biết tên của nữ diễn viên kia không?”
Bùi Châm nhìn vào đôi mắt quyến rũ long lanh của Tần Mang, đáy mắt mang theo chút hoài niệm: “Nguyệt Yên, cô ấy tên là Quan Nguyệt Yên.”
Quả nhiên.
Là mẹ cô.
Năm đó vì lý do sức khỏe kém nên Quan Nguyệt Yên không có quá nhiều những tác phẩm nổi tiếng, sau khi bà qua đời, trên mạng cũng có rất ít những thông tin về bà.
Hầu hết những gì Tần Mang biết về việc mẹ cô trong giới giải trí đều là do cuốn nhật ký diễn viên mà mẹ lúc nào cũng mang theo bên mình.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người trong nghề có liên quan tới mẹ.
Khi Tần Mang đang định xin cô Bùi kể thêm nhiều chuyện xưa về mẹ mình.
Thì đột nhiên bên ngoài có tiếng xôn xao rất lớn.
“Là thầy Giang tới.”
Mọi người tại đó đều theo âm thanh nhìn qua.
Thấy một lão tiên sinh ăn mặc cực kỳ thời thượng, mỉm cười vẫy tay chào mọi người.
Tần Mang liếc nhìn sang.
Không quen biết.
Ông ta tưởng mình đang tổ chức concert hay gì mà còn vẫy tay……
Cuộc đối thoại giữa Bùi Châm và nam chính của bộ phim này bỗng lọt vào tai cô.
Lời nói đầy mỉa mai: “Giới giải trí không còn ai nữa hay sao mà lại mời ông ta đến đây.”
Giang Lệnh Diệu trong giới này danh tiếng cũng không tốt lắm
Các diễn viên trẻ tuổi thì chưa biết điều đó, nhưng bọn họ đều là những người đã trải qua thời kỳ hô mưa gọi gió của Giang Lệnh Diệu.
Ai mà chưa từng ăn trái đắng dưới tay ông ta.
Ông ta chính là một con sói đeo mặt nạ người tốt.
Loại người này, cho dù tuổi tác lớn dần cũng sẽ không đột nhiên trở nên tử tế lương thiện.
Vì vậy, mỗi lần Bùi Châm nhìn thấy bộ dạng ông ta thân thiện dễ gần, cả người liền nổi hết da gà lên.
Nam diễn viên chính ám chỉ Bùi Châm: “Cô nhỏ giọng thôi, hổ già rồi thì vẫn là hổ, chúng ta không dây vào được.”
Bùi Châm cười nhạo.
Bà cũng không nói gì nữa, dù sao thì bà cũng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, vẫn biết thế nào là tránh hại tìm lợi.
Tần Mang mơ mơ hồ hồ nghe được vài câu.
Cũng không mấy coi trọng.
Dù sao thì cũng chả liên quan gì đến cô.
*
Giang Lệnh Diệu đi qua nhóm người đang nói chuyện, được các lãnh đạo cấp cao của đoàn phim đích thân dẫn đường lên sân thượng, nơi các nhân vật lớn đang tụ họp.
Có một diễn viên trẻ tuổi nào đó rất có mắt nhìn đã nhanh chóng đứng lên nhường vị trí.
“Thầy Giang, ngài ngồi đây đi.”
“Không cần phải vậy đâu.”
Giang Lệnh Diệu khách khí nói vài câu, sau đó lại làm như không thể khước từ lời mời nhiệt tình của đối phương mà ngạo nghễ ngồi xuống.
Nào ngờ.
Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vừa gặp sáng nay.
Ở khoảng cách gần, dưới ánh đèn sáng khuôn mặt của cô bé càng trở nên lộng lẫy động lòng người hơn.
Càng xinh đẹp.
Càng lóa mắt.
Chính là kiểu xinh đẹp diễm lệ khiến người ta muốn phá hủy nó.
Lúc này có người muốn rót rượu cho ông ta.
Giang Lệnh Diệu thân sĩ giơ tay lên, mỉm cười ngăn cản người rót rượu, ngược lại lắc lắc chiếc ly rỗng: “Cô bé, lại đây rót rượu cho ta.”
Tần Mang đang ngồi đối diện: “???”
Mọe gì thế?
Để cô rót rượu?
Mọi người ở đây không ai là không biết tính tình của ông ta.
Nhìn là biết ông ta coi trọng Tần Mang rồi.
Rót rượu cái gì.
Rõ ràng là bồi rượu mà.
Thậm chí Giang Lệnh Diệu còn bảo người ngồi bên cạnh ông ta đổi chỗ cho Tần Mang.
Có vẻ như chắc chắn cô sẽ không từ chối.
Vì Tần Mang lớn lên trông giống Quan Nguyệt Yên nên Bùi Châm đối xử thân thiết với cô hơn vài phần.
Biết rõ sẽ có nguy cơ đắc tội lão hổ già đang cười này, nhưng Bùi Châm vẫn mỉm cười ẩn ý nói: “Thầy Giang, ngài già thật rồi, bây giờ không còn là thời đại của chúng ta khi đó nữa, phải tôn trọng nữ diễn viên.”
“Bồi rượu thì ngài nên tìm mấy vị “tiểu thư” ở ngoài kia đi.”
Nếu là trước kia, Giang Lệnh Diệu sẽ cho Bùi Châm vài phần thể diện.
Nhưng lần này—
Tần Mang thực sự rất hợp khẩu vị của ông ta.
Ông ta nghịch mấy quả óc chó trong lòng bàn tay, yên lặng chờ đợi.
Tất cả mọi người ở đó đều không dám lên tiếng.
Đây là cuộc đối đầu đụng độ của các nhân vật lớn.
Nào ngờ.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Ngón tay thon thả trắng nõn như sứ của Tần Mang cầm bình rượu lên, theo động tác đứng dậy của cô, rượu vang đỏ trong bình dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng thần bí mê người.
Đôi mắt quyến rũ động lòng người của cô gái long lanh như một dòng suối mùa xuân trong vắt.
Dưới ánh đèn chùm lộng lẫy, đôi môi đỏ mọng của cô gái hơi nhếch lên, yểu điệu thướt tha đi về phía ông ta.
Mọi người đều cho rằng cô sẽ nhượng bộ, trong lòng không khỏi cảm thấy nuối tiếc.
Thật đáng tiếc, một nữ diễn viên xinh đẹp có linh khí như vậy cơ mà.
Ngay cả Giang Lệnh Diệu cũng cảm thấy như vậy.
Những người có mặt tại đây đều hiểu rõ địa vị của ba chữ “Giang Lệnh Diệu” này như thế nào trong giới giải trí thời đó.
Ngay cả bây giờ, cũng đều phải nể mặt mũi ông ta vài phần.
Hơn nữa, công ty giải trí của ông ta cũng chiếm một phần lớn đầu tư vào bộ phim này.
Nếu Tần Mang thức thời, nhân cơ hội này ôm được đùi lớn của nhân vật lớn này, thì có lẽ vai nữ số 3 của cô còn có thể thêm được nhiều đất diễn hơn.
Nhìn thấy động tác của Tần Mang.
Rất rõ ràng là cô đồng ý rồi.
Nếu cả hai bên đều vui vẻ đồng ý, Bùi Châm chỉ cau mày lại, cũng không còn có gì khác mà nói thêm nữa.
Ngược lại, bị ánh mắt châm chọc của Giang Lệnh Diệu nhìn lướt qua.
Bà ngẩng đầu lên nhìn cô gái uyển chuyển thướt tha đang duyên dáng bước về chiếc ghế sofa đối diện.
Ánh mắt Bùi Châm lạnh xuống: Quả nhiên lớn lên thực sự rất giống nhau, nhưng cốt cách phẩm chất lại kém xa…..
Tuy nhiên— không đợi bà nghĩ xong.
Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Dáng người Tần Mang vốn đã cao gầy, nhưng hôm nay lại đi thêm đôi giày cao gót 12cm, trực tiếp cao tới gần 1m8, thậm chí còn cao hơn rất nhiều những nam minh tinh có mặt tại đây.
Bao gồm cả Giang Lệnh Diệu.
Khi cô từ từ bước đến gần, bàn tay thon thả mảnh khảnh cầm bình rượu còn phân nửa giơ lên.
Giang Lệnh Diệu cũng đứng dậy, đang muốn tiến tới chạm vào bàn tay ngọc ngà của mỹ nhân.
Giây tiếp theo.
Khuôn mặt vốn còn tươi sáng lộng lẫy của cô gái đột nhiên trở nên tàn nhẫn, giống như sương giá lạnh lẽo.
Bàn tay ngọc ngà nâng cao lên, cổ tay lật lại, dứt khoát nhanh nhẹn đổ rượu vang đỏ xuống đỉnh đầu của ông ta.
Dọc theo chiếc cổ uốn cong của bình rượu, chất lỏng màu đỏ tươi bỗng rót xuống.
Làm ướt mái tóc hoa râm, từng giọt từng giọt lăn xuống bộ quần áo thời thượng cao cấp của Giang Lệnh Diệu.
Lão tiền bối vốn ăn mặc chỉnh tề, phong thái được mọi người khen ngợi không kém gì với năm xưa, lúc này lập tức trở nên chật vật.
Mọi người đứng xem: “!!!”
Bùi Châm vẫn còn đang cảm thán rằng mình nhìn nhầm người.
Khó khăn lắm mới tán thưởng một tiểu bối, không ngờ vẫn là người muốn leo lên cành cao.
Nào ngờ—
Bùi Châm: “Wow”
Giang Lệnh Diệu mấy chục năm qua, đừng nói là sau khi trở thành lão đại một tay che trời, cho dù ngay thời điểm mới đầu xuất đạo năm đó, cũng chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như bây giờ.
Ông ta trợn mắt lên, không thể tin được mà chỉ tay vào Tần Mang: “Cô….sao cô dám đổ rượu vào người tôi?”
Sự việc xảy ra quá đột ngột.
Mọi người đều đang ngây ra.
Nói xong, vẫn còn muốn trợ lý của mình cùng nhau bắt Tần Mang lại.
Tần Mang ghét bỏ rượu dính trên tay mình, nên trước khi bọn họ tới.
Đôi mắt hơi nhíu lại, một tay cầm theo bình rượu thủy tinh, cực kỳ không khách khí vung mạnh tay lên ném về phía trước mặt ông ta.
“Choang” một tiếng
Bình thủy tinh đập xuống sàn đá cẩm thạch vỡ toang.
Một loạt động tác chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Khiến mọi người đều không kịp cảnh giác.
Những mảnh vỡ thủy tinh bắn ra.
Thậm chí còn có mấy mảnh cắm vào trên chân của Giang Lệnh Diệu.
“Máu…..chảy máu rồi?”
“Đờ mờ!”
“Nhanh, nhanh chóng gọi bác sĩ tới đây!”
Sảnh tiệc vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Những người đứng đằng xa không biết xảy ra chuyện gì nên cũng kéo tới gần để xem.
Lúc Tần Mang ném xuống đã dự đoán trước những mảnh thủy tinh vỡ ra sẽ không bắn trúng những người khác.
Vậy nên mới trực tiếp ném thẳng vào chỗ ông ta.
Lúc này, Giang Lệnh Diệu mới phát hiện chân mình đang chảy máu.
Ông ta trước nay đều rất coi trọng thể diện và ngoại hình của mình, bây giờ Tần Mang đã hoàn toàn dẫm trúng vào giới hạn phẫn nộ của ông ta.
“Cô không muốn lăn lộn trong giới giải trí này nữa sao?”
Cô gái xinh đẹp rực rỡ như ánh dương hoàn toàn không thèm để tâm đến ông ta, nhanh chóng rút khăn ướt bên cạnh ra lau đầu ngón tay thon dài, rồi mới lạnh lùng nói:
“Lăn lộn con mọe ông!”
“Ông nghĩ mình là cái thá gì?”
“Cũng dám mơ ước tới bổn tiểu thư?”
Lời nói vừa bình tĩnh lại lạnh lẽo.
Khiến khung cảnh đang hỗn loạn lại im lặng thêm một giây nữa.
Một số lãnh đạo cấp cao của đoàn phim cùng đạo diễn và người quản lý Phó Diên của Tần Mang khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này cũng suýt chút nữa thì ngất đi.
Đặc biệt là Phó Diên.
Phản ứng đầu tiên chính là trừng mắt giận dữ với Đàn Quan Nam vừa bước ra từ phòng vệ sinh.
Đàn Quan Nam: “….”
Anh ta cũng rất vô tội nha.
Ai mà biết Tần Mang ở bên cạnh cô Bùi cũng đều có thể gây ra rắc rối lớn như này.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn đẫm máu, cùng với sự tức giận ngút trời của vị tiền bối đứng đầu giới giải trí, trong lòng Đàn Quan Nam không khỏi khiếp sợ.
May mà người thu dọn cục diện rối rắm này không phải là anh ta.
Phó Diên hiểu ánh mắt của anh ta.
Nhưng bây giờ trách Đàn Quan Nam không để mắt trông chừng Tần Mang thì cũng đã muộn rồi, quan trọng là—
Phó Diên liếc nhìn giới truyền thông đang cầm máy ảnh cách đó không xa.
Vì để mọi người ổn định lại.
Phó Diên trước tiên nhanh chóng gửi một tin nhắn, sau đó mới chủ động tiến lên: “Ở đây quá hỗn loạn, nên tìm một nơi yên tĩnh để kiểm tra vết thương cho thầy Giang, kẻo động tới động mạch hay gì đó.”
Vị trí đứng của chị tưởng chừng như tùy ý nhưng thực ra lại là bảo vệ Tần Mang ở phía sau lưng.
“Đúng….đúng vậy.”
Lãnh đạo cao cấp của đoàn phim nhanh chóng tiến hành thu dọn hiện trường.
Với tư cách là người tổ chức bữa tiệc khai máy này, nhà sản xuất thực sự rất đau đầu.
Như thế nào lại đắc tội vị lão đại này cơ chứ.
Bọn họ đều không phải là người của công ty giải trí trong nước, phần lớn đều là từ nước ngoài trở về, nên đương nhiên không biết thân phận bối cảnh của Tần Mang, nhưng bối cảnh của Giang Lệnh Diệu lại cực kỳ rõ ràng.
Tại phòng bên của sảnh khách sạn.
Lúc này bác sĩ đang bôi thuốc cho Giang Lệnh Diệu.
Ngoại trừ thanh âm rất nhỏ của bác sĩ, còn lại không một ai dám nói gì.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Tần Mang thản nhiên ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn không có cảm giác mình đã đắc tội tới người có quyền cao chức trọng có thể khống chế sinh tử trong giới giải trí.
Nhà sản xuất thiên vị ai hơn, không cần nói cũng biết.
Họ còn đang dự định chấm dứt hợp đồng với Tần Mang.
Phó Diên tới đây không phải là để chịu sự khinh bỉ, mà để đóng phim.
Đến cũng đến rồi, nhưng nếu cứ mang theo sự tủi nhục này rời đi, thì người hâm mộ sẽ nghĩ thế nào, khán giả sẽ nghĩ sao.
“Mặc dù nghệ sĩ chúng tôi là người ra tay trước, nhưng việc gì cũng đều có lý do.”
Nhà sản xuất nói thẳng: “Thầy Giang chỉ là gọi cô Tần tới rót rượu thôi mà.”
“Vậy mà cô Tần lại cầm hung khí để làm tổn thương người ta—”
“Đoàn phim chúng tôi cũng không thể giữ những diễn viên không ổn định về mặt cảm xúc như vậy được.”
Phó Diên thấy không còn bất cứ khe hở nào để trở mình.
Ánh mắt liền lạnh xuống.
Nhịn không được liền nhìn xuống điện thoại.
Sao thư ký Tùng vẫn chưa trả lời.
Nhà sản xuất thử thăm dò hỏi Giang Lệnh Diệu: “Thầy Giang, ngài thấy giải pháp này như thế nào?”
Giang Lệnh Diệu đã thay bộ quần áo bị thấm rượu vang đỏ, nhưng mái tóc hoa râm lại không làm lại tạo hình, khiến ông ta trông có vẻ khó tính cọc cằn cổ hủ hơn.
Trong đầu ông ta lúc này chỉ toàn là dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy của Tần Mang khi đi về phía ông ta.
Tính ra hoạt động trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp một cô gái xinh đẹp, trẻ trung lại tỏa sáng chói lóa như vậy.
Như thể trên người cô gái tỏa ra thứ sánh sáng mà những người sống trong bóng tối như họ vẫn luôn khao khát.
Khiến họ muốn phá hủy thứ ánh sáng này.
Thấy cô gái không nói gì.
Ánh mắt Giang Lệnh Diệu mang theo vẻ uy hiếp như đấng tối cao: “Chỉ cần cô làm ta hài lòng….vị trí nữ số 3 vẫn là của cô.”
Vì để tránh cho việc náo loạn lần nữa.
Lúc này, ngay cả những chiếc bình hoa bày ở trong phòng cũng đều được cất gọn đi.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mang mang theo ý lạnh cùng khinh bỉ: “Vậy nên?”
Nơi đây không có bất cứ giới truyền thông hay diễn viên nào khác.
Giang Lệnh Diệu cũng không còn che giấu chính mình, nhìn thẳng vào mắt Tần Mang.
Ngữ khí ra lệnh, khiến người khác cực kỳ khó chịu.
“Quỳ xuống, xin lỗi ta.”
“Ta có thể cân nhắc tha thứ cho cô.”
Đừng nói Tần Mang.
Sắc mặt Phó Diên lạnh lẽo tột cùng, đứng lên đầu tiên, đang chuẩn bị định kéo Tần Mang rời đi.
Nhân vật tốt cái mọe gì, đoàn phim xa hoa cái mọe gì.
Bọn họ đều không cần!
Giây tiếp theo.
Cánh cửa khép hờ màu champagne bất ngờ bị hai vệ sĩ được huấn luyện bài bản đầy ra.
Tần Mang theo bản năng ngước mắt lên.
Lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc đến tận xương tủy.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi lụa màu đen đầy lịch lãm tự phụ xuất hiện ở cửa, thân hình cao lớn của anh như chia cắt ánh sáng và bóng tối, một nửa ẩn trong bóng tối hắc ám, một nửa hiện rõ trước mắt trần thế.
Lúc này, đôi mắt xanh xám của anh mang theo sự phán xét lạnh lùng của một vị thần.
Ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào người vừa nói.
Giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lẽo như sương giá: “Vậy ông quỳ xuống, xin lỗi phu nhân tôi.”
—————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử kiêu ngạo và tàn độc đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Huhuhu, chồng ơi! Em bị bắt nạt! Anh giúp em đòi lại công bằng đi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.