Yêu Vì Tính Phúc

Chương 12: Mê tình tán




Thanh Yên mặt xám như tro tàn, nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng sự tình sẽ xảy ra như thế này.
Rõ ràng là đem mê tình tán bỏ vào trong điểm tâm của Hứa Diệc Hàm, sau đó cho Đường thái đi câu dẫn nàng, như thế nào lại biến thành Lan Hương? Nhìn đến bộ dáng hai trước trước mặt hạ nhân vận động kịch liệt, rõ ràng là đã bị trúng mê tình tán, rốt cuộc mọi chuyện là như thê nào?
Nhưng lúc này hiển nhiên không phải là lúc để suy xét chuyện đó, nhìn thoáng qua Kiều Vũ Mặc, thấy hắn biểu tình lãnh đạm, trong mắt không có cảm xúc, làm người ta nghĩ không ra hắn đang suy nghĩ gì. Bộ dáng này của hắn mới là đáng sợ nhất.
Tôn Thành thấy kinh động đến Triệu Vũ Mặc, cũng không dám tự tiện làm chủ, liền xin chỉ thị giảo quyết.
Kiều Vũ Mặc liếc nhìn hắn một cái: "Nam thiến, nữ kéo ra ngoài, tùy tiện ném cho một tên tiểu tử."
Tôn Thành lĩnh mệnh, dẫn người tiến lên, đem một đôi nam nữ kim điệp tình thâm tách ra. Đường thái võ công không tồi, đánh trả lại mấy hạ nhân, đợi thị vệ phủ tới, trò khôi hài này mới kết thúc.
Kiều Vũ Mặc đã sớm phất tay áo bỏ đi. Thanh Yên thấy hắn xử lí nha hoàn thân tín bên người mình một cách không nương tay, e sợ nếu nàng mở miệng cầu tình sẽ làm hắn tức giận, liện lụy đến nàng ta, cho nên từ đầu đến cuối trầm mặc không nói. Khi về tới Lan Uyển, trong lòng tức giận phẫn nộ, đem món nợ này tính đến trên người Hứa Diệc Hàm.
Toàn bộ Hầu phủ cũng chỉ có Mai Uyển là nơi thanh tịnh, Hứa Diệc Hàm thưởng tiền, cho bọn hạ nhân lui xuống không cần hầu hạ, tự đi giải trí. Bích Hoa được nhiều nhất, vui vui mừng mừng mà lôi kéo bọn tỷ muội chơi đùa, hoàn toàn không hề biết rằng tân võ sư ngây thơ mà nàng say đắm kia đã vạn kiếp bất phục.
Hứa Diệc Hàm thở dài một hơi.
Kiều Vũ Mặc từ hậu hoa viên đi ra, liền lập tức tới Mai Uyển, không cần phải nói, chuyện này chắc chắn có quan hệ với Hứa Diệc Hàm. Từ ngày đầu tiên Hứa Diệc Hàm xuất hiện ở Lan Uyển, nguyên bản hậu viện sóng ngầm mãnh liệt liền dâng trào.
Khi Kiều Vũ Mặc đến Mai Uyển, hạ nhân trong phủ đang chơi đánh bài, không ai thông báo, thế nên vừa quay đầu lại, lại bắt gặp gương mặt vô cảm của Kiều Vũ Mặc.
"Hiếm khi được Hầu gia ghé thăm nơi này của ta." Hứa Diệc Hàm đạm mạc nói, tựa hồ đối với việc hắn đến là không ngoài ý muốn.
"Chuyện của Đường thái, là ngươi làm?" Kiều Vũ Mặc đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí dò hỏi.
"Đường thái? Tân võ sư? Hắn xảy ra chuyện gì?" Hứa Diệc Hàm tò mò mà nhìn hắn.
"Đừng giả ngu."
"Hầu gia nói cái gì, thiếp thân không rõ."
Kiều Vũ Mặc nhìn chằm chằm nàng: "Đường thái cùng Lan Hương ở phía sau hoa viên hoan dâm vô độ, ngươi thật sự không biết?"
Hứa Diệc Hàm có chút ai oán mà nhìn nhìn hắn: "Hầu gia thật không nói lí, Đường thái không phải người của ta, Lan Hương lại là nha hoàn bên người nhị phu nhân, hai người bọn họ làm ra chuyện như vậy, liên quan quái gì đến ta?"
Nhìn nàng vẻ mặt trấn định, Kiều Vũ Mặc cười lạnh: "Bản hầu thật sự không tin chuyện này cùng ngươi không có quan hệ."
Hứa Diệc Hàm không phủ nhận, tùy ý cười cười: "Hầu gia nên đi hỏi nhị phu nhân một chút, thiếp thân xưa nay không tranh không giành, bất quá chỉ được một đêm xuân tình, liền suýt nữa bị người ta dội một thau nước rửa chén dơ bẩn vào người."
Kiều Vũ Mặc nghe nàng nhắc đến Thanh Yên như thế, vốn là không tin, nhưng ngẫm lại hậu cung những phi tử tranh sủng của Hoàng thượng cũng thế, nhất thời không nói nên lời.
Hứa Diệc Hàm thấy hắn im lặng, cũng không nói nữa, nhàn nhạt mở miệng: "Hầu gia nếu tin tưởng nhị phu nhân, cần gì phải đến đây?"
Kiều Vũ Mặc không trả lời, một lúc sau mới nói: "Nửa tháng sau Đoan quốc Thái tử tới chơi, ngươi và ta cùng nhau tiến cung."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Hứa Diệc Hàm nhìn bóng dáng hắn, cười cười.
Từ trước đến giờ sự việc này, Kiều Vũ Mặc không bao giờ mang theo nàng, lúc nào cũng lấy cớ, nói nàng ốm yếu bệnh tật cần tĩnh dưỡng ở nhà.
Xem ra càng ngày càng có thể cùng hắn thân cận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.