Yêu Trong Đợi Chờ

Chương 19:




Cả ngày hôm đó, tôi ở nhà xưởng của công ty Diên Kính bận bịu kiểm tra vận hành các thiết bị máy móc cho đến tận hết giờ làm mới xong.
Sau khi tan làm, tôi lại chạy đến siêu thị mua thực phẩm về nấu nướng. Có điều, lần này khi thanh toán, nhân viên thu ngân lại nhất quyết không lấy tiền mặt của tôi.
"Xin lỗi chị, hóa đơn này đã được thanh toán rồi".
Tôi ngơ ngơ ngác ngác, chẳng hiểu mô tê cái gì, rõ ràng tôi vừa mua xong mới mang đến quầy để tính tiền, làm sao có chuyện được người nào thanh toán nhanh vậy.
"Chưa chị ạ, chắc chị nhầm rồi, em chưa thanh toán mà"
Cô nhân viên nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, còn mỉm cười lịch sự hỏi lại: "Chị tên là Dương An An phải không ạ?''
"Vâng, sao chị biết tên em ạ?"
"Hóa đơn của chị đã được thanh toán rồi chị nhé, cảm ơn chị".
Nói xong, nhân viên thu ngân còn đưa tay ra hướng cửa, gật đầu chào tôi một cái, hàm ý cực kỳ rõ ràng: Tiễn khách
Tôi ngạc nhiên mất vài giây, sau cùng thấy thái độ "dứt khoát tiễn khách" như vậy, cộng thêm việc chị ấy còn biết rõ ràng họ tên của tôi, cho nên tôi không đôi co gì nữa mà đành miễn cưỡng xách đồ về nhà.
Lúc ra đến cổng siêu thị, tôi mới để ý thấy dưới tấm biển đề tên cỡ lớn trên tường còn có một dòng chữ: Tập đoàn Diên Kính.
Tập đoàn Diên Kính? Không phải là tập đoàn của gia đình chồng tôi hay sao? Như vậy có nghĩa là: người thanh toán hóa đơn của tôi là Quân à?
Tôi đứng thần người ra suy nghĩ một lúc lâu, hoàn toàn không hề phát hiện ra có một chiếc xe ô tô lặng lẽ đứng bên đường từ lúc tôi vào siêu thị cho đến bây giờ vẫn chưa chịu rời đi. Qua một lát sau đó, tuyến xe bus tôi thường đi ghé vào trạm dừng, tôi theo đoàn người lẳng lặng xách đồ lên xe ra về. Cho đến tận khi tôi đi rồi, chiếc Lexus kia vẫn cứ đỗ yên lặng nguyên một chỗ như thế!
***
Tối hôm đó, sau khi tôi nấu nướng xong xuôi thì anh mới về nhà, còn mang rất nhiều quần áo cho ông nội.
Tôi để ý thấy, dường như ban đầu ông vốn định hỏi anh cái gì, tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ, rút cục ông lại quyết định không hỏi mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói với chúng tôi:
"Ăn cơm thôi".
Sau khi ăn xong, anh lên phòng làm việc còn tôi ngồi trò chuyện với ông ở phòng khách.
"An An, thời quan qua Quân đối với con thế nào?"
Tôi đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, trả lời: "Anh ấy rất tốt ạ"
"Tính nó từ nhỏ đã như vậy, không nói nhiều lời nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Hai đứa mới quen biết, vẫn còn chưa hiểu được tất cả về nhau. Hy vọng sau này con sẽ đối xử tốt với nó"
"Vâng ạ"
Nói rồi, tôi cố gắng hít sâu một hơi, thu hết can đảm lên tiếng:
"Ông, con có thể hỏi một chuyện được không?".
"Ông biết con muốn hỏi chuyện gì"
Tôi có chút hơi ngạc nhiên vì ông lại nói như vậy, sau cùng chợt hiểu ra rằng ông nội đã từng lăn lộn cuộc đời nhiều năm, lẽ nào một cô gái non nớt như tôi nghĩ gì, muốn gì ông lại có thể không biết... Tôi yên lặng một lát, sau đó đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trả lời:
"Vậy ông có thể trả lời cho con được không?"
Ông trầm ngâm một lúc lâu, qua vài phút sau đó mới nói tiếp: "Trên đời này không có cái gì gọi là vô tình cả. Tất cả là số phận. Những người đã gặp trong cuộc đời đều là những người cần gặp, những chuyện đã xảy ra là đều những chuyện nên xảy ra. Từ khi con sinh ra, số phận đã sắp xếp con phải lấy Quân rồi".
Nghe ông nói vậy, thật lòng tôi có chút không hiểu. Cái gì mà từ khi sinh ra, cái gì mà số phận, cái gì mà phải lấy Quân...Tôi vốn là trẻ mồ côi cơ mà, làm sao có thể sắp đặt từ khi sinh ra như vậy được.
Ông thấy biểu tình đắn đo suy nghĩ của tôi như thế, đành mỉm cười nói: "An An, cứ để mọi chuyện tự nhiên đi. Ông mệt rồi, lên phòng trước đây".
"Vâng ạ"
Sau khi ông đi rồi, tôi vẫn ngồi ở sofa suy nghĩ rất lâu, tuy nhiên có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi hàm ý trong lời nói của ông là gì. Qua một lúc sau đó nghĩ mãi không thể thông, tôi đành lê bước lên phòng, nhưng không phải phòng tôi mà là phòng của anh.
Sáng nay, đồ đạc của tôi bị chuyển sang đây hết rồi, ông nội lại ở phòng ngay bên cạnh, ngủ riêng bây giờ có lẽ cũng không tiện lắm, cho nên rút cục tôi đành lựa chọn vẫn ở phòng này cùng Quân mà thôi.
Khi bước vào phòng, không hiểu sao tôi lại cứ vô thức nhìn về phía phòng làm việc của anh, thông qua khe hở dưới cánh cửa, mấy tia sáng màu vàng của đèn làm việc nhẹ nhàng hắt ra ngoài...có lẽ người đàn ông trong đó vẫn còn mải mê làm việc.
Thở dài một hơi, vừa nằm xuống thảm được một lát, còn chưa kịp nhắm mắt ngủ thì bên ngoài đột nhiên xuất hiện một vài tiếng gõ cửa. Giờ này anh vẫn còn đang làm việc bên thư phòng, mà nhà của chúng tôi lại chỉ có ba người...vậy tức là người gõ cửa là ông nội?
Nghĩ đến đây, tôi vội vội vàng vàng bật dậy, sau đó cấp tốc dọn dẹp chăn gối chỗ mình vừa nằm, ném lên giường, xong xuôi mới ra mở cửa.
"Ông nội".
Ông nhíu mày nhìn tôi, sau đó lại nhìn về phía giường lớn của anh một lát, nửa phút sau mới chậm rãi lên tiếng:
"Hai đứa còn chưa ngủ sao?"
"Dạ". Tôi có chút bối rối, trả lời: "Anh Quân vẫn còn bận chút chuyện ạ"
"Ông vào được không?"
Tôi vừa nghiêng người lùi vào phòng vài bước, vừa nói: "Vâng ạ"
Ông gật gật đầu, sau đó đi qua tôi, mở cửa vào thư phòng của anh. Tôi không biết hai người ở trong đó nói chuyện gì, tuy nhiên chỉ mười mấy phút sau đã thấy ông nội đi ra, anh cũng bước ra theo.
"An An, ngủ sớm đi"
"Vâng ạ"
Sau khi ông đi rồi, anh cũng không tiếp tục quay trở lại phòng làm việc mà đến quầy bar tự pha cho mình một ly rượu. Tôi nhìn thấy vậy cũng không để ý gì nhiều mà chỉ lặng lẽ ôm lại đống chân gối xuống đất, chuẩn bị ngủ. Chỉ có điều, khi tôi còn chưa kịp nằm xuống thì anh đã lên tiếng:
"Ngủ ở trên giường"
Ngủ ở trên giường? Tôi vô thức nhìn đến chiếc giường lớn ở giữa phòng của anh, cảm thấy ở đó bốn năm người ngủ cũng vẫn đủ chỗ, nhưng mà...tôi ngủ trên giường thì anh ngủ ở đâu? Thư phòng bên kia cũng chỉ có một bộ bàn trà nho nhỏ bằng gỗ mà thôi, tôi lại càng không thể để anh ngủ ngồi ở ghế như hôm qua được....
Nghĩ vậy cho nên tôi đành trả lời: "Anh ngủ ở giường đi, tôi ngủ dưới đất quen rồi"
"Lên giường"
"Tôi ở dưới đất quen rồi, thật đấy"
"Muốn ông nội biết sao?"
Như một câu thần chú có sức mạnh vô biên, khi tôi nghe thấy anh nói vậy, trong đầu lập tức nghĩ đến cảnh nửa đêm ông nội tiếp tục sang gõ cửa, hoặc giả như một đêm ông có thể kiểm tra đến bốn lần chuyện chúng tôi có ngủ cùng nhau không thì cũng không chừng. Tôi đắn đo mất vài phút, sau cùng  cũng đành miễn cưỡng leo lên giường, trong lòng xuất hiện vô vàn cảm xúc khó diễn tả...dường như vừa hồi hộp, lại vừa mong chờ, còn có một chút không quen.
Tôi cứ nhắm mắt rất lâu mà vẫn không thể ngủ nổi, cũng không dám mở mắt ra xem anh đang làm gì mà vẫn chưa chịu đi ngủ. Một lát rất lâu sau đó, tôi mới nghe tiếng bước chân của anh chậm rãi đi đến bên giường, hình như anh cũng đắn đo như tôi cho nên cứ đứng như vậy rất lâu, cho đến tận khi tôi suýt ngủ quên rồi thì mới cảm thấy đệm bên cạnh lún xuống, tiếp theo đó là mùi hương thanh lạnh đặc trưng của riêng anh hòa cùng với mùi rượu vang xộc vào mũi.
Không hiểu sao khi đó trái tim tôi khi đó lại đập rất dữ dội, đập điên loạn đến nỗi có thể nghe rõ mồn một từng âm thanh trong lồng ngực, không những thế còn cảm thấy không khí hôm nay hình như hơi đặc thì phải, hô hấp thật sự rất khó khăn.
Đây là lần đầu tiên sau hai mươi sáu năm cuộc đời tôi được ngủ trên một chiếc giường êm ái, ngủ cạnh một người đàn ông, ngủ trong căn phòng tân hôn của mình. Bất giác, khi ấy trong tôi lại xuất hiện cảm giác như đây mới chính là cuộc sống vợ chồng, chính là cảm giác được làm vợ.
Người đàn ông nằm bên cạnh tôi có mùi hương rất thơm, rất dễ chịu, tuy thanh lạnh nhưng lại mang theo một dư vị quyến rũ đặc trưng riêng biệt, hệt như con người của anh. Ấn tượng ban đầu là vô cùng ác cảm, sau đó lại dần dần thích anh lúc nào không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.