" Shiho!"
Shinichi đẩy mạnh cánh cửa.
"Ngươi đều đã nghe được?"
Shiho buông điện thoại, thân thể dường như không còn sức lực ngã xuống ghế.
Shinichi căng thẳng cắn chặt môi, một lúc sau mới mở miệng: "Người kia, là BOSS?"
Shiho mỏi mệt gật đầu.
"Vậy ngươi muốn cho Ran quên đi ngươi sao?"
"Ân. Ta không muốn nàng, lại bởi vì ta, mà bị tổn thương."
"Vậy ngươi lại phải một lần nữa đi mạo hiểm sao? Còn có, chẳng lẽ ngươi cho rằng Ran quên đi ngươi, sẽ không bị thương tổn sao?"
Shinichi hung hăng tóm lấy vai Shiho.
Shiho nhíu nhíu mày, sau đó lập tức mỉm cười: "Không phải... Là ngươi nói với ta rằng, không chỉ có một mình ta a. Ngươi, tiến sĩ, còn có mọi người đều sẽ ở phía sau quan tâm ta, phải không? Kudo, tín nhiệm của ta đối với ngươi chưa bao giờ thay đổi, ngươi, làm ơn hãy bảo hộ người của ta đi. Còn có, Kudo, nếu Ran quên ta, như vậy, ở trong lòng nàng, ngươi sẽ là độc nhất vô nhị phải không? Xin ngươi, chiếu cố nàng, được không?"
Shinichi sửng sốt nhìn Shiho ánh mắt mờ ảo, nơi đó dường như đã biến mất đi sự ôn nhu ngày nào. Tay Shinichi chậm rãi buông ra.
"Ha ha, ngươi, thật đúng là những lời này không thích hợp để nói một cách đùa giỡn như vậy được. Bất quá, Shiho, ta biết ngươi, nếu nói như vậy, thì ngươi sẽ không bao giờ đổi ý, nhưng nhớ kỹ, ta sẽ một mực ở phía sau giúp đỡ ngươi. Còn có, ngươi phải hảo hảo, bảo hộ chính mình. Bằng không, Ran của ngươi liền thật sự là của ta."
Shinichi thanh âm có chút nghẹn ngào.
"Ôi chao, đại trinh thám, ngươi khóc lên lộ ra thanh âm không được đầy đủ, hơn nữa, hình dạng cũng rất xấu nha!"
"Uy uy, nữ nhân này, thật đúng là không đáng yêu."
- --
"Ai!"
Ran từ trên lầu bước xuống dưới, xa xa liền trông thấy Shiho hai tay khoanh trước ngực, tao nhã tựa vào gốc cây cổ thụ, bên cạnh gốc cây còn mọc lên một nhánh cây Đông y xinh đẹp. Shiho sau khi nghe được thanh âm vui sướng của Ran, chậm rãi ngẩng đầu, lại lập tức ngốc tại chỗ. Ran mặc một cái quần short màu xanh, trên thân mặc thêm một cái áo khoác mỏng màu trắng, làm lộ ra hai cái chân thon dài trắng nõn, dáng người thật mảnh mai. Thật vất vả lấy lại tinh thần, Shiho hướng Ran làm nũng cười: "Ran, chúng ta hãy hẹn hò đi!"
"Hả?"
Ran còn không kịp trả lời, liền bị Shiho lôi kéo chạy đi. Không biết chạy bao lâu, đang lúc Ran còn nghi hoặc Shiho như thế nào lúc này có nhiều thể lực như vậy, thì bỗng Shiho ngừng lại.
"Ran, ngươi xem!"
Vừa nói Shiho vừa thở dốc đồng thời mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn.
Ran lúc này mới phát hiện các nàng đứng ở trên một sườn núi. Xung quanh núi được bao bọc bởi một rừng cây anh đào, lúc này, trong mắt Ran hiện lên hình ảnh màu phấn hồng nhạt của cánh hoa đang bay loạn, phất phơ trong gió.
"Đẹp quá!"
Ran thì thào khen ngợi.
"Đúng a, thật đẹp."
Shiho chậm rãi nhìn chằm chằm mặt Ran.
"Ách!"
Chú ý tới tầm mắt của Shiho, hai má trắng nõn của Ran bỗng đỏ ửng, so với cánh hoa càng thêm kiều diễm.
"Ai, ngươi, là như thế nào phát hiện ra nơi này?"
Ran vội vàng nói sang chuyện khác.
Shiho cười khẽ một chút: "Là trước kia khi thám hiểm cùng đoàn thiếu niên trinh thám phát hiện được. Thích không?"
Ran gật gật đầu.
"Vậy, về sau, ta sẽ lại tiếp tục cùng ngươi đến đây."
Nếu như, chúng ta thật sự có hai từ "về sau" như đã nói.
"Thật sự?"
Ran hai mắt mở to toát ra vẻ vui sướng. Shiho cười cười, dắt tay Ran đi đến bên dưới cái cây to nhất, sau đó nhẹ nhàng cắt xuống một vài sợi tóc dài của Ran cùng với tóc ngắn màu trà của mình, sau đó gắt gao đào một lỗ nhỏ, chậm rãi đem chôn nó ở dưới tán cây.
"Ran, cây hoa anh đào này, từ nay sẽ là tinh linh bảo vệ tình yêu của chúng ta."
"Ai..."
"Ran, nhắm mắt lại đi, ta có lễ vật muốn tặng ngươi."
Shiho mỉm cười nhìn Ran. Ran nghe lời nhắm mắt lại.
"Tốt lắm."
Thanh âm dịu dàng của Shiho vang lên ở bên tai Ran.
"Ngô~"
Ran mặt đỏ bừng lùi lại từng bước, nhìn thấy Shiho trong tay ôm một nữ thiên sứ nhồi bông thật to. Shiho nhẹ nhàng đụng lên chóp mũi Ran: "Thế nào, có giống ngươi không?"
"Cái gì a."
Ran bĩu môi.
"Ta mới không phải là thiên sứ, ở trong lòng ta, tiểu Ai mới là thiên sứ đẹp nhất."
"Ta mà là thiên sứ sao?"
Shiho tự giễu cười.
"Ai, ngươi lại như vậy, ta sẽ nổi giận đấy!"
Ran vỗ nhẹ má Shiho.
"Ta cho tới bây giờ đều không có sai. Ai chính là thiên sứ, chờ đến mùa đông khi ta cùng ngươi một lần nữa đến đây, ta phải cho tiểu Ai đội mũ, khăn quàng cổ, bao tay, do ta tự tay đan, nhất định phải đem trang phục của tiểu Ai biến thành một nữ thiên sứ đáng yêu nhất!"
"A, mỗi món đồ đều tự tay ngươi đan à?"
"Như thế nào, chê ít hả?!"
"Đúng a..."
"Ha ha, thời gian chúng ta bên nhau rất là nhiều, ta sẽ chậm rãi vì tiểu Ai làm các loại đồ vật này nọ, cho đến khi tiểu Ai trở thành nữ vương mới vừa lòng."
Ngươi nói vậy, ta có thể coi đó làm niềm vinh hạnh không, hay đó lại chính là sự thống khổ đây...
Chơi đùa mệt xong, hai người song song nằm trên bãi cỏ. Mặt trời chiều ngả về tây, chiều tà như máu khiến cho cây hoa anh đào rải xuống một tầng đỏ thắm. Kết thúc tại đây thôi! Shiho trong mắt chợt lóe lên sự buồn bã.
"Ran."
Hơi thở Shiho có chút dồn dập.
"Ân...ngô~"
Thanh âm của Ran đột nhiên bị cắt đứt khi môi Shiho chạm vào môi nàng.
Ran chợt trợn to mắt, lại lập tức nhẹ nhàng nhắm lại, đem hai tay vòng qua cổ Shiho. Vào lúc này, hình bóng của hai người trở nên rực rỡ ở giữa không gian rộng lớn pha trộn với màu của ánh nắng chiều tà.
Không biết qua bao lâu, Shiho cảm thấy Ran hai tay dần dần buông xuống, hô hấp trở nên đều đặn. Shiho buông ra Ran đã ngủ say, ôn nhu mơn trớn mái tóc dài của Ran: "Ran, ta chính là giấc mộng của ngươi, khi ngươi tỉnh lại, hãy quên ta đi, vĩnh viễn, quên..."
Kudo, ta giao Ran cho ngươi. Shiho hôn môi Ran lần cuối cùng, rồi xoay người rời đi.