Bà Xã Đại Nhân

Chương 1:




Đường Diệc Thành ngồi trong phòng làm việc, tay anh linh hoạt trên giấy, nếu hỏi anh quyến rũ nhất lúc nào, có lẽ chính là lúc làm việc.
Đàn ông làm việc luôn tập trung như vậy, nếu không phải người nghiêm túc cũng đều mang vẻ đẹp ảo diệu khi đặt bút. Thư kí bên cạnh nhìn anh không chớp mắt, lí do rất đơn giản, Đường Diệc Thành là một nam nhân đẹp mã, ngũ quan sắc sảo, đường nét góc cạnh rõ ràng, nhưng tính anh lại lạnh lùng như vậy, công tư phân minh, gây nên bao tiếc nuối cho các cô gái... Rốt cuộc, nhịn không nổi nữa.
" Thư kí Trần, xong việc có thể ra ngoài "
Thư kí "....." cảnh đẹp trước mắt bị phá vỡ còn nhận một cái liếc mắt đầy "ẩn ý" của đại boss, chắc chắn sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi đây, liền nhanh chân ra ngoài.
Đường Diệc Thành hai tay day thái dương, anh làm việc hai ngày liền có chút mệt, dự án khu đô thị này anh muốn có được, nên năng suất làm việc gấp ba lần bình thường, không phải tại người kia bảo thích khu đất đó sao.
Đồng hồ điểm đúng năm giờ, con người nào đó liền phóng nhanh ra khỏi công ty, Đường Diệc Thành nổi tiếng là người đúng giờ, nhưng đôi khi anh lại đến muộn và lấy lí do là "đường đông", anh là người trẻ lại có tiếng trong nghành, lí do này nghe dĩ nhiên không mát tai cho lắm, nhưng từ miệng Đường Diệc Thành anh thì từ nào không mát tai cũng đổi thành rất mát tai... Nhưng riêng việc ra về của công ty anh không bao giờ muộn dù chỉ 1 phút, năm giờ năm phút, chiếc xe màu đen của anh đã lao khỏi nhà xe...
Xe anh chạy đến một khu nhà, rồi dừng hẳn ở dãy cuối. Ngôi nhà cuối cùng là ngôi nhà kiểu phương Tây, cửa chính bằng gỗ màu vàng nhạt, cửa sổ đều làm bằng thủy tinh, màu chủ đạo của ngôi nhà là xanh dương nhạt. Kì thực, Đường Diệc Thành thích màu đen nhất, nhưng vì người kia thích những màu sáng, anh liền đem nhà đi sơn lại.
Lúc vào nhà không thấy ai, tâm tình của anh liền đi có chút hụt hẫng.
"Về rồi à?" giọng nói dịu dàng vọng lên. Thân ảnh từ trong bếp bước ra, trên tay còn cầm một dĩa cam vừa gọt. Liếc thấy sắc mặt anh không tốt "Là ai lại chọc giận anh?"
"Còn không phải em?" anh vừa thay giày vừa nói, cô liền trợn mắt "Em!? Anh vừa về nhà, em đã làm gì anh?" cô hậm hực, tên đàn ông này vừa về đã muốn gây chuyện.
Cô tức giận, anh lại thấy nhẹ nhỏm, cũng không thèm trả lời. Người kia lại quyết không tha, cứ đi theo léo nhéo bên tai anh. Đường Diệc Thành ngồi xuống ghế, đầu anh ngửa ra sau, cô cũng không có ý định buông tha anh, ngồi xuống cạnh anh
"Đường Diệc Thành, anh nói rõ cho em" cô không chấp nhận có một người đột nhiên trách móc cô như vậy được "Đường Diệc Thành, anh không nói, em không cho anh ăn cam", lời nói có hiệu quả, anh liền mở mắt, đĩa cam đặt ngay ngắn trên bàn, mắt thấy anh để ý, cô liền đẩy nó ra xa. Đường Diệc Thành liếc nhìn cô, cô lại lơ đi coi như không thấy.
Anh liền đứng dậy, cô cau mày "Đường Diệc Thành! Anh không thấy em sao?"
"Thứ lỗi cho anh không thấy" anh cười đểu rồi cầm dĩa cam lên phòng... " Tên đáng ghét! Rõ ràng muốn trả đũa"
Đường Diệc Thành trở về phòng làm việc, chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng như ngai vàng cho một ông vua, xung quanh là kệ sách cao 3 mét. Căn phòng này không mang màu sáng như các căn phòng khác, tường màu vàng sẫm, nền lát đá đen, căn phòng như một thế giới khác, vì vậy cô cũng chẳng bao giờ bước vào.
Anh ngồi vào ghế ăn rất ngon lành phần cam cô vừa bày. Sở thích của anh rất đơn giản, chính là thích ăn trái cây, quả càng ngọt càng mát anh đều thích, những quả đắng nghét kia, một lần anh cũng chưa đụng tới.
Sáng sớm, vẫn là anh dậy sớm hơn cô, nhìn cô ngủ bên cạnh có cảm giác hơi buồn cười.
Cô rất thích mèo, nên trong nhà có nuôi 1 con mèo Anh lông dài, nó có mắt màu xanh biếc như đại dương, tên Fou, hiện tại sáng nào anh dậy cũng thấy cô ôm anh, con Fou nằm trên tóc cô mà ngủ.
"Trình Tranh, em có thể dậy được rồi" anh không nhìn cô, cầm điện thoại xem tin tức. Bình thường khi ngủ, cô đều ôm anh rất chặt, ban đầu anh còn cố gỡ tay nhưng sau đó phó mặt, chỉ biết chờ cô tỉnh.
"Để như này một lúc" cô không mở mắt cũng không có ý định buông tay.
"Anh có cuộc họp lúc mười giờ."
"Thì cứ kệ nó đi."
"Bây giờ đã chín giờ ba mươi."
"Ừm."
"Trình Tranh."
"Ừm."
"Nếu em không cho anh đi, đừng trách sao em không thể xuống giường."
"Nếu em không xuống giường được thì phải chăm em hai tư trên hai tư."
"...."
"Muốn em cho anh đi cũng được, nhưng chủ nhật đưa em ra ngoài." cuối cùng cô cũng mở mắt.
Mong muốn của cô luôn đơn giản như vậy.
"Đồng ý" Sau đó cô liền buông tay, bế Fou ra khỏi tóc mình, nó ngáp dài sau đó chui vào ngực cô ngủ, cô cũng không đếm xỉa tới anh, trực tiếp nhắm mắt ngủ. Đường Diệc Thành cười nhẹ sau đó vào phòng tắm, lúc đi khỏi không quên hôn trán cô một cái.
Dường như qua rất lâu, Trình Tranh bị tiếng điện thoại đánh thức, cô với tay bấm nghe nhưng mắt vẫn nhắm.
Bên kia vang lên tiếng nói lẫn chút ồn ào "Bạn yêu à! Chị đây vừa xuống máy bay đây.......tút tút tút", Trình Tranh quyết tâm tắt máy. Người vừa gọi điện đến quyết không tha cho cô. Gọi đến khi cô bắt máy mới thôi.
"Trình Tranh, cậu ngày càng lớn mật, không xem chị đây ra gì nữa phải không!"
"Tô Sương, xin cậu đấy, tớ nào dám"
"Không dám mà tắt điện thoại như vậy, phải gọi thêm tám cuộc mới chịu nghe!" Tô Sương nhất quyết không buông tha cho Trình Tranh, sau mười phút thuyết giáo, Tô Sương tóm gọn lại" Tớ đang ở sân bay, Trình Tranh, cho cậu ba mươi phút đến đón tớ!"
Trình Tranh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi cô bạn thân tính tình ngang ngược này. Cô liền mắt nhắm mắt mở lê thân vào nhà tắm, trước lúc đi có chuẩn bị đồ ăn cho Fou, xong xuôi hết thảy cô mới rời đi, chiếc xe màu bạc nhanh chóng lao nhanh trên đường.
Trình Tranh xuống xe, thu hút ánh nhìn của người khác, cô mặc đầm trắng cộc tay, tóc xỏa tứ tung, Trình Tranh vốn đã cao, đôi giày cao gót càng làm cô cao hơn, những ánh mắt như thế cô đã quen rồi, nhìn thấy Tô Sương cô muốn vẫy tay, nhưng thấy có một anh chàng đang làm quen cô, Trình Tranh tốt bụng cũng không làm phiền.. Lẳng lặng tìm chỗ kín đáo ngồi đợi.
mười lăm phút sau.
"Trình Tranh, cậu khá lắm"
"Tớ làm gì?" cô bày ra vẻ mặt ngây thơ.
"Cậu cố tình không đến cứu tớ." Tô Sương chống nạnh mắng "Đang trả thù vụ tớ gọi cậu dậy phải không?" Tô Sương cười mờ ám.
"Anh ấy đi làm rồi."
"Ây dô, bạn Trình thân mến, bạn nghe được tôi nhắc đến anh chồng của bạn khi nào vậy" nụ cười của Tô Sương càng quỷ dị.
"Vậy bạn Tô thân mến, cần tớ gọi học trưởng Trần đến đón thay không?" quả như suy đoán, sắc mặt Tô Sương liền trầm xuống.
"Trình Tranh, cậu ngày càng giỏi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.