Yêu Vì Tính Phúc

Chương 16: Ô, thật lớn, cái miệng nhỏ ăn không hết.. (cao H)




Sau khi hoan ái qua đi, tiểu yêu ngoan ngoãn mà nằm trong lồng ngực Lâm Thư Ẩn, hai tay nhỏ nhắn vuốt ve lồng ngực hắn, làm cho trong lòng Lâm Thư Ẩn nổi lên từng trận gợn sóng.
"Tiểu nha đầu, còn muốn nữa?" Khóe miệng Lâm Thư Ẩn cong lên, nghiêng người ôm lấy thân thể mềm mại kia, trong mắt tràn ngập nhu tình, lóng lánh hạnh phúc.
Tiểu yêu đang muốn trả lời, lại mơ hồ nghe thấy tiếng chuông từ ban công truyền đến.
Mới vừa rồi nôn nóng, bản thân đã đem điện thoại để đó, lúc này tiếng chuông reo lên như đòi mạng, Lâm Thư Ẩn đành xoa nắn khuôn mặt tiểu yêu, hôn hôn cái trán của nàng, xuống giường đi ra ngoài.
Thân thể của hắn, cường tráng khỏe mạnh, vai rộng eo thon, khung ngực gầy nhưng rắn chắc cùng với cơ bắp ẩn giấu cuồn cuộn sau những múi thịt, vô cùng gợi cảm. Sáu múi cơ bụng xếp hàng chỉnh tề, xuống xíu chính là cự bổng thô to làm tiểu yêu dục tiên dục tử, tuy nó đang cúi đầu nhưng kích cỡ cũng rất đáng sợ, nhìn qua rất hung tợn.
Tiểu yêu yên lặng quan sát Lâm Thư Ẩn, thấy hắn khi bước đi, thịt đùi tinh tế rung động, hạ thân thế nhưng lại chảy nước a.
Thấy Lâm Thư Ẩn rời khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân quanh quẩn ở hành lang, trong đầu tiểu yêu chỉ chập chờn hình ảnh hắn, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà bản thân lại phủ thêm một tấm chăn, cũng nối gót ra ngoài.
Lại nói tới khi Lâm Thư Ẩn bước ra ban công, nhìn đến dãy số trong điện thoại, thấy có điểm quen thuộc, là Tô Như. Hắn cau mày bắt máy: "Alo?"
"Thư Ẩn, sao rồi? Em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như thế, sao bây giờ anh mới bắt máy?" Tô Như áp chế lửa giận mà hỏi.
"Tạm thời không có việc gì. Cô đã đến nội thành chưa?"
Màn đêm buông xuống, từ ban công nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ánh sáng đèn đường lập lòe, dòng xe hối hả nối đuôi nhau. Qua khoảng thời gian như vậy, Tô Như hẳn cũng đã đến nội thành.
Tiểu yêu rón ra rón rén đi đến phía sau Lâm Thư Ẩn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Lâm Thư ẩn giật mình quay đầu lại, lại thấy một khuôn mặt đang tươi cười sáng lạn mà nhìn hắn, còn chưa lên tiếng, liền thấy tiểu thỏ đưa ngón tay đến trên môi hắn, "Hư!", sau đó liền không an phận mà trượt xuống, chậm rãi bắt lấy côn th*t.
Đôi mắt Lâm Thư Ẩn trừng lớn, cự long kia bị tay nhỏ mềm mại bắt lấy, một trận ấm áp kích thích toàn thân, nơi đó lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tiểu yêu cảm nhận được cự long trong tay bắt đầu bành trướng, ý cười bên môi càng đậm hơn, Lâm Thư Ẩn thấy vẻ đắc ý bên trong mắt nàng, đoán được ý nàng muốn nói: "Thư Ẩn ca ca, ngàn vạn lần không nên phát ra âm thanh nha." Bất đắc dĩ sờ sờ đầu nàng, cưỡng chế dục vọng đang nhen nhóm trong người.
"Vâng, em vừa đến nơi, còn có Đổng Ca bên này, anh ấy nói bên nhà anh ấy không có dư phòng, em cũng không thích ở khách sạn, em có thể hay không đến nhà anh tạm?"
Tô Như đợi một hồi, không thấy Lâm Thư Ẩn trả lời, việc ngoài ý muốn này làm nàng cảm thấy rất bực bội, giờ phút này lửa giận không thể áp chế nữa, cao giọng mà nói: "Alo? Thư Ẩn, anh có ở đó không?"
"Có..." Lâm Thư Ẩn bâng quơ trả lời, hạ thân của hắn bị tiểu yêu cầm lấy, tay nhỏ nhẹ nhàng lên xuống, tinh tế vuốt ve. Thấy hô hấp của Lâm Thư Ẩn hỗn loạn, liền tăng tốc độ nhanh hơn. Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, do dự muốn kêu tiểu yêu dừng tay lại, chưa nói đến ở ban công có thể bị người khác thấy, nhưng việc này nếu bị người khác nhìn thấy có thể càng thêm hưng phấn, cuối cùng hắn cũng không có ngăn cản.
Bên tai còn truyền đến âm thanh bất mãn của Tô Như: "Em nói bên Đổng Ca không còn dư phòng, em lại không có thói quen thuê phòng, có thể hay không đến nhà anh?"
Lâm Thư Ẩn theo bản năng liền cự tuyệt, nhà có tiểu thỏ mị hoặc như thế này, làm sao có thể cho nữ nhân khác tiến vào. Ban đầu suy xét cô ta không có chỗ để ở, nghĩ đến tình cảm học chung bấy lâu nay, cho cô ta ở tạm mấy ngày không phải là không thể. Nhưng bây giờ ngẫm lại... Thế giới riêng của hai người cũng tốt, ở nhà muốn làm cái gì cũng có thể, lại cho bạn gái cũ vào, không phải là tự đem phiền toái vào sao?
Vừa muốn trả lời, lại thấy tiểu yêu đã quỳ gối xuống từ lúc nào, nắm lấy cự long đã thức tỉnh, đôi môi anh đào chậm rãi đến gần, cánh môi hồng nhuận khẽ mở, cái lưỡi thơm tho duỗi ra, đầu lưỡi trơn trượt ướt át mà liếm liếm mã mắt...
Hắn giật mình, đồng thời huyết mạch sôi sục, trong cổ họng bật ra tiếng than nhẹ: "A..."
"Thư Ẩn? Anh làm sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại còn truy vấn, bên này tiểu yêu lại mở ra cái miệng nhỏ, không biết tự lượng sức mình mà ngậm vào đỉnh quy đầu, miệng nhỏ mở rộng ra hết cỡ, miễn cưỡng ngậm vào một chút lại một chút, hai má lập tức căng phồng ra, đôi môi hồng nhuận phai nhạt, có thể thấy nàng ăn đến khó khăn như thế nào. Vị hormone nam tính tràn ngập trong miệng, làm nước mắt nàng nhòe ra, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
"..." Lâm Thư Ẩn thở hổn hển, tận lực khắc chế không cho bản thân phát ra tiếng, một tay lại nhịn không được ấn đầu tiểu yêu, muốn làm cho nàng nuốt thêm sâu hơn.
Theo động tác, tấm chăn khoác bên ngoài rớt xuống, thân thể trắng nõn của tiểu yêu như ẩn như hiện trước mắt hắn, hai cái vú lớn nở nang trắng như sữa, mái tóc xoăn mềm xõa ra vô tình che đi cảnh đẹp xuân sắc này, nửa che nửa lộ, càng thêm phong tình. Theo động tác phun ra nuốt vào của nàng, hai vú cứ thế mà lắc lư, làm cho miệng lưỡi Lâm Thư Ẩn khô khan, dục hỏa càng thêm bành trướng. Ngôn Tình Sắc
Đáng giận nhất ngay tại thời điểm mấu chốt, còn phải đối phó với một Tô Như, trán Lâm Thư Ẩn nhăn lại, gian nan mà nói: "Không... Không có gì... Tôi bên này... Không có chuyện gì... Nếu không còn gì nữa... Thì?"
Tiểu yêu chậm rãi phun ra nuốt vào cự bổng, nước bọt trong miệng thấm ướt quy đầu, khi thì dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, tay nhỏ nắm ở phía dưới, tuy động tác còn sơ sài, nhưng lại làm Lâm Thư Ẩn cảm nhận được khoái cảm bất đồng so với khi cắm vào tiểu huyệt.
Nhìn nữ nhân mình yêu ngoan ngoãn mà quỳ trên mặt đất, dùng miệng hầu hạ đại dương v*t chính mình, một màn này, làm cho Lâm Thư Ẩn sung sướng đến gầm nhẹ ra tiếng.
Động tác của tiểu yêu ngày càng nhanh hơn, hắn lại càng thêm vui sướng, bắt lấy tay của tiểu yêu, đâm côn th*t về phía trước, muốn cắm vào sâu hơn.
"Thư Ẩn, chỉ còn anh có thể giúp em, em chỉ ờ nhờ một ngày cũng không được sao? Em nghe nói nhà anh cũng đủ lớn." Chuyện xảy ra đến thế này, Tô Như sao có thể từ bỏ, chỉ cần có thể vào ở, chẳng lẽ hắn còn có thể đem mình đuổi ra? Huống chi cả đêm có thể phát sinh rất nhiều chuyện, cô cũng không tin bản thân không trị được tên si tâm Lâm Thư Ẩn.
Những lời này nói ra, cả nửa ngày cũng chẳng thấy Lâm Thư Ẩn trả lời. Cô ta sao có thể biết, lúc này côn th*t thô to của Lâm Thư Ẩn đang bị nữ nhân khác ngậm trong miệng, lúc này, Lâm Thư Ẩn đã mất khống chế, chế trụ đầu tiểu yêu mà mạnh mẽ thọc vào rút ra, làm cho tiểu yêu hít thở không thông, yếu hầu bị sặc đến ho khan. côn th*t nóng ấm ma xát với miệng nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng mà liếm nhẹ qua, mắt thấy bờ môi nhỏ nhắn của nàng bị căng ra đến cực điểm, hai má phồng to, cặp vú nở nang đong đưa ngẫu nhiên đụng đến đùi hắn... Thân thể nữ nhân này giống như sinh ra để hầu hạ hắn, thể xác và tinh thần Lâm Thư Ẩn đều sung sướng, không rảnh lo đến tiếng nức nở của tiểu yêu, bản thân càng thêm ra sức.
"Ô ô..." Khóe mắt tiểu yêu ươn ướt, bị cắm đến không nói nên lời.
Thanh âm truyền qua di động đến tai Tô Như, lúc đầu còn nghe không rõ ràng, nhưng rất nhanh sau đó là tiếng gầm nhẹ khi Lâm Thư Ẩn hưng phấn đến cực điểm: "Hừ..."
Chỉ chốc lát sau, điện thoại truyền đến một trận ho khan, còn có tiếng nữ nhân hờn dỗi: "Thư Ẩn ca ca, anh tốt xấu gì..."
Nghe tiếng nói này, làm sao có thể tiếp tục nghe điện thoại? Trong nháy mắt đầu óc Tô Như trống rỗng, còn có khuất nhục, tức giận, không thể tin được. Lâm Thư Ẩn, Lâm Thư Ẩn! Cái tên luôn luôn si mê mình Lâm Thư Ẩn, thế nhưng có người khác, hơn nữa ngay khi đang cùng nàng nói chuyện điện thoại, còn cùng con tiện nhân kia làm việc đó! Quả thực buồn cười! Hắn đây là đang chọc tức mình sao?
Tô Như tức giận mà ngắt điện thoại, nắm chặt trong tay, trong lòng tràn đầy phẫn hận.
Lâm Thư Ẩn cầm lấy điện thoại, lấy Tô Như đã ngắt, nghĩ đến việc bị cô ta nghe thấy động tĩnh bên này, trong lòng không tránh khỏi xấu hổ. Nhưng nhìn đến khóe miệng tiểu yêu đang chảy ra tinh dịch, từng giọt từng giọt, chảy đến bên vú, đôi mắt to tròn còn ươn ướt, ủy khuất đáng yêu, hắn liền lập tức đem Tô Như ném ra chỗ khác, áy náy mà ôm lấy tiểu yêu, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, em còn khó chịu không?"
Tiểu yêu dựa vào trong lòng ngực hắn, thân mình mềm mại dính sát vào hắn, nơi tư mật cọ xát với hạ thân bành trướng của hắn, tựa như vô tội nhưng cũng đầy câu dẫn mà nói: "Miệng khó chịu, còn có nơi đó... Cũng khó chịu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.