A Hạnh

Chương 130: Ép buộc




Truyện: A HẠNH
Tác giả: THẬP TAM XUÂN
Dịch: nhóm DIỆP LÃO
CHƯƠNG 130: ÉP BUỘC
A Hạnh đứng đó nhìn mọi người. Không chút hoang mang, bình tĩnh lạnh lùng. Nàng như vậy khiến cho Lý Tuyền nhớ tới lần trước nàng kiên quyết xử phạt bọn họ, không khỏi cảm thấy chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới sau khi rạp hát đóng cửa, bọn họ phải sống những ngày tháng trôi dạt khắp nơi, lại cảm thấy to gan hơn.
Lý Tuyền nhìn A Hạnh nói: "A Hạnh cô nương, giờ tình huống rạp hát như vậy, cứ thế này chỉ có nước đóng cửa. Không biết A Hạnh cô nương có biện pháp gì đối phó chưa?"
Lúc này A Hạnh vẫn chưa nghĩ được cách nào giải quyết nguy nan trước mắt, đối phương vốn dĩ đả thương người, nàng lấy cái gì đấu với người ta? Nàng liền nhẹ lắc đầu, thành thật nói: "Ta tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, nhưng mọi người không cần lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không để cho rạp hát đóng cửa!"
Một vị võ sư họ Vân cũng đứng ra nói: "A Hạnh cô nương, không phải chúng ta không tin cô nương, nhưng tình hình hiện tại mọi người đều thấy được, khách thì càng ngày càng ít, chỉ sợ cô nương còn chưa nghĩ ra biện pháp thì rạp hát đã chống đỡ không nổi rồi! Tới lúc đó những đào hát như chúng ta phải làm thế nào đây? Gánh hát trước kia của chúng ta đã không còn, vì tập diễn kịch nói, hí khúc lâu rồi cũng không luyện, đều đã thành lạ lẫm. Tạo lại một gánh hát mới càng không có khả năng, đến lúc đó chúng ta nên làm gì để sống tiếp đây?"
Những đào hát khác cũng rối rít gật đầu phụ họa: "Nói đúng lắm, chúng ta chẳng có tài nghệ nào khác, nên dựa vào cái gì để sống?"
"Ta còn có mẹ già phải nuôi, dù sao cũng không thể để cho mẫu thân đói bụng cùng ta được!"
"Đừng nói nuôi mẹ già, đến lúc đó có thể nuôi sống mình hay không mới là vấn đề đấy!"
Mọi người ngươi một câu ta một câu, nói ra những bất mãn và lo lắng trong lòng.
A Hạnh nhìn họ, nói: "Vậy nên mọi người đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi, đúng không?"
Mọi người nghe A Hạnh nói như vậy, có lẽ vẫn còn có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu, mặt tỏ vẻ xấu hổ, nhất thời không người nào muốn nói tới chuyện hủy khế ước với A Hạnh.
Lý Tuyền thấy mọi người rõ ràng muốn rời đi, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt thì ai nấy đều rụt rè, không khỏi vừa tức vừa gấp, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nói với A Hạnh: "Không giấu gì A Hạnh cô nương, bây giờ Thanh Vân mời chúng ta qua đó, hơn nữa hứa hẹn cho chúng ta gấp đôi tiền công. Ta biết chúng ta còn có khế ước cùng với Thính Tùng, không được tùy ý giải ước. Nhưng dưới tình hình này của rạp hát, đóng cửa chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhỡ một mai đóng cừa, rạp hát cho ta nghỉ việc thì cũng phải phát bạc, cũng là một khoản không nhỏ đối với rạp hát, mà vì rạp hát đóng cửa nên chúng ta thành ra mất nghề sinh sống. Thay vì đến lúc đó hai bên bị làm khó, còn không bằng lúc này A Hạnh cô nương thả một con đường sống cho chúng ta, cùng chúng ta giải ước, như vậy các người tiết kiệm được một khoản, mà chúng ta cũng tìm được đường sống, đôi bên đều có lợi!"
Hắn nói xong, A Hạnh còn chưa có phản ứng gì, Vân Đóa đã nổi giận, nàng chỉ Lý Tuyền, mắt trợn tròn, tức giận nói: "Lý sư phó, lời như thế ngươi cũng nói được! Ban đầu rạp hát kiếm được tiền sao không nghe ngươi nói muốn rời khỏi, lúc rạp hát kiếm ra tiền, A Hạnh có bạc đãi các người không? Tiền công tháng hay tiền thưởng chưa từng thiếu bất cứ một ai trong các người, cuộc sống bình thường của các người đều do rạp hát mời người đến chu toàn. Cho dù ngã bệnh, cũng là rạp hát chi bạc mời đại phu tới chữa trị, những điều này các người đều quên rồi sao? Bây giờ rạp hát bị Thanh Vân hại thành như vậy, các người biết rõ Thanh Vân mời các người đi vì muốn đả kích Thính Tùng chúng ta. Các người lại còn muốn giúp Thanh Vân hại Thính Tùng, lương tâm các người bị chó ăn rồi sao?"
Mọi người bị Vân Đóa mắng một trận đều không ngóc đầu lên nổi. Có vài người trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng mọi người vẫn cứ đứng đó, cũng không rời đi, có thể thấy được suy tính hủy khế ước đã hết sức kiên quyết.
Vân Đóa giận run người, chỉ vào bọn họ mắng không ngừng: "Đều là một đám khốn khiếp không có lương tâm, hôm nay chẳng lẽ còn muốn buộc A Hạnh hủy ước sao?" Nói xong, quay về phía A Hạnh: "A Hạnh, ngươi đừng để ý đến bọn họ, người nào muốn hủy ước liền đưa đến công đường!" Những lời này ngược lại làm cho vài người lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng lui về sau hai bước.
Tỷ muội Trần thị thường ngày ngoại trừ bảo vệ an toàn A Hạnh, những chuyện khác đều không để ý tới, nhưng hôm nay thấy nhiều người không biết xấu hổ như vậy, trên mặt không khỏi toát ra vẻ khinh bỉ. Nhìn A Hạnh nhăn mày lo âu, cũng đồng tình nàng còn nhỏ tuổi mà phải đối mặt với tình cảnh khó khăn này.
Lý Tuyền nghe thấy Vân Đóa trách mắng, liền quay đầu nhìn nàng, kích động nói: "Vương cô nương, cô nương mắng hay lắm, mắng đúng lắm! Cô hoàn toàn có thể xem chúng ta như lũ lòng lang dạ sói! Nhưng cô nương có thay chúng ta suy nghĩ một chút hay không, chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao? Cô nương và A Hạnh cô nương đều là nữ tử, rạp hát cho dù đóng cửa, các người gả đi còn có thể sống được! Nhưng chúng ta thì sao? Chúng ta là nam tử, nhiều người trong chúng ta phải nuôi người nhà, nhiều người còn chưa lấy vợ. Chúng ta chẳng qua cũng là vì bản thân mà tìm lối thoát thì sai chỗ nào chứ? Ân oán của Thính Tùng và Thanh Vân chúng ta không xen vào, ai đúng ai sai chúng ta đều không để ý. Đối với chúng ta, chỉ cần có thể sống, có thể nuôi gia đình, lấy vợ sinh con mới là điều quan trọng nhất! Hôm nay cho dù các cô có xem chúng ta là những kẻ vô lương tâm, chúng ta cũng nhất định phải giải ước, dù làm loạn đến công đường cũng không sợ, ta không tin quan phủ không quan tâm chuyện sống chết của chúng ta!"
Những lời Lý Tuyền nói đầy thống khoái, làm cho hành vi phản bội của mọi người có cái cớ tốt nhất, thành công khiến mọi người không còn cảm thấy ngại ngùng, vẻ mặt cũng dần trở nên tự tin, rối rít lên tiếng: "Đúng vậy, chúng ta vì mình tìm lối thoát không có gì không đúng, chúng ta phải giải ước!" Trong nhất thời, tinh thần sục sôi, mọi người vừa hô vừa tiến tới gần A Hạnh, tỷ muội Trần thị thấy vậy vội vọt đến trước mặt A Hạnh, tư thế phòng bị, ai dám tiến lên liền bị khí thế này ép xuống, mọi người đều biết bản lãnh của tỷ muội Trần thị, cũng biết rằng dù nhiều người như vậy cộng lại cũng không phải là đối thủ của các nàng, bước chân dừng lại, hai bên tạo thành thế giằng co.
Đang lúc này, Lăng Tử Phong và Từ quản sự cùng một ít lão đào hát nghe thấy tin chạy tới. Trong tiểu viện của Lăng Tử Phong, lúc này đầy ắp người. Không khí bất an và khẩn trương tràn ngập.
Lăng Tử Phong đi tới bên cạnh A Hạnh, trước tiên hỏi xem nàng có sao không, sau mới quay đầu lại nhìn những người này, lạnh lùng nói: "Mọi người muốn làm gì, muốn dùng vũ lực bức bách một nữ tử như A Hạnh sao? A Hạnh cô nương bình thường đối với các người như thế nào các người cũng quên rồi sao? Bây giờ các người vì muốn đạt được mục đích hủy khế ước mà dùng loại thủ đoạn này, có phải quá hèn hạ rồi không!"
Một người trong đó gắt giọng nói: "Chúng ta cũng không còn cách nào, chỉ cần hai vị có thể đáp ứng yêu cầu của chúng ta, muốn chúng ta dập đầu với các người cũng được!"
Lúc này Lâm Hải và Mai Hương Hoa - hai người ở rạp hát lâu nhất - từ trong đám đông bước ra. Lâm Hải nói: "Mọi người không nên kích động, các người đều muốn đến Thanh Vân, chẳng qua vì thấy tình thế Thanh Vân tốt hơn. Nhưng là các người có nghĩ tới Thanh Vân có thể dựa vào được hay không? Chuyện của Phương Mặc Trúc mọi người cũng đã nghe qua. Khi đó hắn vẫn là diễn viên đệ nhất Tấn thành, nhưng cũng bởi vì một chút danh lợi, phản bội Thính Tùng để qua Thanh Vân, kết quả thì sao? Các người bây giờ còn có thể nghe được tin tức gì liên quan tới hắn không? Bây giờ ở Thanh Vân còn thấy bóng dáng của hắn không? Chỉ vì hắn đã không còn được như trước kia, Thanh Vân cũng đã ruồng bỏ hắn, bây giờ đến kịch nói cũng không có vai diễn của hắn! Nhưng mọi người xem Thính Tùng chúng ta, hai vị này có từng vứt bỏ người nào trong các người chưa, ở nơi này chỉ cần tuân thủ quy củ, biểu hiện tốt, ai cũng có cơ hội, ai cũng có hy vọng. Ta đã từng là một diễn viên phụ, bây giờ đã được diễn vai chính, ta ở lại Thính Tùng là rất bình thường! Cho nên mọi người đừng quá mức tin Thanh Vân, cẩn thận trở thành Phương Mặc Trúc thứ hai!"
Mai Hương Hoa ở một bên cũng nói tiếp: "Rạp hát gặp hoàn cảnh khó khăn chỉ là tạm thời, mọi người nên tin A Hạnh cô nương. Trước kia nàng có thể làm cho rạp hát cải tử hồi sinh, bây giờ cũng có thể làm cho rạp hát thoát khỏi cảnh khốn khó. Chúng ta nên cho nàng thêm chút thời gian, mọi người nên cùng nhau nghĩ cách giải quyết trước mắt, chứ không phải một mực muốn rời đi, thậm chí là vì muốn rời khỏi mà ép buộc hai người đã từng đối tốt chúng ta như vậy!"
Ngọc Mai và Tĩnh Nhàn đi tới bên cạnh A Hạnh, đầu tiên là cầm tay của A Hạnh bày tỏ sự an ủi, sau đó Tĩnh Nhàn xoay người nói với mọi người: "Rạp hát giống như là nhà của chúng ta vậy, chẳng lẽ ở nơi này mọi người không vui sao? Làm sao có thể vì trong nhà xuất hiện chút khó khăn liền muốn vứt bỏ cái nhà này?"
Ngọc Mai bĩu môi nói: "Các người quay lưng với Thính Tùng để qua Thanh Vân, mặc dù như bọn họ mong muốn, nhưng người Thanh Vân bên kia nhất định sẽ xem thường các người, đến lúc đó các người sẽ sống chẳng dễ chịu gì, các người nên suy nghĩ cho rõ ràng!"
A Hạnh thấy nhiều người vì nàng mà lên tiếng, nhiều người ủng hộ nàng, tin nàng. Dù rất cảm động nhưng đồng thời trong lòng cũng đặt thêm khối đá lớn, nặng trình trịch. Nhiều người như vậy tin nàng, ủng hộ nàng, nếu như nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp cứu nguy khốn cảnh của rạp hát, nàng làm sao xứng đáng với lòng tin của mọi người?
Mọi người ngươi một câu ta một câu, mỗi câu nói tựa như đập vào trong lòng những người kia, những đào hát muốn hủy khế ước này, có không ít người lộ vẻ do dự. Mà Lý Tuyền liếc nhìn sư phụ Vân, lại nhìn mọi người có chút buông lỏng, âm thầm nói hỏng bét, chuyện hủy ước này, càng nhiều người càng dễ thực hiện, cơ hội thành công lại càng lớn, mắt thấy mọi người bắt đầu bị thuyết phục, không khỏi bối rối.
Lý Tuyền giơ cao hai tay ý bảo mọi người nhìn về hướng hắn, sau đó cao giọng nói: "Mọi người không nên bị lời của bọn họ làm cho mê hoặc, các người xem bọn họ là những người nào, bọn họ đều là diễn viên chính, bình thường cầm bạc nhiều nhất, như Lâm Hải và Mai Hương Hoa cũng đã mua nhà trong thành. Ngọc Mai, Tĩnh Nhàn và Xảo Oánh ba vị cô nương đoán chừng cũng đã sớm trữ đủ bạc làm của hồi môn, rạp hát đóng cửa, bọn họ dĩ nhiên không sao, bọn họ đứng nói chuyện không đau thắt lưng, sao có thể hiểu khổ sở của chúng ta, tương lai rạp hát đóng cửa chúng ta không có đường sống, bọn họ sẽ thu nhận chúng ta sao? Hiện tại nói gì cũng đều vô ích, rạp hát không có khách là sự thật, Thanh Vân cho chúng ta tiền công tháng gấp hai cũng là sự thật, nên làm thế nào, không cần ta nói, nói vậy mọi người trong lòng đều có thể hiểu, muốn tìm tối thoát cho bản thân, hãy cùng ta, yêu cầu rạp hát giải ước!"
Nói xong, Lý Tuyền xoay người, nhìn A Hạnh, lớn tiếng nói: "A Hạnh cô nương, hôm nay bất kể thế nào, chúng ta đều phải giải ước! Nếu như cô nương không đáp ứng, chúng ta đều ngồi ở đây, không làm gì cả, không ăn cũng không uống, mãi cho đến khi các người đáp ứng thì thôi!"
Nói xong hắn liền khoanh chân ngồi xuống đất, lại nói với mọi người: "Không muốn sau này trôi giạt khắp nơi, cứ theo lời ta nói mà làm! Dù sao rạp hát đóng cửa chúng ta cũng không có đường sống, còn không bằng thừa dịp bây giờ liều mạng! Mọi người không cần sợ hãi!"
Sau khi Lý Tuyền lên tiếng, những người muốn đi cũng rối rít học theo hắn ngồi xuống đất, tổng cộng hai ba mươi người, chiếm một nửa tổng số đào hát, trong đó còn có người mới mà bọn họ đã cố hết sức bồi dưỡng. Nếu thật sự để cho bọn họ đi, vậy thì Thính Tùng sẽ bị tổn thất nặng nề, đối với người ở lại cũng là đả kích rất lớn! Trừ khi A Hạnh thật sự muốn đóng cửa rạp hát, nếu không lúc này tuyệt đối sẽ không để cho mọi người đi!
Trong sân, vì những người này đột nhiên ngồi xuống, tựa như tòa tháp đột nhiên sụp đổ một mảng lớn. Những người này đều biểu lộ vẻ mặt kiên quyết, không đạt được mục đích thề không bỏ qua: "Rạp hát nếu như không đáp ứng yêu cầu giải ước của chúng ta, vậy nhìn chúng ta chết đói chết khát ở đây đi!"
Những người còn lại thấy bọn họ như vậy, không khỏi luống cuống, xem khí thế của bọn họ, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Bây giờ thời tiết nóng bức. Bọn họ không ăn không uống. Ngộ nhỡ chết người thật. Chuyện này cũng không dễ giải quyết!
Từ quản sự nghiêm túc nói với bọn họ: "Các người cần gì lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Nhanh đứng lên, có gì thì cùng nhau thương lượng!" Nói rồi đưa tay ra đỡ sư phụ Vân ở trước mặt.
Sư phụ Vân hất tay của hắn ra, nói: "Ở lại cũng là đường chết! Các người không muốn chúng ta có chuyện thì sớm đáp ứng yêu cầu của chúng ta đi!"
Những người khác cũng rối rít khuyên nhủ, nhưng bọn họ giống như là ăn phải quả quyết tâm, bất kỳ lời nói nào cũng không thể làm cho bọn họ dao động, càng về sau càng im lặng, không để ý tới người khác khuyên nữa.
Lăng Tử Phong gấp gáp nhìn về phía A Hạnh, nói: "A Hạnh, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu xảy ra chết người cũng khó giải quyết, đến lúc đó rạp hát chúng ta cũng bị đóng cửa!"
Vân Đóa nhìn những người này hận đến cắn răng nghiến lợi: "Những người này thật hèn hạ, lại ép buộc chúng ta như vậy! A Hạnh đừng để ý đến hắn, ta không tin, bọn họ thật sự ngay cả mạng cũng không cần!"
Tỷ muội Trần thị cũng là vẻ mặt tán đồng.
Ngọc Mai có chút sợ, mặt trắng bệch nói với A Hạnh: "Nếu không thì đáp ứng bọn họ đi, sau này chúng ta tuyển thêm một ít đào hát, những người này quá đáng sợ!"
A Hạnh lắc đầu một cái, nhẹ nói: "Không được, nếu có ngoại lệ, sau này chúng ta ký khế ước cũng như không, không có tác dụng ràng buộc. Suy nghĩ muốn đi, liền bất cứ lúc nào cũng có thể dùng cái phương pháp này tới ép buộc chúng ta!"
Tĩnh Nhàn gấp đến mức đem khăn trong tay vặn qua vặn lại: "Không thể đáp ứng bọn họ, cũng không thể để cho bọn họ có chuyện, nên làm cái gì bây giờ?"
A Hạnh nhìn những người vẻ mặt kiên định trước mặt, chân mày cũng nhíu lại, trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Tỷ muội Trần thị bên cạnh thấy nàng như thế cũng thở dài trong lòng, cô nương bé nhỏ, đáng ra là độ tuổi không buồn không lo, mà giờ đây lại vì chuyện như thế mà trong lòng ngổn ngang. Dạo này, các nàng nhìn A Hạnh ăn không vào, ngủ không được, mỗi ngày đều bộn bề tâm sự, rất lâu rồi chưa vui vẻ tươi cười, không khỏi cảm thấy đau lòng. Các nàng đã đau lòng như vậy rồi, thì vị kia cách xa mười mấy dặm, còn không biết đau lòng đến như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.