Bệnh Độc Thân

Chương 26: Thật sự không phải




Mỗi buổi sáng, chợ nông sản thường rất náo nhiệt, những âm thanh hét to chào hàng cùng với tiếng người mặc cả cứ nối tiếp nhau.
Chợ nông sản nằm cạnh công viên nhỏ, chú Trương vừa thực hiện mấy động tác nở ngực, vừa hỏi chú Lý đang xoay cổ tay bên cạnh: "Sao hôm nay không thấy Tiểu Đỗ nhỉ?"
"Ờ, đúng ha." Chú Lý dừng động tác, nhìn xung quanh, "Không lẽ hôm nay thằng bé lười?"
"Ông tưởng ai cũng giống ông hả? Động một chút là lười biếng."
"Đó là tôi nghỉ ngơi hợp lý, ông cho rằng chúng ta còn là thanh niên hai mươi ba mươi tuổi hay sao?"
"Ông nghỉ ngơi nhiều nên mới hay ngã đấy."
"Lão già này sao ông ăn nói khó nghe vậy?"
Những chú chim đậu trên nhánh cây ngô đồng líu lo vài tiếng rồi vỗ cánh bay đến khoảng sân yên tĩnh nào đó.
Ngày trước có thể ngửi thấy tiếng rán trứng và mùi thơm hấp dẫn từ phòng bếp bay ra sân, thế mà hôm nay trong bếp sáng trưng lại không có động tĩnh gì.
Tam Mao ngồi xổm trước cửa phòng ngủ tầng hai, dùng chân lay ván cửa, miệng kêu ư ử, nhưng lâu thật lâu, người bên trong vẫn không có dấu hiệu bước ra.
✧✧✧
Hướng Mặc mở mắt trong cơn buồn ngủ, phát hiện mình nằm trên giường, mà còn có cảm giác như lưng bị núi đè vậy. Anh theo bản năng muốn trở mình, kết quả khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể đều đồng thời phát ra tín hiệu đau nhức, làm anh phải ngoan ngoãn nằm lại giường.
"Dậy rồi à?" Một giọng nói lười biếng vang lên sau tai, hơi thở nóng rực phả vào gáy, chọc cho làn da nổi lên vô số dòng điện.
Chất giọng nghe rất rõ ràng, không dính chất khàn đặc trưng khi mới thức dậy. Hướng Mặc xoay cổ, nhìn ngọn núi phía sau đang đè mình, khàn giọng hỏi: "Sao cậu còn chưa chịu xuống giường?"
Vừa nãy tầm mắt có đảo qua cái đồng hồ trên tủ đầu giường, đã gần mười giờ rồi, như bình thường thì lẽ ra bây giờ là lúc Đỗ Trì tập thể dục về mới phải.
"Không muốn." Đỗ Trì rút cánh tay ra khỏi eo Hướng Mặc, vén phần tóc lòa xòa trước trán anh lên, bất động nhìn vào mắt anh.
Ánh nắng được lọc bởi tán cây ngô đồng chiếu vào phòng qua tấm rèm trắng, nhuộm tóc và mắt hai người thành màu nâu nhạt. Tia sáng dịu nhẹ làm cho căn phòng như được bao phủ bởi kính lọc mờ ảo, tôn lên vẻ đẹp mà chỉ sớm mai mới có.
Tam Mao ở ngoài cửa lại kêu ư ử.
Hướng Mặc không được tự nhiên vì Đỗ Trì cứ nhìn anh, thế nên anh quay đầu đi, giọng nói bị ngăn trong gối: "Tam Mao gọi kìa."
"Nó muốn ra ngoài chơi." Đỗ Trì lại ôm eo Hướng Mặc, đôi môi lướt qua gáy anh, "Kệ nó đi."
Nụ hôn nhẹ làm cho đầu ngón tay Hướng Mặc ngứa ngáy, anh dịch ra mép giường, muốn tránh môi Đỗ Trì, kết quả ánh mắt vô tình liếc thấy những cái "áo mưa" đã qua sử dụng nằm rải rác dưới nền nhà.
Ký ức đêm qua đang ngủ say bỗng dưng bừng tỉnh trong đầu, cơn khó chịu vì phải lăn qua lăn lại đến ba giờ sáng bất thình lình bộc phát, Hướng Mặc đẩy Đỗ Trì trở mình, chân mày xinh đẹp nhíu chặt: "Cậu là đồ chó đực động dục."
Mặc dù ý thức đã tỉnh táo, tuy nhiên giọng khàn vẫn còn. Chữ "chó" không thể phát âm rõ ràng, sinh ra một vẻ lười biếng gợi cảm.
"Ừ, tôi đó." Đỗ Trì nhích qua, muốn hôn môi Hướng Mặc, dù rằng đêm qua hai người đã hôn vô số lần, thế nhưng Hướng Mặc vẫn tránh.
Chỉ đơn giản là tránh, không nói gì cả, bởi anh cũng không thật sự muốn cảnh cáo nguyện vọng của Đỗ Trì.
Hướng Mặc đã quên mất lý do mà anh tránh xa Đàm Tống chính là vì Đàm Tống làm điều tương tự như Đỗ Trì —— hơn nữa còn chưa thành công.
"Muốn hôn anh thôi mà khó ơi là khó." Đỗ Trì mỉm cười không để ý, đổi hôn môi thành hôn ngực Hướng Mặc.
Hạt đậu đỏ bị giày vò đến mức dường như đã hình thành một phản xạ có điều kiện, trở nên tràn đầy năng lượng ngay khi môi Đỗ Trì vừa chạm vào.
Sợ đồ chó đực này mới sáng sớm lại động dục, Hướng Mặc vội đẩy vai Đỗ Trì, nghiêm túc nói: "Mau dẫn Tam Mao ra ngoài đi dạo đi."
Tam Mao ở ngoài cửa có vẻ cảm nhận được gì đó, thay vì tiếp tục ư ử tủi thân, nó đổi thành "gâu gâu" kháng nghị.
Đỗ Trì vẫn lười biếng nằm bất động trên người Hướng Mặc: "Tôi dắt chó đi dạo, vậy ai làm bữa sáng cho anh?"
"Tôi không có tay hay gì?" Hình như trong mắt Đỗ Trì mình đã trở thành phế vật chỉ biết há miệng chờ cơm hay sao ấy, Hướng Mặc có chút bất mãn nói, "Tôi sẽ làm cho cậu."
Ánh mắt Đỗ Trì hiện lên ý cười nồng đậm, hắn tiến đến đặt lên gò má Hướng Mặc một nụ hôn, "Được, bà xã."
✧✧✧
Đeo tạp dề, mở tủ lạnh, mà nấu gì cho bữa sáng lại là câu hỏi khó.
Nấu mì với nấu cháo thì không có độ phức tạp, cũng chẳng mới mẻ; trứng chiên hay thịt xông khói thì làm không ngon bằng Đỗ Trì, anh không muốn múa rìu qua mắt thợ.
Suy nghĩ một hồi, Hướng Mặc nhìn một ít cake flour [1] còn trong tủ lạnh, sau đó lấy cái máy đánh trứng đã bỏ xó thật lâu.
[1] Cake flour là loại bột làm từ hạt lúa mì mềm được xay mịn, chứa hàm lượng tinh bột cao cùng hàm lượng protein thấp từ 6-8%
Khi thời gian hoàn toàn thuộc về mình, cứ việc thử bất cứ thứ gì mà mình muốn.
Làm bánh và pha chế cà phê thủ công là những sở thích không chuyên Hướng Mặc bồi dưỡng lúc rảnh rỗi, tuy nhiên cũng bởi vì là sở thích không chuyên cho nên anh chỉ làm khi có hứng, máy đánh trứng và ấm rót cà phê gần như để không chứ ít khi được sử dụng.
Nói chung do hôm nay tâm trạng không tồi, Hướng Mặc lại có hứng, dùng lò nướng làm souffle xong còn pha thêm hai ly cà phê Geisha với hương vị đặc biệt.
Nhân lúc Đỗ Trì chưa về, anh lấy thìa khoét một miếng souffle mềm mại, định nếm thử tay nghề của mình để đảm bảo không quá mất mặt trước mặt Đỗ Trì.
Thế nhưng khi anh vừa đưa thìa vào miệng và tận hưởng vị ngọt làm người ta dễ chịu vô cùng, thì ở eo anh đột nhiên xuất hiện hai cánh tay cứng cáp, Đỗ Trì ôm anh từ phía sau, đáp cằm xuống vai anh, lười biếng hỏi: "Bà xã làm bánh ngọt à?"
Giai đoạn êm ấm trên giường đã qua, song Đỗ Trì vẫn gọi Hướng Mặc là bà xã.
Chắc do thuận miệng, hoặc bị nghiện, Hướng Mặc không xác định được người này đang nghĩ gì, mà thấy dù sao cũng phải đối phó với Tiền Côn nên anh cũng không để bụng.
"Souffle." Công thức đặc biệt giảm đường khiến Hướng Mặc rất hài lòng về hương vị.
"Tôi nếm một chút." Bên cạnh cốc souffle của Đỗ Trì có đặt sẵn cái thìa nhỏ màu vàng, tuy nhiên hắn lại rút cái thìa trong tay Hướng Mặc, khoét một miếng bánh ngay chỗ Hướng Mặc vừa ăn.
Môi hắn ngậm cái thìa, mơ hồ phun ra hai chữ: "Ngon lắm."
Hai chữ đơn giản nhẹ nhàng trôi vào lòng Hướng Mặc, làm cho bất mãn vừa nhô ra đã vèo một cái ỉu xìu. Có điều Hướng Mặc vẫn nghiêng đầu nhìn Đỗ Trì, khẽ cau mày nói: "Cái này của tôi, cậu ăn cái kia kìa."
"Không phải đều giống nhau sao?" Đỗ Trì khoét một miếng bánh bên cốc kia, nếm xong nhướng mày nói, "Của anh ngọt hơn nhỉ?"
"Ừ." Hướng Mặc giải thích, "Của tôi phân nửa đường, còn của cậu một phần tư đường."
"Tại sao?" Đỗ Trì lại nếm bánh trong cốc Hướng Mặc, mặc kệ Hướng Mặc phản đối.
Hai cốc souffle vốn phân chia rõ ràng, của Hướng Mặc là của Hướng Mặc, của Đỗ Trì là của Đỗ Trì, ấy thế mà đồ chó thối cứ khoét một thìa bên trái, lại khoét một thìa bên phải, làm Hướng Mặc cũng không biết mình nên ăn bên nào.
Anh đơn giản xoay người, mông tựa lên mặt bàn, nghiêm mặt nhìn Đỗ Trì: "Tại vì cậu phải chú ý vóc dáng."
Đỗ Trì có chút buồn cười đặt thìa xuống, ôm ngang hông Hướng Mặc hỏi: "Nếu như vóc dáng của tôi thay đổi, anh sẽ không cho tôi đ* nữa à?"
Nghe rất vô lý nhưng cũng có lý. Hướng Mặc nghiêm nghị nói: "Đương nhiên rồi, là bạn giường thì cũng phải có trách nhiệm với đối phương chứ."
"Vậy anh có trách nhiệm gì với tôi?" Đỗ Trì hỏi.
"Tôi cũng sẽ chú ý quản lý bản thân." Hướng Mặc trả lời, "Tôi có báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe, tốt hơn hết cậu cũng cung cấp một bản đi."
"Cung cấp rồi tôi sẽ không cần đeo bao cao su hả?"
"Không được." Hướng Mặc cau mày, "Cậu có thể đàng hoàng một chút không? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà."
"À, tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó chứ." Đỗ Trì nói xong tiến đến gần tai Hướng Mặc, thấp giọng hỏi, "Lần sau tôi có thể đ* anh ở trong bếp không?"
"Đỗ Trì!"
✧✧✧
Bữa sáng ăn quá muộn nên bữa trưa hai người chỉ đơn giản ăn mì trứng.
Hướng Mặc không quăng bỏ bó hoa hồng trong phòng tranh, anh chỉ vứt tấm thiệp Tiền Côn để lại cho mình, sau đó đặt hoa hồng ở giữa phòng tranh cho các học viên đến lớp buổi chiều thực hành phác họa tĩnh vật.
99 đóa hoa hồng không hề dễ vẽ, có học viên hỏi Hướng Mặc sao lại mua nhiều hoa như vậy để dạy học, kết quả một học viên lanh lợi khác lập tức phản bác: "Sao cậu dám chắc không phải do ai đó tặng?"
"Có lý ta."
Hướng Mặc trực tiếp bỏ qua đề tài này, đúng lúc giọng Đỗ Trì vang lên từ phía hành lang: "Bà xã."
Căn bản là không nghĩ nhiều, Hướng Mặc theo phản xạ quay đầu lại: "Gì đấy?"
Trả lời xong anh liền có chút hối hận, âu cũng vì biểu cảm hiện ra trên mặt các học viên.
"Em mua ít thuốc bổ cho Tam Muội, bưu kiện đã đến rồi." Đỗ Trì vừa nói vừa bước xuống cầu thang, rất tự nhiên bế Tam Muội bằng một tay, "Anh có gì cần nhận không?"
Dưới cái nhìn lom lom của học viên, Hướng Mặc cũng không nói nhiều, chỉ căng lưng ra bảo: "Không có."
"Được." Đỗ Trì hôn cái chóc vào má Hướng Mặc, sau đó lê dép tông rời khỏi phòng tranh.
Giai điệu nhẹ nhàng du dương bốn phía không hiểu sao có chút bất an và khô nóng, Hướng Mặc nhìn những ánh mắt đầy ẩn ý của học viên, trầm giọng nói: "Tập trung vẽ tranh."
Sau khi các học viên đều thu tầm mắt về, lúc này anh mới lấy điện thoại ra gửi cho Đỗ Trì một tin nhắn.
Hướng Mặc: Cậu nghiện diễn xuất hả?
Đỗ Trì: Cảm ơn đã phối hợp. ^^
Hướng Mặc: ...
✧✧✧
Không lâu sau, ngoài sân có tiếng bước chân từ xa đến gần, tuy nhiên lại nghe không giống bước chân của Đỗ Trì lắm. Hướng Mặc đi ra cửa, thấy người đến là dì Chu, mà trong tay dì tiếp tục là một bó hoa hồng đỏ nho nhỏ.
"Tên nhóc hôm qua đặt dì mỗi ngày giao qua đây chín bông hồng." Dì Chu đưa hoa hồng cho Hướng Mặc, "Cậu ta không biết cháu có người yêu rồi sao?"
Hướng Mặc đang cảm thấy đau đầu, nghe dì Chu nói vậy liền cảm thấy kỳ quái: "Người yêu?"
"Tiểu Trì đó." Dì Chu nói, "Dì thấy tình cảm của hai đứa tốt ghê luôn."
Nhớ tới chuyện hôm qua Đỗ Trì giúp mình giải vây, Hướng Mặc lập tức ý thức được rằng dì Chu đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người rồi.
"Không phải đâu, dì Chu." Anh giải thích, "Bọn cháu không có gì cả."
"Thật sao?" Dì Chu tỏ ra vô cùng kinh ngạc, "Dì cứ tưởng..."
Quả nhiên không nên ăn chung souffle, ranh giới mập mờ về sau sẽ chỉ làm mình trở nên hỗn loạn.
Dì Chu gật đầu: "Ra vậy, dì hiểu lầm rồi."
Vừa dứt câu, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng dép tông lẹp xẹp. Đỗ Trì ôm một đống bưu kiện đi tới, nhìn Hướng Mặc nói: "Bà xã, tới cầm giúp em với."
Dì Chu nhìn Đỗ Trì rồi lại nhìn Hướng Mặc, lộ ra biểu cảm khó tin.
Hướng Mặc hít sâu một hơi, nở nụ cười lễ phép, nói với dì Chu: "Thật sự không phải đâu ạ."
Chú thích:
Lời tác giả
Đỗ Trì: Bà xã.
Hướng Mặc: Cái gì? Đừng có gọi bậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.