Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 56:




Editor: Vy Vy 1505
Hôm nay từ sau giờ ngọ nhị gia liền có vài phần tâm thần không yên, nhíu mày một lát, liền sai người kiểm tra ngoại vụ gần đây.
Được hồi đáp cũng không có gì khác thường, nhị gia lại hạ lệnh tăng thêm thủ vệ các nơi trong thôn trang.
Tuy tâm phúc không rõ nguyên do, nhưng vẫn cung kính lĩnh mệnh lui ra.
Tới ban đêm, nhị gia nghỉ ngơi.
Xưa nay giấc ngủ của nhị gia không được tốt, tối nay đặc biệt thấp thỏm, trằn trọc tới nửa đêm, ấn đường chợt nhảy dựng thật mạnh.
Nhị gia chống cánh tay, nháy mắt ngồi dựng lên, lạnh giọng quát: “Người tới!”
Đồng thời, một tiếng còi bén nhọn đột ngột vang lên, cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, nhất thời rùng mình.
Gã sai vặt chờ đợi ở gian ngoài đã xoay người dựng lên, vội vàng chạy nhanh vào phòng chủ tử. Mà giờ phút này, bên ngoài đèn đuốc hơi sáng lên, ẩn ẩn truyền tới tiếng binh khí giao kích.
Ngoài viện có tiếng bước chân dồn dập, chạy tới trước cửa chính phòng thì dừng lại, nhị gia trầm giọng kêu: “Tiến vào.”
“Có chuyện gì?”
Tình huống khẩn cấp, tâm phúc thủ lĩnh hộ vệ cũng không vô nghĩa, “phanh” một tiếng quỳ xuống đất bẩm: “Thôn trang bị kẻ thân phận không rõ vây công. Nhân thủ của đối phương rất nhiều, mỗi người đều được huấn luyện kỹ càng, công phu cũng cực cao, bên ta hiện giờ đang rơi vào thế hạ phong.”
Vẻ mặt thủ lĩnh hộ vệ ngưng trọng, hiển nhiên tình hình bên ngoài không phải ác liệt bình thường.
“Không rõ thân phận?”
Giọng nhị gia có chút khàn khàn, lạnh lùng cong môi, ở kinh đô và vùng lân cận, có thể có mấy thế lực mạnh mẽ như vậy?
Có khả năng tấn công cứ điểm này, ước chừng chỉ có một người thôi.
“Nơi đây đã không thể ở lâu, phải cấp tốc rời đi.” vẻ mặt nhị gia chợt tắt: “Nhanh chóng thu thập các thứ quan trọng, còn lại không thể mang đi, lập tức đốt hủy.”
Xưa nay nhị gia rất xem trọng cứ điểm này, kinh doanh không tệ, nói vứt bỏ liền vứt bỏ dứt khoát, đầu lĩnh thủ vệ lại lộ vẻ không nỡ.
“Ngươi cũng đừng lưu luyến, hiện giờ kẻ địch đột ngột tới gần, không ném bỏ chốt, làm sao giữ được xe.”
Nhị gia là người nhanh chóng quyết định, lập tức khởi động phương án khẩn cấp, phân thuộc hạ thành hai phần. Một phần tiếp tục chống đỡ ngoại địch, phần còn lại trước tiên đi ngoại thư phòng phóng hỏa đốt công văn, sau đó lập tức rời đi theo.
Hứa Trì chuẩn bị đầy đủ, vây khốn thôn trang, chỉ là nhị gia làm người cẩn thận, dự bị càng thêm xa xăm hoàn thiện.
Lúc nhị gia cho xây dựng thôn trang này, đã sai người xây đường hầm, cơ quan chỉ một mình nhị gia biết, cửa thông đạo thiết lập tại phòng ngủ, một đầu khác là bên ngoài hơn hai mươi dặm.
Chờ Hứa Trì đánh hạ thôn trang, phát hiện không thấy nhị gia, lập tức đen mặt.
Trước đó không phải hắn không suy đoán thôn trang này có đường hầm linh tinh, bởi vậy căn cứ thế núi, nơi nào dễ dàng khai quật địa đạo hắn đều thả trạm gác ngầm giám thị.
Trạm gác ngầm vẫn luôn trải dài tới bên ngoài mười mấy dặm, dù gì ở trong núi xây dựng đường hầm, mặc dù có thiên nhiên địa huyệt, cũng cực kỳ gian nan.
Thứ nhất hắn nghĩ mười mấy dặm chắc cũng đủ; thứ hai, giăng lưới rộng như vậy cần nhân thủ rất nhiều, nếu tiếp tục mở rộng phạm vi, sẽ ảnh hưởng tấn công thôn trang.
Nhị gia làm người ác hơn, một đường hầm xây dựng nhiều năm, chính là vượt qua phạm vi mười mấy dặm.
“Đúng là chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ!”
Hứa Trì không nghe được trạm gác hồi bẩm, liền biết đối phương khẳng định đào thoát thành công, hắn nâng mắt nhìn tấm biển giữa nhã xá, trên đó viết ba chữ to rồng bay phượng múa: “Lang Hoàn Cảnh”.
“Bọn chuột nhắt tàn nhẫn độc ác, dám khinh nhờn tiên cảnh?” Hắn phun một ngụm, vừa sai thủ hạ truy bắt kẻ còn sống, vừa sai người nhanh chóng dập lửa, nhân tiện tìm kiếm ám đạo.
Dưới trướng Đông Cung có người tài ba tinh thông cơ quan ám đạo, tra xét rõ ràng, thuận lợi tìm được cơ quan, lại nghiên cứu một phen, mở ra cửa ngầm.
Khẳng định không đuổi kịp đoàn người nhị gia, mà kẻ lưu lại đều là tử sĩ, chẳng những phản kháng kịch liệt, mà một khi thất bại, không đợi bị chế phục, đã cắn túi độc giấu kín sau răng cấm, thất khiếu đổ máu mà chết.
“Người tới, cẩn thận lục soát cho ta!”
Hứa Trì oán hận chụp ván cửa, vất vả chém giết một hồi lại để mục tiêu chạy thoát, mấu chốt là, hắn sợ chuyện lớn của chủ tử lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Cũng may, chuyện thật không xong đến nước này. Nhị gia ở nơi đây đã nhiều năm, hiện giờ lâm thời rời đi, trong lúc vội vàng, muốn xóa sạch tất cả dấu vết cũng không phải chuyện dễ.
Mục tiêu của đám người Hứa Trì đặt ở nơi lửa lớn bốc cháy. Bận việc hơn một canh giờ, chờ dập tắt lửa, bọn họ lập tức tiến hành cẩn thận tìm tòi.
Lục soát một hồi, lại tìm được một manh mối quan trọng.
Trong tay Hứa Trì nắm nửa khối mộc bài sơn đen, móc ra khăn, cẩn thận chà lau tro tàn bụi đất mặt trên.
Trên mộc bài điêu khắc thể chữ to, viền một vòng hoa văn tinh xảo.
Loại hình mộc bài này rất quen thuộc, là lệnh bài của nhà huân quý quan lại, dùng để thông hành tầng tầng gác cổng trong phủ, không tính hiếm thấy, bình thường hộ vệ hoặc hạ nhân thường xuyên ra phủ đều có.
Tấm mộc bài trong tay Hứa Trì đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, hắn lau sạch sẽ bụi đất, liền nhìn rõ hoa văn thể chữ.
Mặt chính mộc bài có hai chữ, chữ trên bị thiêu hủy hơn phân nửa, chữ dưới tốt hơn, chỉ bị lửa kháp một chút, vẫn có thể dễ dàng phân biệt.
Chữ hoàn chỉnh là chữ “Phủ”.
Còn chữ trên thiếu một nửa, từ nét chữ còn sót lại có thể đoán đó là chữ “Hầu”.
“Hầu phủ?” trong lòng Hứa Trì đại động, lập tức xoay mộc bài lại, nhìn mặt trái.
Hắn lại ngẩn ra, thì ra mặt trái mộc bài cũng có chữ, theo nét chữ còn lại, có lẽ là “Nhị”.
Nhị tức là thứ hai, nhị gia.
Hầu phủ? Nhị gia?
Lập tức chứng thực Hứa Trì phỏng đoán.
Hắn hơi hơi nhíu mày kiếm, mới vừa rồi hắn trước tiên nghĩ đến, chính là Lâm Giang Hầu phủ.
Nhưng hiện tại lại có vấn đề, Lâm Giang Hầu phủ không có nhị phòng.
Còn về thế hệ dưới chút nữa, trong mấy con trai của Kỷ Tông Văn thực có nhị thiếu gia. Nhưng năm nay nhị thiếu gia mới mười sáu mười bảy, ba năm trước mới mười ba mười bốn, căn bản không thể khống chế Tùng Bảo dịch năm đó, tuổi không khớp.
Hứa Trì suy tư kỹ một lát, đều cảm thấy giả thiết có sơ hở, hắn hơi hơi đau đầu, không lại nghĩ nhiều.
Mặc kệ như thế nào, đây là manh mối cực kỳ quan trọng, phải biết rằng kinh thành hầu phủ cũng chỉ vài nhà như vậy, dùng phương pháp bài tra cũng không hao phí quá nhiều thời gian.
Thân phận của nhị gia có lẽ thực mau liền có thể vạch trần.
Hắn lập tức vẫy tay, kêu tâm phúc tiến lên: “Lập tức truyền tin tới Thừa Đức, cũng cưỡi ngựa mang vật này đưa đi.”
Nửa đêm, rất nhiều tâm phúc hộ vệ nhị gia, nhanh chóng xuyên qua địa đạo, xuất hiện ở một nông gia cách đó hơn hai mươi dặm.
Đây là một nông gia giàu có ở trong thôn nhỏ, mười mấy năm trước đã bén rễ nảy mầm. Mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ, hoàn toàn không khác gì với hàng xóm, không ngờ lại là tâm phúc nhị gia an bài gác ám đạo.
“Nơi này tối nay vứt bỏ, các ngươi theo ta cùng trở về.” khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của nhị gia âm u, phân phó: “Lấy giấy bút tới đây.”
Nhị gia nhanh chóng viết một phong thư, đóng ấn giám, sau đó phân phó: “Lập tức sai người truyền tới Thừa Đức.”
Cấp dưới lưu loát đáp, nhị gia cũng không ở lâu, lập tức lãnh một chúng cấp dưới ra tiểu viện, lên xe rời đi.
Thỏ khôn có ba hang, nhị gia không chỉ có một chỗ đặt chân.
Còn về bức thư nhị gia viết được bồ câu bay nhanh đưa đến Thừa Đức.
“Đại gia.”
Một tâm phúc vội vàng tìm đến, bẩm báo nam tử trung niên đang dựa bàn viết nhanh trong thư phòng: “Nhị gia truyền tin lại đây.”
“A?”
Đại gia có chút kinh ngạc, phải biết rằng đệ đệ của ông ta tính tình cổ quái, cũng không thích giao lưu với người nhà, hiện giờ đột nhiên gửi thư, chẳng lẽ kinh thành xảy ra chuyện gì?
Ấn đường ông ta hơi nhíu, duỗi tay tiếp nhận mật tin tâm phúc dâng lên, nhanh chóng mở ra, vội vàng đảo qua.
“Cái gì? Lang Hoàn Cảnh thế nhưng bị công phá? Đệ đệ vứt bỏ một nửa nhân mã, đã rời đi!”
Đại gia đại kinh thất sắc, ông ta biết rõ năng lực của đệ đệ, nếu thế lực tầm thường tới cửa sẽ không thể nào toàn mạng mà về, càng miễn bàn bị người công phá cứ điểm, thiệt hại một nửa nhân thủ đào thoát.
Huống hồ thôn trang kia cực kỳ ẩn nấp, người ngoài cơ bản không biết nó tồn tại, nhiều năm qua không người nào có thể sờ đến cửa, làm sao đột nhiên bị người vây công?
Trong nháy mắt đại gia nghĩ đến Đông Cung, sắc mặt lập tức âm trầm, ở kinh thành địa giới, có năng lực có khả năng động thủ cũng chỉ một người mà thôi.
Qua tay đệ đệ gần như đều là chuyện lớn, chẳng lẽ là chuyện nào đó lộ manh mối, bị Hoàng thái tử lần theo dấu vết đến đấy?
Cao Húc chưa nhận được tin báo về chuyện ở kinh thành nhị gia chạy thoát, Hứa Trì tìm thấy được manh mối quan trọng.
Ngày ấy hắn hạ mệnh lệnh vây công xong liền đi về hậu viện chính phòng, báo tin tức mới nhất cho thê tử.
Kỷ Uyển Thanh thật cao hứng, nếu thành công bắt được nhị gia, ít nhất có thể tra ra manh mối một nửa.
Nàng khích lệ hiệu suất làm việc của phu quân nhà mình, cũng không biết hữu dụng hay không, nhưng hắn liếc xéo thê tử, môi mỏng cong lên nhỏ đến mức khó phát hiện.
Tiểu phu thê nắm tay dùng bữa tối, tiêu thực, liền lên giường phiên vân phúc vũ.
Đợi mây mưa xong, Kỷ Uyển Thanh nửa ghé vào lòng hắn, hai người thấp thấp nói nhỏ.
“Điện hạ, ngài biết Liễu Cơ không? Nghe nói nàng rất lợi hại, trực tiếp qua đêm ở chính điện Hà Phong Quán.” Nói nói, nàng liền đề cập tân sủng của Hoàng đế nổi tiếng trong cung hiện giờ.
Công phu trên giường của Liễu Cơ quả nhiên lợi hại, đủ loại thủ đoạn nữ tử đàng hoàng không thể tưởng tượng, thế nhưng làm Xương Bình Đế từ đầu tháng tới nay chỉ chuyên sủng một mình nàng.
Nếu chỉ là như thế cũng không đủ khiến cho Kỷ Uyển Thanh chú ý, dù gì cha chồng Hoàng đế của nàng thật sự rất phong lưu, hậu cung nhiều đếm không xuể.
Nàng chú ý là vì hai đêm trước, Liễu Cơ thế nhưng liên tiếp qua đêm trên long sàng ở chính điện Hà Phong Quán.
Hai người kia đánh nhau kịch liệt đến nửa đêm, Hoàng đế thể xác và tinh thần thoải mái, thế nhưng trực tiếp ôm Liễu Cơ ngủ ở chính điện.
Tin tức này một khi truyền ra, như nước lạnh đổ vào chảo dầu, nháy mắt làm cho cả Tụ Vân Cung chấn động.
Phải biết rằng xưa nay chỉ có Hoàng hậu mới có thể ngủ lại chính điện của Hoàng đế suốt một đêm, Xương Bình Đế có đôi khi hứng thú lên sẽ không thèm để ý quy củ, nhưng dĩ vãng không có phi tần cung nữ nào dám làm như vậy.
Quả thực là chói lọi đánh vào mặt Hoàng hậu mà, nên nhớ Hoàng đế cũng không phải là người chuyên tình, một khi thất sủng, hậu quả có thể tưởng tượng.
Liễu Cơ xuất thân đê tiện, ma ma trong phủ Ngũ Khánh Hòa trong vòng mấy ngày chỉ kịp dạy chút quy củ hầu hạ Hoàng đế, những cái khác chỉ nói sơ sơ, nàng chưa chắc nhớ rõ, nhớ rõ cũng chưa chắc để ở trong lòng.
Vì thế, liền hung hăng ném cho Kỷ Hoàng hậu một cái tát.
Lúc Kỷ Uyển Thanh nói lời này thực nhảy nhót. Từ lúc đại hôn về sau, Hoàng hậu vẫn luôn lăn lộn khó xử nàng, xem Liễu Cơ vả mặt bà ta, toàn thân nàng đều cảm thấy cao hứng.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, nàng mắt đẹp sáng lấp lánh, ngưỡng mặt nhìn Cao Húc: “Điện hạ, ngài nói Liễu Cơ có thể được phong phân vị hay không?” Như vậy mới có lợi cho kháng chiến dài lâu.
“Sẽ không.”
Cao Húc liếc nghiêng nàng, vô tình đánh vỡ thê tử chờ đợi, nhìn nàng lập tức suy sụp, mới nhàn nhạt giải thích: “Phụ hoàng của cô là người thực xem trọng xuất thân của phi thiếp.”
Xương Bình Đế ngự nữ vô số, nhưng phi tần có cấp bậc trong hậu cung lại cơ bản xuất thân tốt đẹp, đặc biệt là địa vị từ trung bình đến cao, không phải danh môn khuê tú sẽ không được phong.
Có một cung nữ may mắn sinh liên tục hai hoàng tử, mới miễn cưỡng làm ông ta phá lệ, phong chính thất phẩm ngự nữ mà thôi, ngay cả phẩm cấp trung bình cũng không thể leo lên, có thể thấy được Hoàng đế hà khắc đối với xuất thân của các phi tần bao nhiêu.
Nói cách khác, xuất thân đê tiện như Liễu Cơ, phân vị là không cần mơ tưởng. Nàng chú định phù dung sớm nở tối tàn, hành vi hôm nay có bao nhiêu hơn người, chỉ sợ ngày sau thất sủng liền có bao nhiêu thê lương.
“Như vậy à.”
Kỷ Uyển Thanh thực thất vọng, hai ngày nay sắc mặt Hoàng hậu âm trầm, trong lòng nàng vui sướng, đến thỉnh an cũng tìm được chút việc vui. Nhưng nghe Cao Húc nói, phỏng chừng náo nhiệt này không kéo dài.
Nếu Liễu Cơ không có hy vọng được phân vị, phỏng chừng nàng căng không được bao lâu, Hoàng hậu bị người vả mặt như vậy, nếu không cho đối phương một bài học, làm sao bà ta tiếp tục chỉ huy lục cung?
“Muốn xem náo nhiệt thì cứ xem.”
Cao Húc liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư thê tử, nàng cao hứng, hắn cũng vui, chỉ là vẫn dặn dò một câu: “Nàng đừng bị ăn mệt là được.”
Đúng vậy, không biết bắt đầu từ khi nào, yêu cầu duy nhất của hắn khi thê tử đi thỉnh an Hoàng hậu chính là bảo tồn bản thân.
Hắn nhẹ nhàng hôn má nàng, thấp giọng nói: “Theo cô thấy, hình như nàng không mệt chút nào.”
Mấy tháng qua, Kỷ Uyển Thanh sớm thích ứng tình sự giữa phu thê, hơn nữa có thể thể hội được vui thích, hắn thầm nghĩ, có lẽ chính mình đã có thể thoáng buông thả bản thân.
“Không, thiếp mệt, thiếp muốn ngủ……”.
Cuối cùng một chữ biến mất trong làn môi Cao Húc. Giờ phút này Kỷ Uyển Thanh đã không rảnh đi quản chuyện của người khác, trước hết chỉ phải chuyên chú đáp lại phu quân cường công.
Chuyện của Hoàng hậu và Liễu Cơ, Kỷ Uyển Thanh nhắc qua liền thôi, cũng không quá để trong lòng, bởi vì nàng và hậu cung của Xương Bình Đế hoàn toàn không có liên hệ.
Nhưng, có một phương diện nàng đoán đúng rồi, Hoàng hậu xác thật muốn tìm lại uy nghi, kinh sợ lục cung.
Điều Kỷ Uyển Thanh không nghĩ tới chính là, vì trùng hợp, Hoàng hậu lại tính cả Đông Cung cũng cùng tính kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.