Bệnh Độc Thân

Chương 42: Coi tiền như rác




Biệt thự nhà Đỗ Trì nằm trong công viên khu đất thấp ở trung tâm thành phố, trước cửa là hồ nước nhân tạo khổng lồ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những con cò trắng bay qua.
Ô tô từ từ lái qua bãi đất trống đi vào khu dân cư tư nhân trong góc công viên, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng bánh xe lăn trên đường nhựa.
Hướng Mặc từ đầu đến cuối đều quay mặt ra ngoài cửa sổ, có vẻ như đang thưởng thức phong cảnh, nhưng thực chất là đang cố tiêu hóa căng thẳng trong lòng.
Dù cho Đỗ Trì nói rằng ba hắn không có ý kiến vì về xu hướng tính dục của mình, chắc hẳn không can thiệp vào chuyện của cả hai, tuy nhiên "chắc hẳn" trong miệng hắn, giống như vẫn còn một phần trăm khả năng xảy ra bất trắc, khiến Hướng Mặc cảm thấy rất bất an.
"Đừng căng thẳng." Tay trái Đỗ Trì cầm vô lăng, tay phải rảnh rỗi ấn mu bàn tay Hướng Mặc, "Phần lớn ba em sẽ trò chuyện về nghề nghiệp của anh thôi."
—— Phần lớn.
Tương tự "chắc hẳn", đều đại diện cho từ không chắc chắn.
Thật ra Hướng Mặc cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, có thể như Đỗ Trì nói, mọi thứ đều sẽ suôn sẻ, nhưng suy cho cùng anh không phải phần tử khủng bố xã giao, anh không đủ khả năng đối đáp thoải mái với người lớn xa lạ giống cái cách Đỗ Trì đã làm được.
✧✧✧
Trên chiếc bàn dài có thể chứa hơn mười người dùng bữa cùng lúc, người giúp việc liên tục bưng những món ăn thơm ngon đẹp mắt lên.
Một người đàn ông trung niên mặc áo POLO màu trắng ngồi ở vị trí đầu bàn dài, cổ tay đeo đồng hồ thể thao, vóc dáng được giữ gìn rất tốt, nếu không phải vì những vết chân chim nơi khóe mắt, Hướng Mặc cũng khó mà biết được ông có một cậu con trai lớn cỡ Đỗ Trì.
"Chuyện triển lãm tranh," Ông từ tốn mở miệng, vẻ mặt không có chút cảm xúc, cắt ngang lời Đỗ Trì, "Liên hệ thư ký của ba là được."
Rất nhiều thông tin có thể được giải mã từ biểu cảm nhỏ của một người, Hướng Mặc không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, tuy nhiên xem xét ánh mắt ba Đỗ Trì không đặt lên người anh trong suốt buổi trò chuyện, anh mơ hồ cảm giác được, vị trưởng bối này có vẻ không thích anh lắm.
Đúng lúc đầu bếp đến phòng ăn giới thiệu các món mà ba người đang dùng, chủ đề triển lãm tranh vì vậy mà không tiếp tục nữa.
Măng Kiến An Phúc Kiến, Thịt xông khói Nga Mi Tứ Xuyên... Từ trước đến nay Hướng Mặc chưa bao giờ chú trọng về nguyên liệu, nhưng phải thừa nhận, khi đang bị người ta bài xích, việc tập trung vào món ăn ngon có thể khiến lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều.
"Ý con là triển lãm tranh của anh ấy."
Điều làm Hướng Mặc bất ngờ chính là lúc đầu bếp vừa rời đi, người lớn còn chưa cầm đũa, Đỗ Trì đã lập tức nhắc lại chuyện triển lãm tranh.
Hắn nói từ "anh ấy" rất rõ ràng và nhấn mạnh: "Không phải ai khác."
"Ba biết." Giọng điệu của ba Đỗ Trì vẫn không chút gợn sóng, không nhanh không chậm nói, "Ba không hề nói không cho, vậy nên cứ liên lạc với thư ký của ba."
Nghe đến đây, Hướng Mặc đột nhiên ý thức được, ba của Đỗ Trì cũng không hẳn không thích anh, mà là căn bản ông không để tâm đến.
Giống như lúc đầu khi anh nói với Hướng Mai chuyện mình có bạn trai, Hướng Mai cũng không để ý lắm, chỉ nhắc anh chú ý biện pháp an toàn.
Phải đến đoạn anh bảo Hướng Mai về nước gặp mặt, Hướng Mai mới bắt đầu nghiêm túc.
Ba Đỗ Trì rõ ràng cũng như vậy.
Ông không muốn dành thời gian cho một đôi tình nhân chưa có gì chắc chắn, bởi nếu một ngày nào đó hai người chia tay, thời gian và tình cảm ông bỏ ra đều sẽ thật lãng phí.
Nghĩ ở góc độ khác, nếu Hướng Mặc là bậc phụ huynh, với tính cách lạnh nhạt của anh, rất có thể anh cũng sẽ như vậy.
Các cặp đôi đồng tính thường không có sự bền chặt như các cặp đôi khác giới, thiếu giấy chứng nhận kết hôn, lời thề có vẻ không đủ trọng lượng.
Nghĩ tới đây, Hướng Mặc chợt bừng tỉnh.
Từ khi nào, anh lại bắt đầu ghen tị với tờ giấy kết hôn vốn được xem là "bia mộ tình yêu" vậy?
✧✧✧
"Ba em là thế đó."
Dùng bữa trưa xong, Đỗ Trì nắm tay Hướng Mặc đi lên phòng ngủ tầng ba.
Trong căn biệt thự rộng rãi, trên tường treo không ít tranh, có rất nhiều tranh của hoạ sĩ Hướng Mặc yêu thích, trong lúc lơ đãng anh ngắm đến nỗi thất thần, hoàn toàn không để ý Đỗ Trì bên cạnh đang nói gì cả.
"Những chuyện ba em cho rằng không có ý nghĩa, ba em đều sẽ không quan tâm."
"Em thiết kế phông chữ, ba em không biết gì về nó, thế là không cho phép em làm.
"Sau đó em nhận được giải thưởng, ba em mới đi tìm hiểu về công việc này, bây giờ còn chủ động giúp em mở phòng làm việc."
"Anh nói xem có phải ba em rất mâu thuẫn không?"
"Bà xã." Đỗ Trì đột nhiên đứng lại, nhìn gáy Hướng Mặc hỏi, "Anh giận rồi sao?"
"Hả?" Lúc này, Hướng Mặc mới dời tầm mắt khỏi tranh vẽ, đón nhận ánh mắt của Đỗ Trì, "Giận cái gì?"
Ý thức được Đỗ Trì đang nói về ba mình, anh lại lắc đầu: "Không có."
Bị xem thường vẫn tốt hơn so với bị ghét bỏ, mà nói gì thì nói, bất luận là lời mang ác ý hay nhiệt tình đối đãi, Hướng Mặc đều cảm thấy áp lực. Duy trì khoảng cách như bây giờ, anh thấy rất thoải mái, bởi vì anh không cần suy nghĩ quá nhiều.
"Chuyện triển lãm tranh em sẽ tìm thư ký của ba em."
"Thật sự không cần." Hướng Mặc đã nói thế này vô số lần, "Mở triển lãm tranh ở nhà cũ là được rồi."
"Không được." Đỗ Trì nhíu mày, "Triển lãm tranh của anh nhất định phải được tổ chức ở Phương Hoà."
Trước nay Đỗ Trì đều làm việc rất tuỳ hứng, có nhiều chuyện còn không thèm để tâm. Hiếm khi thấy hắn bướng bỉnh như vậy, Hướng Mặc cũng biết mình nói không được, bèn dứt khoát chuyển đề tài: "Không phải em muốn cho anh xem thứ gì sao?"
✧✧✧
Theo Đỗ Trì đến phòng ngủ của hắn, trước tiên Hướng Mặc chú ý tới cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy mặt hồ mà bên ngoài không nhìn thấy.
Ở khu thắng cảnh hàng thật giá thật, phong cảnh thế này không tính là gì cả, nhưng ở khu đô thị phồn hoa, thật sự rất khó để tìm được một nơi đẹp mắt như vậy.
Hướng Mặc đi đến cửa sổ, thưởng thức bầu trời xanh bên ngoài: "Cảnh đẹp quá."
Song, Đỗ Trì đột nhiên tiến tới đằng sau lưng anh, nắm bả vai anh nghiêng ra phía sau: "Em muốn anh xem cái này."
Ánh mắt bị kéo ra khỏi phong cảnh ngoài cửa sổ, rơi xuống bức tường trong phòng ngủ.
Chỉ thấy trên đầu giường gọn gàng, có treo một bức tranh cỡ to.
Các thiên sứ trong tranh có đôi cánh tượng trưng cho sự thánh thiện, cùng với bộ phận sinh dục đại diện cho sức sống của dục vọng, thoạt nhìn, hình ảnh có thể khiến người ta cảm thấy sốc, nhưng sau khi hồi phục tinh thần, ai nấy đều sẽ vô thức khám phá ý nghĩa mà tác giả muốn thể hiện.
Hướng Mặc nhất thời mở to hai mắt, thoáng nhìn Đỗ Trì ở phía sau: "Sao em lại có bức tranh này?"
"Lúc đi xem phim heo đã mua." Đỗ Trì thiếu đứng đắn nói, "Anh hoạ sĩ khi ấy còn chưa bằng lòng bán cho em lắm."
Thời điểm nhân viên phòng trưng bày đến hỏi giá, Hướng Mặc quả thật không muốn bán. Thế nhưng đối phương nói chuyện rất hay, lại cực kỳ thành khẩn, anh thật sự không tiện từ chối, thế là anh báo giá vượt xa mức trung bình, định dùng giá cả ngăn người mua.
Mà nói đi cũng phải nói lại, đến giờ Hướng Mặc vẫn rất hối hận vì đã bán bức tranh này, đặc biệt là vào mấy ngày trước khi đang kiểm kê tác phẩm.
Bức tranh "Dục vọng thiên sứ" này không phải bức tranh khó vẽ nhất hay kỹ thuật lợi hại nhất của Hướng Mặc, tuy nhiên, đây chính là bức tranh anh thích nhất.
Nếu chia sự nghiệp vẽ vời thành các giai đoạn, vậy thì bức tranh này sẽ ở giai đoạn đầu của Hướng Mặc, bởi nó đại diện cho một Hướng Mặc từng dám nghĩ dám làm, cũng chính là điều mà Hướng Mặc ở hiện tại đã đánh mất.
Mà bây giờ, bức tranh đã trở lại.
"Sao có thể trùng hợp như vậy?" Hướng Mặc vẫn còn cảm thấy rất kinh ngạc, "Em chuyển đến khu nhà cổ, là vì muốn tìm anh sao?"
"Tất nhiên là không, trùng hợp thôi." Tay Đỗ Trì đang đặt trên vai anh dời xuống thành ôm eo, "Anh không nhận ra sao? Chúng ta được định sẵn là sẽ ở bên nhau rồi."
Nói đến đây, hắn bảo Hướng Mặc xoay người lại, mặt đối mặt ôm anh vào lòng: "Thế nên anh đừng cả ngày nghĩ đến chuyện chia tay có được không? Hả? Bà xã?"
Hướng Mặc thật sự không ngờ ba năm trước mình đã cùng Đỗ Trì kết thành quan hệ sâu xa.
Hiện tại xem ra, người nọ đâu phải coi tiền như rác? Thứ hắn mua không phải một bức tranh, mà là trái tim của mình.
Những thứ đã từng mất đi đang từ từ quay trở về, đuổi hết nỗi bất an còn sót lại trong lòng Hướng Mặc.
"Làm sao đây, Đỗ Trì?" Anh vòng tay qua cổ Đỗ Trì, hơi nâng cằm lên, "Anh phát hiện, hình như anh đã yêu em nhiều hơn một chút."
"Bây giờ mới vậy sao?" Đỗ Trì hơi bất mãn nhíu mày, cúi đầu hôn môi Hướng Mặc, "Từ lần đầu tiên hôn anh, em đã yêu anh rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.