"Kỳ Việt thật là quá đáng", Khương Thành cũng là người nóng nảy, cậu ta đứng dậy tiến lên phía trước. Kỳ Việt biết rõ hôm nay là kỳ động dục của Bạch Cách còn ngang nhiên khanh khanh ta ta với người khác.
Bạch Cách kéo cậu ta lại, anh đóng quang não: "Kỳ Dật Thần nói đúng lắm, cậu nên vào bộ đội huấn luyện một chút, lúc nào cũng dễ bị chuyện xung quanh ảnh hưởng, không thích hợp theo tôi làm nhiệm vụ đâu."
"Ôi chao, lão đại, em sai rồi, nhưng anh đừng so sánh em với rác rưởi Kỳ Dật Thần."
Bạch Cách không để ý đến cậu ta nữa, anh nhìn Úc Khương đang quấn quýt lấy Kỳ Việt, anh đi thẳng đến chỗ Kỳ Tá: "Ông nội."
"Sắc mặt khó coi quá, gặp chuyện gì à?", Kỳ Tá vỗ vị trí bên cạnh bảo anh ngồi xuống.
Bạch Cách không ngồi xuống mà chỉ đưa tay niết vai mình: "Không sao ạ, chẳng qua là gần đây có nhiều chuyện chút thôi."
"Cháu chưa bao giờ vì công việc mà khó chịu như vậy", Kỳ Tá nhích lại gần, ông nhìn Kỳ Việt ở đằng xa, từ lúc Bạch Bách vừa mới bước vào cửa, đến khi thằng bé khiêu khích Tiểu Việt thì tâm trạng vẫn không tệ lắm, nhưng bây giờ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra thằng bé hơi trầm mặc.
Ông nhớ Kỳ Việt nói hôm nay Bạch Cách vừa hoàn thành nhiệm vụ, chí khí không đến mức sa sút như thế này.
"Không phải vì công việc, thì là Tiểu Việt lại bắt nạt cháu?"
Bạch Cách nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở trên lầu thì vẻ mặt cứng đờ. Anh bình tỉnh lại rồi đổi thành giọng điệu vui vẻ: "Cháu với Kỳ Việt còn không biết ai bắt nạt ai đâu ạ, ông đừng lo lắng quá, công việc nhiều quá nên có hơi mệt thôi ạ."
Kỳ Tá thấy vậy cũng không muốn hỏi thêm nữa, ông cười ha ha: "Cháu có thể nghĩ như vậy thì ông rất yên tâm, nhưng cũng nên dạy dỗ lại tên nhóc thối kia."
Úc Khương tới không bao lâu thì tiệc rượu cũng sắp kết thúc, nhiều người đã lục tục ra về.
Khương Thành nhìn thời gian, cảm thấy đã sắp đến giờ: "Lão đại, tối nay anh ở nhà họ Kỳ hay nhà họ Bạch, ở nhà họ Bạch thì em đưa anh về."
Bạch cách nhìn lên: "Tối nay tôi và Bạch Lộc ở lại đây."
"Vậy em đi trước, có việc gì thì tìm em", Khương Thành đứng dậy đi ra ngoài theo dòng người.
Người đã đi gần hết, mí mắt Bạch Cách sắp díu lại, anh ngáp một cái: "Ông nội, không còn việc gì thì cháu cũng về phòng đây."
Kỳ Tá nhìn Kỳ Việt, vùng mắt đầy nếp nhăn hơi nheo lại: "Đi thôi."
Bạch Cách gật đầu, lên lầu về phòng của mình.
Úc Khương nhìn thoáng qua bóng lưng Bạch Cách rời đi, anh ta nói với Kỳ Việt: "Sếp, rốt cuộc tôi cũng hiểu sao cậu ghét Bạch Cách như vậy rồi."
Bóng dáng Bạch Cách dần khuất sau cầu thang, Kỳ Việt không nhìn theo nữa, hắn nhíu mày chờ câu tiếp theo.
"Tôi nghi ngờ Bạch Cách mới là con cháu nhà họ Kỳ, ánh mắt của thượng tướng Kỳ nhìn Bạch Cách cưng chiều như cháu ruột của mình ấy, còn lúc nhìn cậu như nhìn đứa được nhặt về vậy."
Úc Khương nghiêng đầu nhìn Kỳ Tá đang ngồi trên ghế, sự sắc bén toát ra từ hốc mắt trũng sâu, không giận tự uy*. Rõ ràng là có sự khác biệt rất lớn, ánh mắt mày khác với ánh mắt yêu thương lúc ông đối xử với Bạch Cách vừa nãy.
*Không giận tự uy (不怒自威): tả người tuy không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
Kỳ Việt nhếch miệng cười không đáp lại.
"Nhưng mà Bạch Cách đẹp hơn tôi tưởng đấy", Úc Khương dựa sát vào Kỳ Việt, khoát tay lên vai hắn, nháy mắt với người ta một cái: "Sếp, để tôi ở lại nhà cậu nhé. Cậu không thích cậu ấy, cũng không chấp nhận sự theo đuổi của tôi, thì cho tôi một cơ hội đi. Thân là sếp thì phải quan tâm đến vấn đề tình cảm của cấp dưới mới là người sếp tốt."
Kỳ Việt tuyệt tình quét chân: "Cút!"
Úc Khương lùi về phía sau một chút, nhưng chân vẫn bị thúc vào bụng, anh ta ăn đau ôm cái bụng: "Xì, đại thiếu gia nhà họ Kỳ không được sủng, ngang nhiên trút giận lên người cấp dưới, không xứng chức."
Kỳ Việt thờ ơ bước lên lầu hai: "Chú Tần, lôi người này ra ngoài, có thể bịt miệng cậu ta lại nếu cần."
Kỳ Việt mặc kệ người nọ kêu la, hắn đi lên tầng, nhìn qua phòng mình, hắn hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng đến chỗ người kia.
Truyện edit chỉ được đăng tải trên trang chính chủ Wordpress và Watt.pad của Lạc Hoa Lâu.
Bạch Cách về phòng, anh đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, vừa đi ra thì bị người đứng ở cửa phòng tắm làm cho giật mình.
"Anh ở đây làm gì?"
Kỳ Việt cong môi: "Tôi sợ em cần tin tức tố nên đứng sẵn ở chỗ này. Dựa theo lượng tin tức tố trước kia em cần thì hôm nay vẫn chưa đủ."
Ánh mắt Kỳ Việt du ngoạn trên người anh: "Có vẻ là em đã chuẩn bị tốt rồi."
Bạch Cách đảo mắt nhìn hắn: "Ý anh là gì."
"Em ăn mặc mát mẻ thế này không phải đang chờ tôi à?"
Nghe vậy Bạch Cách cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng.
Anh đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, rất mỏng và nhẹ, dài vừa qua mông, hai chân dài trắng như sứ lộ ra ngoài, đai buộc thắt quanh eo, cổ áo chữ V mở rộng từ ngực đến cổ.
Đây là bộ đồ ngủ mà mẹ Ngô đưa tới lúc nãy, mới nãy không cảm thấy có gì, bây giờ Kỳ Việt vừa bước vào, bầu không khí tự nhiên trở nên mờ ám.
Anh đang tự hỏi có phải là mẹ Ngô cố ý không.
"Ra ngoài cho tôi!"
Kỳ Việt không nhúc nhích nhìn lỗ tai đỏ như máu của người nọ, hắn vươn tay gảy gảy vành tai anh: "Ông nội bảo tôi qua ngủ với em. Hôm nay chúng ta đánh nhau trên giường, giường tôi gãy rồi không thể ngủ được, ông nội bảo tôi với em chịu khó vài đêm."
Bạch Cách nghe vậy có hơi nóng mặt, làm gì đến mức gãy giường chứ. Nói mấy lời này thật dễ gây hiểu lầm, dù là đánh nhau trên giường theo nghĩa đen thật, nhưng ai biết sao lại kịch liệt đến vậy.
Bạch Cách hất tay, đẩy hắn ra: "Anh có thể ngủ trên sô pha."
"Tôi mà ngủ ghế sô pha, một lúc nữa ông nội lại nghi ngờ mối quan hệ của hai chúng ta. Cũng đâu thể nói hôn nhân của chúng ta là giao dịch được."
Bạch Cách cụp mắt: "Biết rồi."
Thấy anh đồng ý, Kỳ Việt bước tới gần anh: "Vậy, chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, mùi rượu vodka đỏ hơi nồng, nhưng Bạch Cách vẫn nhận ra trong đó xen lẫn tin tức tố của Omega khác.
Mặt mày Bạch Cách xám xịt, trực tiếp đuổi hắn vào phòng tắm: "Cả người toàn mùi rượu, bẩn chết đi được."
Kỳ Việt cong môi, rất mạnh, rất có sức, chốc nữa không cần thủ hạ lưu tình.
Thế mà lúc Kỳ Việt tắm xong quay lại thì thấy anh đã ngủ rồi. Bạch Cách thật sự rất buồn ngủ, sáng nay vừa kết thúc nhiệm vụ, buổi tối vội vàng về tham gia tiệc tối. Vẫn đang trong thời kỳ động dục nên anh khá yếu ớt.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn khi đang ngủ của người nọ, mặt mày Kỳ Việt giãn ra, hắn ngồi xuống: "Hôm nay bỏ qua cho em."
Hắn vươn tay vân vê tóc anh, hắn phát hiện Bạch Cách cuộn mình ở trong góc làm cho hắn không với tới, hắn phì cười: "Nhóc không có lương tâm."
Theo tiếng hít thở đều đều, lông mi dài mảnh của Bạch Cách cũng run run theo rất có tiết tấu, năm cái móng vuốt giương ra ban ngày cũng thu lại.
Kỳ Việt bất đắc dĩ ngồi nhích về phía trước, khẽ xoa đầu anh.
Dường như Bạch Cách cảm nhận được động tác của Kỳ Việt, anh giật mình, tay Kỳ Việt cứng đờ, sau đó anh cọ vào bàn tay Kỳ Việt trong vô thức.
Hắn nhướng mày: "Miệng thì nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật ha."
Đầu ngón tay của Kỳ Việt trượt từ sống mũi của anh đi xuống, phác họa đường nét khuôn mặt của người nọ trong đầu mình. Mỗi lần hắn nhớ đến chuyện mười năm trước đều cảm thấy mình vô cùng may mắn, vì hắn là người đến đầu tiên.
Hắn tắt ngọn đèn nhỏ trên bàn rồi ôm người vào lòng. Hương hoa hồng nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, Kỳ Việt hít một hơi, mùi rượu vodka đỏ nồng đậm hơn bao trùm lấy hương thơm ngọt ngào của hoa hồng.
...
Hôm sau, Bạch Cách mở mắt thì phát hiện bên cạnh mình có nhiều hơn một người. Anh còn ghé vào trên ngoài hắn.
Bạch Cách:...
Từ lúc nào mà tư thế ngủ của mình kém như vậy?
Cánh mũi Bạch Cách giật giật, trong không khí thoang thoảng mùi rượu vodka đỏ giống như được đun nóng, rất ấm áp.
Anh phải thừa nhận rằng tin tức tố của Kỳ Việt là một sự cám dỗ chết người đối với anh và Bạch Cách cũng biết hắn rất phụ thuộc vào tin tức tố của mình.
Bạch Cách không nhịn được dựa sát vào. Đến khi anh hoàn hồn thì phát hiện chóp mũi của mình đã cọ vào cổ người kia.
Đồng thời anh cũng phát hiện có cái gì đó ở hạ bộ của mình, khuôn mặt anh không khỏi cứng đờ.
Teddy này!
Bạch Cách ngọ nguậy muốn đứng dậy, bên hông lại bị người ta siết chặt, giọng nói khàn khàn đặc trưng lúc mới thức dậy vang lên trên đỉnh đầu.
"Không cắn một phát hả?"
Anh trở mình xem thường: "Buông ra!"
Kỳ Việt trở mình đè anh xuống, hắn nở một nụ cười xấu xa: "Mỹ nhân ở trong ngực, có lý nào lại từ chối chứ."
"Bịch", Kỳ Việt bị đá xuống đất, mặt Bạch Cách không chút biểu cảm bước qua người hắn vào phòng tắm.
Lưỡi Kỳ Việt quét qua hàm răng trên, tầm mắt dõi theo bóng lưng anh cho đến khi Bạch Cách đóng sầm cửa phòng tắm ngăn cản tầm mắt của hắn, Kỳ Việt mới thôi không nhìn nữa.
Bạch Cách rửa mặt xong đi ra thì thấy hắn vẫn còn ngồi xếp bằng trên sàn: "Thật muốn cho người khác nhìn nam thần trong mắt bọn họ có dáng vẻ mặt dày là như thế nào. Nếu không phải tôi quen biết anh thì còn tưởng rằng anh là lưu manh ở ngõ hẻm nào đấy."
Kỳ Việt cười cười: "Tôi chỉ mặt dày với mình em thôi."
"Tôi thấy mình may mắn ba đời*", Bạch Cách nói xong cũng không thèm để ý đến hắn đang quấy rối nữa. Anh thay một bộ quần áo thể thao rồi đi chạy bộ.
*Tam sinh hữu hạnh (三生有幸): thành ngữ Trung Quốc
Khi anh chạy 5km và chống đẩy xong mới nhìn thấy Kỳ Việt chậm như rùa bò đi xuống, hắn cũng chống đẩy y như anh.
Bạch Cách nheo mắt lại, đi qua, anh trực tiếp ngồi xếp bằng trên lưng hắn.
Động tác của Kỳ Việt chỉ dừng một chút, sau đó lại trở lại bình thường, nhưng so với bình thường thì chậm hơn.
Bạch Cách mở quang não, giải quyết công việc của mình như thường lệ.
"Anh đã thu thập thông tin về Bạch Sa à?"
Bạch Sa là tổ chức khủng bố nổi danh nhất ở tinh tế, hoạt động xuyên quốc gia và thường xuyên tạo ra hỗn loạn. Năm đó Bạch Cách bị tổ chức Bạch Sa này bắt cóc.
Kỳ Việt chống đỡ sàn nhà bằng một tay, tay kia mở quang não, ngón tay thoăn thoát gửi tài liệu qua.
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Bạch Cách nói: "Hôm qua lúc bắt được Lý An thì nhìn thấy ký hiệu của Bạch Sa."
Kỳ Việt im lặng một lúc: "Bây giờ có rất ít thông tin của bọn họ, bọn họ hoạt động ở nhiều tinh cầu khác nhau. Với khả năng hiện tại của chúng ta thì không hành động được."
Bạch Cách hờ hững ừ một tiếng, anh lật xem tài liệu Kỳ Việt vừa gửi cho mình.
Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, cảm giác mát mẻ đặc trưng của buổi sáng. Bạch Cách thoải mái nheo mắt lại, phía dưới như một cái nôi đung đưa, một tay anh chống cằm: "Yên tâm đi, tôi sẽ cảnh giác hơn."
Ánh mắt Kỳ Việt nheo lại thành một đường, thật sự biến hắn thành cái nôi miễn phí đấy à. Hắn chống đẩy xong thì trở mình, lật Bạch Cách lại đặt dưới thân mình: "Muốn tôi làm cái nôi miễn phí à, không có đâu nhé, giá rất đắt đấy."
"Tránh ra", Bạch Cách mặt không biểu cảm nói.
Kỳ Việt không động đậy, cúi đầu nhìn người anh. Lúc này Bạch Cách vừa mới tập thể dục xong, hai má vẫn còn ửng đỏ. Tin tức tố Omega hòa với không khí nóng lúc mới vận động xong, đó là mùi hương hoa hồng tỏa dưới nắng.
Hắn cúi người, liếm môi dưới của mình, Bạch Cách nheo mắt lại: "Anh có thể đừng động dục bậy bạ được không?"
Một buổi sáng mà tận hai lần.
Kỳ Việt cười cười: "Em nói Alpha là sinh vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, tôi cũng chỉ là một Alpha bình thường, chạy không thoát khỏi đạo lý này."
"Tôi muốn tin tức tố của cem", cổ họng Kỳ Việt khô khốc, giọng nói khàn khàn.
Bạch Cách trầm mặc, anh quay đầu để lộ cần cổ của mình: "Muốn thì nhanh lên."
Ánh mắt Kỳ Việt lưu luyến trên cần cổ trắng nõn kia một lúc, cuối cùng hắn dời mắt xuống cánh môi đỏ nhạt, hôn lên.
Bạch Cách:!
Bạch Cách đập lưng hắn, muốn hắn dừng lại. Kỳ Việt cảm nhận được sự động tác kháng cự của anh, ánh mắt tối sầm lại, hôn sâu hơn.
Bạch Cách bị hôn đến mềm nhũn, trong mắt lờ mờ hơi nước, tin tức tố Alpha tràn ngập trong miệng. Cuối cùng Bạch Cách chẳng còn sức lực phản kháng, chỉ có thể cầu xin.
"Hai vị thiếu gia mời dùng bữa sáng", một giọng nữ vang lên.
Cơ thể Bạch Cách cứng đờ, Kỳ Việt buông tha cho môi anh.
Một người trung niên mặc tạp dề đi đến, mẹ Ngô nhìn tình huống của hai người thì vội quay đầu đi: "Tôi không thấy gì hết, hai vị thiếu gia cứ tiếp tục."
"Quan hệ của hai người tốt thật."
Bạch Cách:....
"Anh bị bệnh à", Bạch Cách trừng mắt với hắn, lau môi mình.
Môi Bạch Cách màu đỏ nhạt, vì vừa mới hôn xong nên biến thành màu đỏ thắm, giống như hoa hồng nở rộ.
Kỳ Việt nhìn đôi môi hé mở của người nọ, hắn liếm môi: "Tôi quả thật là có bệnh."
Mặt mày Bạch Cách tối sầm lại, bọn họ thật sự có bệnh. Vì vấn đề tin tức tố mà hai người trói buộc lẫn nhau gần mười năm. Nếu không phải vì vụ bắt cóc mười năm trước thì tốt rồi, Kỳ Việt sẽ không cứ mãi bị ràng buộc với anh như vậy.
Anh lật người sang chỗ khác: "Lần sau muốn tin tức tố thì cắn tuyến, đừng động tay động chân."
Ánh mắt Kỳ Việt trở nên lạnh lùng: "Tuyến thể em có mồ hôi, tôi thèm vào."
Bạch Cách vừa mới đứng lên lại trực tiếp lao vào đánh nhau với hắn.
Mẹ Ngô nhìn hai người lần nữa thì thấy bọn họ vô cùng nhếch nhác, tóc tai lấm lem bùn đất và cỏ dại. Mẹ Ngô vội cầm khăn mặt cho Bạch Cách lau bùn đất: "Trời ơi, tiểu thiếu gia của tôi, sao lại đánh nhau rồi, mới nãy còn hôn môi rất tốt cơ mà."
Kỳ Việt lau cỏ dại trên trán: "Mẹ Ngô, đánh là thương, mắng là yêu."
Mẹ Ngô: "Đúng đúng."
Bạch Cách:...