Bệnh Độc Thân

Chương 27: Khó chiều




Dì Chu ra về chưa được bao lâu, Hướng Mặc nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Điện thoại không hiện dòng nhắc nhở "cuộc gọi quấy rối" nên anh nhận mà không suy nghĩ nhiều, kết quả đầu dây bên kia lại là Tiền Côn.
"Em yêu, em nhận được hoa chưa?"
Liếc mắt nhìn chín đóa hoa hồng đỏ tươi trên bàn, lại nhìn các học viên đang chăm chú vẽ tranh, Hướng Mặc bước ra ngoài sân, cất giọng đều đều: "Nhận được rồi."
Anh không bắt sửa xưng hô nữa, bởi vì anh biết có làm vậy cũng vô dụng, anh không muốn làm chuyện vô ích. Song trong mắt Tiền Côn, thái độ này của anh chính là ngầm đồng ý, như thể hoa hồng đỏ hắn ta tặng xứng đáng vô cùng.
"Thích không?" Giọng Tiền Côn nghe có vẻ nhẹ nhàng, "Nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ ——"
"Tôi không thích." Hướng Mặc không mấy mặn mà ngắt lời Tiền Côn, "Có chuyện gì nữa không?"
Đầu dây bên kia im lặng, giống như đang điều chỉnh tâm tình.
Với những gì Hướng Mặc biết về Tiền Côn thì Tiền Côn là người cực ghét bị phũ. Một người có tính cách lãnh đạo như hắn ta đã quen với việc người khác nghe theo mình, hễ ai đó thể hiện một chút xíu "ngỗ nghịch", hắn ta sẽ sinh ra thái độ thù địch, thậm chí còn chứa tính công kích.
Nếu có thể làm Tiền Côn tức giận, đây cũng là một cách tốt.
Như vậy Tiền Côn sẽ không tiếp tục ôm lấy ảo tưởng viển vông với Hướng Mặc nữa.
Tuy nhiên, sau một hồi im lặng, cơn tức giận nằm trong dự đoán đã không xuất hiện, Tiền Côn bình thản nói: "Cuối tuần này Phương Hòa sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh của họa sĩ em thích, có muốn đi xem không?"
Xem ra ba năm không gặp, Tiền Côn thay đổi không ít, đã biết co biết dãn rồi.
"Không." Hướng Mặc vẫn như cũ không có phản ứng gì, "Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây."
✧✧✧
Rốt cuộc hai bó hoa hồng đỏ vẫn bị ném vào thùng rác, thật đáng tiếc khi dì Chu đã gói chúng đẹp như vậy.
Giờ cơm tối, Hướng Mặc cứ một mực dùng điện thoại, trước kia anh và Đỗ Trì cũng hay như vậy, mặc dù ngồi cùng bàn ăn nhưng phần lớn thời gian họ đều không làm phiền lẫn nhau.
Chẳng qua hôm nay thì khác, Đỗ Trì gắp một miếng sườn hấp cho vào chén của Hướng Mặc, thờ ơ hỏi: "Điện thoại nhìn ngon lắm à?"
"Hả?" Hướng Mặc cắn đũa, dời tầm mắt khỏi điện thoại, ngước lên nhìn Đỗ Trì ngồi đối diện mình, "Cuối tuần này Phương Hòa có triển lãm tranh, tôi đang xem giờ mở cửa."
"Nếu không có gì bất ngờ thì luôn là mười giờ sáng sáu giờ tối." Đỗ Trì nói, "Anh muốn đi xem à?"
Hướng Mặc lướt xuống phía dưới cùng trang web, đúng là mười giờ sáng sáu giờ tối. Trong lòng anh chợt lóe lên một tia kỳ lạ, tuy nhiên anh không để ý lắm, anh đặt điện thoại xuống, nói: "Để suy nghĩ đã."
Các tác phẩm trong triển lãm lần này là của một họa sĩ nước ngoài rất biết chơi đùa với không gian, mỗi tác phẩm của ông ấy giống như chiếc nhẫn Mobius, tạo ra ảo giác thị giác, trông rất thú vị.
Nghĩ Đỗ Trì không biết nên Hướng Mặc căn bản không có ý định giới thiệu, thế nhưng Đỗ Trì lại nói ra một cái tên, hỏi: "Anh thích tác phẩm của ông ấy sao?"
"Sao cậu biết?" Hướng Mặc ngây người, lập tức bổ sung, "Ý tôi là, sao cậu biết đó là triển lãm tranh của ông ấy?"
"Ai đó trong vòng bạn bè của tôi đã đăng tấm áp phích quảng cáo của Phương Hòa lên." Đỗ Trì nói.
Người học thiết kế cũng liên quan đến nghệ thuật, không có gì ngạc nhiên khi Phương Hòa xuất hiện trong vòng bạn bè của Đỗ Trì.
"Trước đây cậu cũng đi xem triển lãm của tôi như thế này à?" Hướng Mặc lại hỏi.
"Đúng vậy." Đỗ Trì cười nói, "Quả nhiên là họa sĩ khiêu dâm."
Hướng Mặc: "..."
Đáng ra anh không nên nhắc đến triển lãm tranh của mình.
Đỗ Trì chống khuỷu tay lên bàn ăn, đột nhiên hỏi Hướng Mặc: "Anh không thích tôi gọi anh là anh họa sĩ đúng không?"
Lúc này Hướng Mặc mới nhận ra khi Đỗ Trì gắp sườn cho anh thì hắn đã ăn xong bữa tối rồi, chẳng qua là đang đợi anh thôi.
Xưa nay hai người đều không bận tâm đến đối phương, ai ăn xong trước sẽ rời bàn trước, mặc dù ngồi chung bàn ăn nhưng cả hai đều có nhịp điệu riêng.
Hướng Mặc có phần chưa quen với những thay đổi nhỏ này, song anh vẫn không muốn để Đỗ Trì đợi lâu nên đã vô thức tăng tốc độ.
"Cậu cũng biết à?" Anh gắp miếng sườn cuối cùng lên, tập trung gặm.
"Tôi không biết." Đỗ Trì nghiêng đầu nhìn Hướng Mặc ăn cơm, "Anh không cho tôi cắn anh, nhưng cơ thể lại rất phối hợp, anh không cho tôi hôn anh, nhưng lúc cao trào lại đòi hôn tôi."
Nói đến đây, Đỗ Trì tặc lưỡi, nhìn Hướng Mặc với biểu cảm phức tạp: "Tâm tư anh họa sĩ đây thật là khó đoán."
Nghe những lời này, Hướng Mặc suýt chút nữa đã nghẹn nguyên cục sườn. Thành thật mà nói, anh thừa nhận mình hơi khó chiều, tuy nhiên từ miệng Đỗ Trì sao anh cứ như một kẻ xấu xa mang tội ác tày trời vậy?
"Anh còn bắt tôi phải chịu trách nhiệm với anh." Đỗ Trì cau mày nói, "Vậy anh có trách nhiệm với tôi chưa?"
"Hướng Mặc cảm thấy quái lạ: "Tại sao tôi lại chưa có trách nhiệm với cậu?"
Tối qua anh bị nghiền ép đến mức hết nước hết cái, hắn còn muốn anh phải thế nào nữa?
"Anh tự nhìn anh đi." Đỗ Trì nói, "Vừa gặm sườn vừa nói, không thấy ngại khi bảo chú ý vóc dáng cho tôi à?". 𝘙a chươ𝓃g 𝓃ha𝓃h 𝓃hấ𝘁 𝘁ại == 𝘁𝗿um𝘁𝗿uy𝗲𝓃.V𝓃 ==
Ý thức được Đỗ Trì đang nói đến chuyện quản lý hình tượng, Hướng Mặc cắn miếng sườn, vành tai đỏ lên.
Bình thường anh không vừa ăn vừa nói chuyện, tại bây giờ sợ đồ chó thối này đợi lâu nên mới như vậy đó chứ.
Anh nuốt thức ăn, trừng mắt nhìn Đỗ Trì bất mãn: "Sau này khi ăn cơm đừng có nói chuyện với tôi."
Nói xong, Hướng Mặc cụp mắt xuống, không nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi Đỗ Trì.
✧✧✧
Gần đây thời gian Đỗ Trì dắt Tam Mao ra ngoài đi dạo càng ngày càng muộn, nguyên nhân bởi vì ăn tối xong ngoài trời vẫn còn nắng.
Hôm nay cũng vậy, sau khi Hướng Mặc dọn dẹp căn bếp xong xuôi, mặt trời ngoài cửa sổ chỉ vừa có dấu hiệu sắp lặn. Lúc từ phòng bếp đi ra, anh tình cờ gặp Đỗ Trì dắt Tam Mao xuống lầu, thế là thuận miệng hỏi: "Giờ mới ra ngoài à?"
Giọng Đỗ Trì đồng thời vang lên: "Đi dạo không?"
Hướng Mặc không có thói quen đi dạo sau bữa cơm, song cũng không phải là chưa ra ngoài cùng Tam Mao vào thời gian này. Do dự trong chớp nhoáng, anh nói: "Đi."
✧✧✧
Địa điểm yêu thích của Tam Mao là công viên nhỏ gần khu nhà cổ, chập tối thường có hàng xóm dắt chó ra đây, trong đó có rất nhiều người dắt theo chó cái.
Mặc dù đã triệt sản, không có bi, nhưng Tam Mao vẫn thích chơi với những con chó cái.
Đỗ Trì đưa dây xích chó cho Hướng Mặc, hai người vai kề vai, đi dọc con đường nhỏ dưới tán cây ngô đồng, Hướng Mặc phụ trách quan sát Tam Mao, không cho nó bắt nạt những con chó cái khác, còn Đỗ Trì thì phụ trách trò chuyện với hàng xóm gặp trên đường đi.
Rõ ràng cùng là corgi, thế mà Hướng Mặc lại có thể phân biệt được đâu là "Hoa Hoa" đâu là "Điểm Điểm". Hầu hết hàng xóm đều biết Tam Mao, bao gồm cả anh bạn đã gặp Hướng Mặc khi anh dắt nó đi dạo trước đó, anh ta thân thiện nói với anh: "Thì ra hai cậu là người một nhà."
Nói chính xác về mặt ý nghĩa thì không phải, có điều Hướng Mặc cũng lười giải thích. Chuyện xã giao đã có Đỗ Trì phụ trách rồi, anh chỉ cần hóng gió, đi dạo, trông chừng Tam Mao là được.
Việc do dự trước khi ra ngoài trở thành lo lắng không cần thiết, Hướng mặc vốn tưởng rằng anh không thích cảm giác phá vỡ thói quen, thế nhưng thực tế sau khi ra ngoài với Đỗ Trì, anh cảm thấy rất ổn, cũng không có cảm giác thời gian của mình bị chiếm dụng, rất xứng đáng là đằng khác.
Trên đường trở về, Hướng Mặc trả dây xích chó cho Đỗ Trì. Tam Mao cực thích ngửi mông chó cái, làm anh dắt hơi mệt.
Hai người một chó chậm rãi đi về nhà cùng cơn gió đêm, mà lúc gần tới sân nhà thì Hướng Mặc lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước cổng.
"Em yêu, sao không nhận điện thoại của anh."
Tiền Côn chủ động tiến lên đón, dừng trước mặt hai người. Hắn ta thấp hơn Đỗ Trì một chút, tuy nhiên bộ đồ tây thẳng thớm lại cho hắn thứ khí chất ưu tú ăn đứt vẻ lười biếng của Đỗ Trì.
Hướng Mặc không mang theo điện thoại ra ngoài chứ không phải cố ý ngó lơ cuộc gọi, nhưng anh cũng không muốn giải thích, đang định hỏi Tiền Côn tới đây làm gì thì tự dưng thấy hắn ta bắt chuyện với Đỗ Trì: "Chào cậu, nghe em yêu tôi nói cậu là hàng xóm của em ấy."
Ngay cả một tên ngốc cũng nhìn ra được Tiền Côn đang muốn tuyên bố chủ quyền. Hướng Mặc mím môi, ánh mắt lóe lên một tia khó chịu.
Song, Đỗ Trì ở bên cạnh không hề có phản ứng gì, thản nhiên nhìn Hướng Mặc hỏi: "Em là hàng xóm của anh sao?"
Dựa theo những gì hai người đã chuẩn bị trước đó, lúc này đây Hướng Mặc ắt hẳn phải đáp lại một câu: "Không phải, em là chồng anh."
Thế nhưng anh cứ giật giật đôi môi, một tiếng "chồng" thật sự khó nói thành lời.
—— Ừ thì đúng là trước đây anh từng nói ở trước mặt học viên, tuy nhiên anh chưa bao giờ gọi ai là chồng một cách nghiêm túc hết.
Anh quay đầu nhìn Đỗ Trì, dùng ánh mắt bày tỏ: Hay là cậu nói đi được không?
Đỗ Trì nhíu mày, dùng ánh mắt đáp lại: Chuyện của mình thì tự mình giải quyết.
Theo lý mà nói, Đỗ Trì chỉ là công cụ hình người, việc sử dụng công cụ hình người thế nào đúng là chuyện của Hướng Mặc. Nếu bản thân Hướng Mặc không muốn nói ra, vậy thì không có lý do gì công cụ hình người phải làm thay cả.
Hướng Mặc mím môi, hít sâu một hơi, nhìn Tiền Côn chậm rãi mở miệng: "Cậu ấy, cậu ấy là..."
"Cậu ta không phải là hàng xóm của em sao?" Tiền Côn hỏi.
"Cậu ấy là..." Vẫn không thể nào nói ra được một chữ kia, Hướng Mặc lại nhìn về phía Đỗ Trì cầu cứu.
Chắc là do hiểu ngầm, Hướng Mặc cũng không biết mình lấy tự tin ở đâu ra mà anh luôn có cảm giác Đỗ Trì nhất định sẽ giúp anh. Nhưng kết quả Đỗ Trì chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: "Tôi là hàng xóm của anh ấy."
Nói xong, hắn dắt Tam Mao đi vào sân.
Hướng Mặc sững sờ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Đỗ Trì, trong lòng chậm chạp phản ứng được ——
Đồ chó thối này giận rồi sao?
Lời tác giả: Hướng Mặc: Sao chuyện này khác với những gì chúng ta đã bàn vậy?
Đỗ Trì: Hừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.