Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 113: Ta tự thành ma




"Chị Đường Đường, làm sao chị lại ngẩn người?" Ở giữa thời gian nghỉ ngơi của quân huấn, Lâm Bảo Nhi nhìn thấy Đường Quả ngồi xếp bằng dưới bóng cây bên cạnh thao trường, một bộ dạng u sầu, cũng học theo ngồi ở bên người nàng hỏi.
"Có sao? Không có đâu?" Đường Quả lắc đầu nói.
"Chị đang nghĩ tới Diệp Thu?" Lâm Bảo Nhi chớp đôi mắt to nói, quân huấn đã hai ngày, tất cả những nữ sinh viên đều trở nên cháy nắng đen đi, thậm chí ngay cả trên mặt Đường Quả cũng không trắng noãn giống như trước đây, mà là tăng thêm làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh. mặt của nàng vẫn còn trắng trắng mềm mềm, giống như đậu hủ vừa mới ra lò, làm cho không biết có bao nhiêu nam sinh nhìn thấy liền muốn đi lên nhéo nhéo hai má.
"Làm sao có thể? Ta nhớ đến hắn làm gì?" Đường Quả giống như con thỏ bị dẫm phải đuôi, thanh âm đột nhiên cao lên rất nhiều.
"Vậy chị kích động như vậy làm gì?" Lâm Bảo Nhi mím môi cười.
"Đó là bởi vì ngươi đang ở đây vũ nhục bổn tiểu thư thưởng thức, bổn tiểu thư dĩ nhiên tức giận. Ta đây quốc sắc thiên hương, băng tuyết thông minh hơn người là cô gái xinh đẹp siêu cấp vô địch trong vũ trụ, làm sao có thể đi thích loại mặt hàng như Diệp Thu?" Đường Quả đường đường chính chính nói.
"Ôi, Diệp Thu đúng là cái tên ngu ngốc. Đến quân huấn ngày đầu tiên đã bị khai trừ rồi. Không có hắn ở đây, em cảm thấy quân huấn không thú vị gì cả" Lâm Bảo Nhi thở dài nói.
Đường Quả có chút kinh ngạc, nàng cũng có cùng cảm giác với Lâm Bảo Nhi.
Mà càng không xong chính là, mấy ngày gần đây trong đầu luôn nhớ tới cảnh lúc mình được hắn cõng trên lưng đi qua sân trường khi bị ngộ độc thức ăn, lưng của hắn cũng không rộng lắm, nhưng lại thật ấm áp thoải mái. Bóng của hai người ở dưới ánh đèn chồng lên nhau cùng một chỗ, nằm trên mặt đất thành một người. Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà, chính mình liền mơ màng mơ màng ở trong ngực của hắn ngủ thiếp đi. =
Kỳ thật, Đường Quả có tật xấu đối với giường chiếu. Ngoại trừ cái giường lớn tại chung cư Lam sắc ra, vô luận nàng ở bất cứ chỗ nào đều rất khó ngủ. Đây cũng là lý do mà nàng tuy có giường tại ký túc xá nhưng chưa bao giờ ngủ lại đó.
Nhưng sao mình lại ngủ thiếp đi ở trong lòng ngực của hắn? Chẳng lẽ là bởi vì lúc ấy thân thể mình rất suy yếu?
Càng chân chính làm cho Đường Quả mất hồn mất vía nguyên nhân còn lại chính là ngày đó đột nhiên phát sinh tình trạng cho Diệp Thu hỗ trợ mát xa làm cho bộ ngực to hơn. Đường Quả mặc dù ngôn từ phóng khoáng làm cho người ta cảm kích, nhưng bên trong nàng lại là một nữ nhân bảo thủ. Thân thể của chính mình còn chưa từng bị bất kỳ một nam nhân nào nhìn qua, ngày đó lại loã lồ nửa thân thể để cho Diệp Thu nhìn hết sạch.
Nhớ tới bộ ngực của mình trắng trợn bại lộ ở trước mặt Diệp Thu, tên kia nháy mắt cũng không nháy mà chỉ nhìn chằm chằm. Đường Quả quả thật có một loại cảm giác muốn điên lên.
Đồ vương bát đản này, nhất định phải làm cho hắn chịu trách nhiệm. Không thể tiện nghi cho hắn như vậy. Đường Quả nghĩ thầm
***
Khi phó cục trưởng Thị cục tự mình mang người đi tới gặp hai đương sự Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng điều tra lấy chứng cứ, lúc này người của Trầm gia mới biết được chuyện Diệp Thu bị tập kích trên đường.
Mọi người phản ứng không giống nhau, Trầm lão gia tử nổi trận lôi đình, thậm chí không hề cố kỵ lên án mạnh mẽ hung thủ vô pháp vô thiên, đương nhiên, lấy thân phận của lão. Tự nhiên sẽ không chỉ mặt gọi tên quở trách một ai, hơn nữa bây giờ lại không có chứng cớ xác thực cho thấy ai là hung thủ, nếu như dễ dàng mạo phạm nói, rất có thể trêu chọc tạo thành một hồi cừu hận với hai gia tộc. Nhưng chỉ biểu đạt vẻn vẹn một chút thái độ này liền đủ để an ủi Diệp Thu.
Trong lòng Diệp Thu lại một lần nữa cảm kích lão nhân bắt buộc hắn học y thuật, thầy thuốc đúng là một khó báu, ai cũng không rời xa được.
Trầm Nhi Hiền cha của Trầm Mặc Nùng cũng cố ý vội vã từ công ty trở về, hỏi bọn họ chi tiết tình huống phát sinh lúc trước ở quán bar cùng với lúc bị người đuổi giết ở đường dành riêng cho người đi bộ. Cũng biểu đạt an ủi đối với thương thế của Diệp Thu, còn gọi điện thoại hướng Đường Bố Y ở Yến Kinh thông báo chuyện này.
Vợ chồng Trầm Nhi Lập cùng Tào Tuyết Cầm lại có chút hưng phấn khi người khác gặp họa, nhưng trước mặt Trầm lão gia tử bọn họ không dám nói gì, đợi cho Trầm lão gia tử đi vào nhà nghỉ ngơi. Bọn họ lại bắt đầu châm chọc khiêu khích.
"Ai nha, ngươi không phải là bảo tiêu cũa thiên kim đại tiểu thư của Đường thị sao? Như thế nào ngay cả chút sự tình ấy đều xử lý không tốt? Ngay cả bản thân mình cũng không bảo hộ được, thì thế nào lại đi bảo hộ người khác?" Tào Tuyết Cầm âm dương quái khí the thé nói."Thím hai, hắn là vì bảo hộ ta mới bị thương." Trầm Mặc Nùng lên tiếng biện hộ thay Diệp Thu.
"Mặc Nùng, cháu cũng đừng biện hộ thay hắn, truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt. Nếu muốn thành vợ của Bối gia, nói chuyện nên chú ý đúng mực. Đúng không? chị cả." Tào Tuyết Cầm nói với mẹ của Trầm Mặc Nùng.
Mẹ Trầm Mặc Nùng cũng khẽ cau mày, bà quả thật tin tưởng lời nói của con gái. Bởi vì Mặc Nùng từ nhỏ đến lớn chưa từng nói dối, nhưng là bây giờ tình huống phát triển làm cho bà có chút lo lắng. Toàn bộ Trầm gia bởi vì muốn liên kết với Bối gia nên muốn gả Mặc Nùng đi, nhưng nếu Mặc Nùng cùng cái tên Diệp Thu này có chút tình cảm dây dưa gì như đã nói, thì chuyện tình có thể không dễ làm. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Mặc Nùng tính tình bướng bỉnh, bà rất rõ ràng. Nếu nàng không muốn làm việc gì. Người nào ép nàng cũng không được.
Trầm mẫu lôi kéo tay Trầm Mặc Nùng, nói: "Mặc Nùng, con theo mẹ lại đây. Mẹ có mấy lời muốn nói với con"
Trầm Mặc Nùng trong lòng một trận bi ai, chẳng lẽ hiện tại ngay cả mẹ cũng muốn ép buộc mình sao?
Bà lôi kéo tay Trầm Mặc Nùng vào trong phòng của mình, lên tiếng hỏi: "Mặc Nùng, con thực sự cùng cái tên Diệp Thu kia không có gì sao?"
"Không có." Trầm Mặc Nùng lạnh nhạt nói. Trong lòng rồi lại tự dưng nhớ tới cái câu nói giống như vui đùa lại như thiệt tình kia "tôi thích ngửi mùi trên người cô".
"Ôi, không có là tốt rồi." Trầm mẫu cầm tay con. Sâu xa nói: "Mặc Nùng. Mẹ cũng là nữ nhân, tâm tình của con mẹ có thể hiểu được. Năm đó. Mẹ cũng là vì nguyên nhân này mới gả vào Trầm gia. Chẳng qua rất tốt chính là, ba của con rất tốt với mẹ, mẹ ở Trầm gia các ngươi cũng không chịu bất cứ ủy khuất nào"
"Lần này việc hôn nhân của con và người Bối gia đại khái đã định rồi, gia gia của con cũng đã gật đầu, nên không ai có thể sửa đổi nữa. Đêm qua mẹ còn cùng cha con thương lượng chuyện của con cả đêm đều không có ngủ, cha của con cũng đau lòng, nhưng ông ấy là nam nhân, những lời này ông ấy nói không nên lời."
"Gia gia của con làm như vậy mặc dù có chút độc đoán, cũng là vì muốn tốt cho Trầm gia các ngươi. Bối Khắc Tùng thường xuyên đến nhà chúng ta, mẹ đối với hắn ấn tượng cũng không tồi. Hơn nữa khó được chính là đối với con hắn một mực si tình, con gả cho một người như vậy, chắc chắn sẽ không phải chịu nửa điểm ủy khuất."
"Nói cho cùng, đó cũng là vận mệnh nữ nhân của các gia tộc lớn. Mặc dù vấn đề ăn, ở, mặc so với con cái nhà bình thường thì tốt hơn, nhưng trong chuyện hôn nhân thì —— không có mấy nhà là có thể tự mình quyết định."
"Mẹ, con biết mà" Trầm Mặc Nùng nhẹ giọng nói.
"Biết là tốt rồi. Mẹ biết con từ nhỏ đã hiểu chuyện, mẹ cũng không nhiều lời. Chính là sợ trong lòng con nghĩ quẩn, mẹ cũng sốt ruột. Nữ hài tử nhà người ta đều thích đi dạo phố, Mặc Nùng cũng không có thói quen này. Y phục trên người đều là đồ mua năm trước sao? Đi, hôm nay chúng ta đi mua mấy bộ quần áo cho con"
Diệp Thu khi đang nằm ngủ ở trên giường, thì nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến.
"Vào đi" Diệp Thu nói.
Trầm Mặc Nùng bưng một cái khay tiến vào, nhìn Diệp Thu trên giường nói: "Vương tẩu nói buổi tối anh không ra ăn cơm, tôi bưng một chút đồ ăn bổ dưỡng đến cho anh, anh ăn một ít đi. Như vậy đối với việc khôi phục thân thể mới có lợi."
"Ha ha, được. Tôi thật cũng có chút đói bụng." Diệp Thu cười từ trên giường đứng lên. Hắn hôm nay sở dĩ không muốn đi ra ăn cơm nguyên nhân là hắn không muốn gặp lại Tào Tuyết Cầm, sao lại có một nữ nhân có thể chán ghét đến độ này? Có đôi khi thật sự là hối hận lúc trước đã bạt tai quá nhẹ, hẳn là trực tiếp đem nàng đánh thành ù tai hoặc là cà lăm mới tốt.
"Thím hai của tôi chính là người như vậy. Anh đừng nóng giận." Trầm Mặc Nùng nói.
"Tôi không tức giận. Nàng cũng không phải thím hai tôi." Diệp Thu cười ngẩng đầu. "Cô không ghét nàng?"
"Chán ghét." Trầm Mặc Nùng thẳng thắn nói.
"Vậy sao cô còn có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy?"
"Nếu có chút đáng ghét người không thể tránh đi được, thì cũng chỉ có thể lựa chọn không nhìn."
"Uh. Phương pháp này chính xác." Diệp Thu dừng đũa lại, nhìn Trầm Mặc Nùng hỏi: "Ngày mai chính là đại thọ của Bối lão gia tử sao? Cô chuẩn bị làm sao bây giờ?"
"Bối gia mấy ngày hôm trước đã đưa thiệp mời tới. Hôm nay Bối lão gia tử lại tự mình gọi điện thoại tới mời." Trầm Mặc Nùng vẻ mặt u buồn nói.
"Xem ra lão đối với người cháu dâu này rất hài lòng. Vậy cô lựa chọn thế nào?"
"Tôi có lựa chọn sao?" Trầm Mặc Nùng thì thào hỏi."Bọn họ đều là người thân nhất của tôi"
Diệp Thu tâm lý có chút đau lòng, hắn biết được Trầm Mặc Nùng khó có thể phản kháng mà bi ai.
Người khác lấy tiền tài để hấp dẫn, nàng có thể cự tuyệt.
Người khác lấy tử vong đến uy hiếp, nàng có thể thản nhiên chấp nhận.
Mà khi người khác xuất ra hai mươi năm ân tình dưỡng dục tới khuyên nhủ an ủi, nàng chỉ có thể lựa chọn thuận theo.
Diệp Thu không trách cứ nàng không đủ dũng cảm, không đủ kiên cường. Nàng chỉ là không đủ lãnh huyết, không đủ vô tình mà thôi. Mà nữ nhân, lại có mấy người có thể làm được điều này?
Trên đời chuyện đại để đều như thế, cho nên, thành Phật hoặc là thành ma thì nam nhân nhiều hơn, mà nữ nhân thì lại có câu ngạn ngữ không thể thay đổi: tóc dài kiến thức ngắn. (tên nào nói câu này ta muốn giết hắn, dám nói phụ nữ ngu dốt à?)
Diệp Thu đi qua, đem Trầm Mặc Nùng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Tôi cùng cô cùng đi."
Diệp Thu không sợ, hắn sớm đã vào địa ngục A Tu La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.