Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Vân Thiển đến xem tình hình của Cung Huyền Thanh một chút, nàng nói cũng như Ngự y, tất cả chỉ có thể nhìn chính vận mệnh của Cung Huyền Thanh, sau khi xem xét mấy ngày, Vân Thiển cảm thấy tình hình của Cung Huyền Thanh dần dần ổn định, liền trở lại Bích Lạc Cung.
Mấy ngày nay, Nam Thiển Mạch luôn luôn ở bên cạnh Cung Huyền Thanh, bầu bạn chẳng màng ngày đêm, giống như không muốn bỏ lỡ bất kì nhịp thở nào của người kia.
"Tình hình Dao Thái phi thế nào?"
Ngự y đang bắt mạch cho Cung Huyền Thanh, tuy vẻ mặt Nam Thiển Mạch bình thản, nhưng trong lòng lo lắng cỡ nào cũng chỉ có nàng biết.
"Bẩm Thái hoàng Thái hậu."
Ngự y thu tay về, khóe miệng lộ ra một nụ cười, rồi nói tiếp: "Qua mấy ngày vi thần chẩn bệnh, bây giờ độc còn sót lại trong cơ thể Dao Thái phi đã hết, tính mạng đã không còn đáng ngại."
Nam Thiển Mạch nghe xong, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, thân thể lúc nào cũng căng thẳng kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Khi nào nàng... mới tỉnh lại?"
Nam Thiển Mạch cẩn thận từng chút hỏi, nhưng Ngự y nhìn Cung Huyền Thanh xong, lại thở dài nói: "Theo vi thần thấy, Dao Thái phi dường như không có bất kì dấu hiệu tỉnh lại nào, khi nào mới tỉnh lại, thứ cho vi thần vô năng... Không thể nào trả lời chắc chắn cho Thái hoàng Thái hậu."
Nam Thiển Mạch nghe xong, tâm thắt chặt, trả lời một câu xong liền để Ngự y lui ra.
Nam Thiển Mạch ngồi vào mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà mê người của người kia, không nhịn được đưa tay qua, phủ ở trên mặt của nàng.
"Huyền Thanh... Mau tỉnh lại đi, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng."
Chỉ là Cung Huyền Thanh vẫn cứ ngủ như vậy, qua năm ngày, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Ngự y hoàn toàn bó tay, thân thể gần như đã không có vấn đề gì, bọn họ cũng không thể biết được rốt cục là vì sao, Cung Huyền Thanh vẫn chưa tỉnh lại.
"Thái hoàng Thái hậu, vi thần từng xem qua ca bệnh tương tự ở dân gian."
Một người trong số Ngự y mở miệng, nhìn thử sắc mặt Nam Thiển Mạch, dường như nàng cho phép mình nói, liền lập tức nói tiếp: "Đó là một nữ tử sau khi trượng phu của nàng lấy thiếp, liền bệnh không dậy nổi, các y sư trước sau cũng không tìm ra bất kì chứng bệnh gì trên thân thể nàng, cuối cùng nói là tâm bệnh, là nữ tử kia không muốn tỉnh lại, sau đó trượng phu nàng dường như hiểu ra, bỏ thiếp, ngày ngày ở bên cạnh nàng, nói với nàng về chuyện của hắn, cuối cùng nữ tử kia thật sự tỉnh lại."
Ngự y vừa nói như thế, những Ngự y còn lại bắt đầu xì xào bàn tán.
"Hẳn là Dao Thái phi quá mức nhớ nhung tiên đế?"
"Tiên đế quả thực sủng ái Dao Thái phi nhất."
Nam Thiển Mạch nghe xong, trong lòng căng thẳng, nở một nụ cười khổ sở, nói: "Ai gia hiểu rồi, các ngươi lui ra đi!"
Sau khi để tất cả mọi người lui ra, Nam Thiển Mạch mới nhìn về phía Cung Huyền Thanh, nghiêng người hôn lên môi Cung Huyền Thanh.
"Nàng còn đang oán trách ta đúng không?"
Âm thanh của Nam Thiển Mạch rơi vào bên môi Cung Huyền Thanh, nước mắt nóng bỏng cứ như vậy theo gò má rơi xuống trên mặt Cung Huyền Thanh.
"Nếu nàng không tỉnh lại, ta ở cạnh nàng, cả đời."
Nam Thiển Mạch lại tiếp tục đặt nụ hôn xuống, rồi nói tiếp: "Cung Huyền Thanh... Đừng tiếp tục giày vò ta..."
Nước mắt Nam Thiển Mạch rơi xuống khóe môi Cung Huyền Thanh, Nam Thiển Mạch lập tức vùi đầu bên cổ Cung Huyền Thanh, rút lấy hết thảy nhiệt độ cùng hương vị của nàng.
"Ta mệt mỏi quá... Cung Huyền Thanh... Ta rất mệt mỏi..."
Ngay lúc Nam Thiển Mạch sắp ngủ ở bên cạnh Cung Huyền Thanh, một âm thanh khô khốc thăm thẳm truyền vào tai Nam Thiển Mạch.
"Nước mắt của nàng... thật đắng..."
Nam Thiển Mạch nghe xong, lập tức đứng thẳng người lên, mở to hai mắt nhìn Cung Huyền Thanh, người kia hơi hé mắt ra, trong mắt ngấn lệ, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ, Nam Thiển Mạch còn có thể nhìn thấy giọt nước mắt vừa nãy rơi xuống khóe môi nàng.
Nam Thiển Mạch che miệng lại, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống, nàng mới phát hiện hóa ra vui vẻ đến cực hạn, cũng sẽ rơi lệ.
"Đừng khóc... Ta tỉnh lại rồi... không muốn thấy nàng khóc..."
Cổ họng Cung Huyền Thanh đang khô cháy, nhưng nàng nhìn thấy nước mắt của Nam Thiển Mạch, tâm lại bắt đầu đau đớn, nàng không thích người này khóc, không thích chút nào, nhưng lúc nào cũng là mình chọc nàng rơi nước mắt.
"Cung Huyền Thanh! Ngươi hỗn đản!"
Nam Thiển Mạch nghiêng người ôm Cung Huyền Thanh, hết thảy nước mắt cùng hô hấp đều phả ra trên cổ Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh cảm nhận được ấm áp, dường như cuối cùng cũng tìm được một chút hơi ấm từ trong địa ngục lạnh lẽo vô tận kia, mà hơi ấm ấy đều đến từ chính nữ nhân Nam Thiển Mạch này.
"... Nam Thiển Mạch... Nước..."
Nam Thiển Mạch nghe xong, lập tức đứng dậy đi rót trà, sau đó nâng Cung Huyền Thanh dậy để nàng tựa ở đầu giường, đưa nước tới cho Cung Huyền Thanh, nhưng có lẽ mới vừa tỉnh lại, hành động vẫn hơi chậm chạp, phần lớn nước trà đều chảy xuống từ khóe miệng Cung Huyền Thanh.
Nam Thiển Mạch lại đi rót một chén nữa, lúc Cung Huyền Thanh đang chờ Nam Thiển Mạch đưa chén tới, Nam Thiển Mạch lại một hơi uống hết trà, nghiêng người hôn Cung Huyền Thanh, ngay lúc Cung Huyền Thanh còn chưa phục hồi tinh thần lại, Nam Thiển Mạch đã cạy mở khớp hàm của nàng ra, đưa trà vào.
Mặt Cung Huyền Thanh trong nháy mắt bị nung đỏ, sắc mặt tái nhợt rốt cục cũng nhiễm phải một chút phấn hồng, Nam Thiển Mạch người kia đúng là mặt không đỏ tim không đập lại đi rót trà, uống xong lại miệng đối miệng đút cho Cung Huyền Thanh, có điều Cung Huyền Thanh không tiếp tục ngẩn ra nữa, cái lưỡi thơm tho linh hoạt kia quấn lấy đầu lưỡi Nam Thiển Mạch, nàng cũng rất hài lòng khi cảm giác được thân thể mềm mại của Nam Thiển Mạch trong nháy mắt cứng ngắc.
"Nàng... Nàng làm gì vậy?"
Nam Thiển Mạch lui thân thể lại, khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ, khiến Cung Huyền Thanh không dời nổi mắt.
"Ta mới phải hỏi nàng... Nàng đang làm gì vậy?"
Giọng của Cung Huyền Thanh khôi phục không ít, tuy vẫn chưa thể ngọt ngào mềm mại giống lúc trước, nhưng bây giờ âm thanh lại mang theo một chút giọng mũi, đúng là có một loại gợi cảm khác.
Vừa nãy Nam Thiển Mạch không nhìn nổi Cung Huyền Thanh uống trà làm đổ xuống không ít, liền nghĩ ra một cách nhanh gọn dứt khoát, vốn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là lúc lưỡi Cung Huyền Thanh quấn lấy mình, nàng mới nhận ra không ổn...
Nam Thiển Mạch mất tự nhiên nhìn Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh muốn đưa tay sờ lên mặt của người kia, lại phát hiện mình không làm được, mới vừa tỉnh lại, cả người không còn chút sức lực nào, đừng nói giơ tay, bây giờ cả mí mắt cũng nặng nề.
"Cung Huyền Thanh, nàng nghỉ ngơi cho tốt đã."
Nam Thiển Mạch đỡ Cung Huyền Thanh nằm xuống, Cung Huyền Thanh đột nhiên cảm thấy mũi rất chua xót, nữ nhân cao quý mà cao cao tại thượng này, chưa bao giờ phải đi hầu hạ một người mệt nhọc như vậy, còn mình lại đến nỗi phải để cho Nam Thiển Mạch chăm sóc.
"Nam Thiển Mạch... Ta không muốn để nàng thấy dáng vẻ của ta bây giờ..."
Cung Huyền Thanh nhắm mắt lại, nàng vẫn để ý, để ý dáng vẻ như phế nhân của bản thân, lại còn phải để nữ nhân mình yêu thương chăm sóc mình như vậy.
Động tác của Nam Thiển Mạch dừng một chút, nói: "Vì vậy nàng mới luôn nói những lời kia để chọc giận ta đúng không?"
Nam Thiển Mạch nhíu mày lại, nàng biết Cung Huyền Thanh là người cao ngạo, là người có lòng tự trọng rất lớn, nhưng khi đó nàng bị phẫn hận làm cho đầu óc mờ mịt, chưa từng nghĩ xem lời nói của Cung Huyền Thanh rốt cục có dụng ý gì.
"Nam Thiển Mạch... Tất cả những thứ này đều là ta đáng đời..."
Nếu chỉ an phận chấp hành nhiệm vụ, yên lặng không động tâm, không đi dối gạt người khác, nàng cần gì rơi vào kết cục như thế.
"Hối hận sao?"
Nam Thiển Mạch chậm rãi nói ra miệng, Cung Huyền Thanh, bây giờ nàng đang hối hận sao? Hối hận vì yêu ta?
"Nam Thiển Mạch..."
Cung Huyền Thanh cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm nhìn về phía Nam Thiển Mạch.
"Ta không hối hận, cho dù chết, cũng sẽ không hối hận..."
Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng cầm tay Cung Huyền Thanh, nắm lấy tay của nàng ở trong lòng bàn tay, sưởi ấm cho đôi tay lạnh lẽo kia.
"Hối hận cũng không kịp."
Nam Thiển Mạch mỉm cười, rồi nói tiếp: "Cho dù nàng chết, ta cũng sẽ không để cho nàng rời khỏi ta."
Cung Huyền Thanh ý thức được sự bá đạo từ trong xương kia của Nam Thiển Mạch, đây mới đúng là khí chất của nữ nhân đứng trên đỉnh cao nên có, loại cảm giác ấy, khiến Cung Huyền Thanh phiêu bạt bất định cũng trở nên an lòng.
"Nàng biết không, Nam Thiển Mạch..."
Cung Huyền Thanh dừng một chút, nắm thật chặt tay Nam Thiển Mạch, nói: "Ta luôn trôi nổi trong bóng tối... Nơi đó thật lạnh, lạnh đến mức thấu xương... Ta mới ý thức được đó cảm giác chết đi... Khi đó ta nghĩ tới lần đầu gặp nàng, nàng kinh diễm ta, khí chất đó dung mạo đó mưu lược đó... Chỉ cần nhớ tới nàng, ta mới có thể cảm nhận được một chút sưởi ấm..."
Nam Thiển Mạch cầm thật chặt tay Cung Huyền Thanh, trong giây lát ấy dường như nàng cảm nhận được cảm giác suýt chút nữa đã mất đi Cung Huyền Thanh.
"Ta nghe được nàng nói chuyện, nói thật nhiều, chỉ là quá mông lung nghe không rõ... Ta còn cảm giác được nàng khóc... Lòng ta rất đau..."
Cung Huyền Thanh nói đến đây, Nam Thiển Mạch khẽ lắc đầu, nói: "Đừng nói nữa, nàng mới vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi cho tốt, ta sai người mang đồ ăn đến đây cho nàng."
Nam Thiển Mạch nói xong, lập tức đi ra ngoài, không cho Cung Huyền Thanh nhìn thấy giọt lệ đã gần như rơi xuống từ trong mắt nàng.
Nam Thiển Mạch đẩy cửa ra, nhìn thấy Ninh Nhi thất thần ngồi xổm ở một bên, trong lòng hơi ngưng lại, Ninh Nhi này, quả thực rất trung thành đối với Cung Huyền Thanh, trong thời gian này ngoại trừ nàng, thì nàng ta là thương tâm nhất.
"Chủ nhân của các ngươi... tỉnh lại rồi."
Ninh Nhi nghe xong, đôi mắt hiện lên vầng sáng, nàng lập tức đứng lên, nhìn Nam Thiển Mạch, trên mặt không thể tin được.
"Thái hoàng Thái hậu, người nói thật sao!?"
Ninh Nhi muốn đi vào xem, nhưng Nam Thiển Mạch lại đứng ở cửa, nàng không dám lỗ mãng.
Nam Thiển Mạch ngẩn người, tránh sang một bên, Ninh Nhi hiểu ý lập tức chạy vào.
"Chủ nhân!! Ô ô ô! Người rốt cục cũng tỉnh rồi!"
Khóe miệng Nam Thiển Mạch mỉm cười... Thừa Thiên Cung giống như lại khôi phục sức sống rồi...
Nam Sở Quốc, Khôn Châu, ngoại ô Nghiệp Thành.
Gió lạnh vi vu, trăng sáng chiếu xuống người, trong rừng ở ngoại ô Nghiệp Thành có ba người, các nàng đều mặc áo đen, như ẩn thân với rừng rậm.
Lãnh Mặc Ngôn mang khăn che nửa mặt, con mắt tím sâu thẳm trong đêm đen có vẻ mê hoặc vô cùng, ở sau lưng nàng chính là Cung Lạc Tư cùng Lãnh Tiểu Ngũ, Lãnh Tiểu Ngũ cũng là nhờ Cung Lạc Tư thuyết phục mới đi theo, ánh mắt nàng cổ quái nhìn Lãnh Mặc Ngôn, Lãnh Mặc Ngôn bỗng nhiên muốn cười, sợ là Cung Lạc Tư nói cho nàng biết chuyện liên quan đến Cung Huyền Thanh, bây giờ nàng mới không biết làm sao đối diện với mình đi!
Lúc này, ba tên nam tử vóc người thon dài đi vào trong rừng, một người trong đó gương mặt như ngọc, môi hồng răng trắng, thần sắc lúc nào cũng mang theo ý cười ngông cuồng như có như không.
"Chờ Vương gia đã lâu."
Lãnh Mặc Ngôn cười khẽ, theo phía sau Phong Tử Dạ chính là Phong Sĩ cùng Phong Hồng Phi của Phong Lâm Sơn Trang.
"Một vạn tấm giấy thông quan."
Phong Tử Dạ vỗ tay ra hiệu, Phong Sĩ phía sau liền nhấc theo cái rương trong tay đưa tới trước mặt Lãnh Mặc Ngôn, mở ra, bên trong quả thực tất cả đều là giấy thông quan do Phong Tử Dạ dựa vào quan hệ làm ra.
Lãnh Mặc Ngôn lấy ngọc bội màu trắng phát ra ánh sáng từ trong tay áo, ở dưới bóng đêm vô cùng chói mắt.
"Quỷ phù."
Lãnh Mặc Ngôn giao Quỷ phù cho Phong Tử Dạ, Phong Tử Dạ vừa nhìn, quả nhiên là thứ ngày ấy ở yến hội Nam Thiển Mạch đã từng cầm, nghe nói nữ nhân này đang phái người khắp nơi bí mật điều tra tung tích của Quỷ phù bị mất trộm.
"Thiếp thân còn biết một tin."
Phong Tử Dạ cười lạnh, hỏi: "Cái gì?"
Lãnh Mặc Ngôn nhàn nhạt mở miệng, nói: "Ta biết Quỷ binh của Nam Thiển Mạch đều ở Xích Châu."
Phong Tử Dạ nghe xong, nhếch miệng lên nở một nụ cười, nói: "Chúng ta cũng chưa từng thấy qua Quỷ phù thật sự, bản vương phải làm sao tin tưởng đây là Quỷ phù thật?"
Lãnh Mặc Ngôn nói: "Vương gia có thể mang đến Xích Châu thử một lần, nếu không được, người vẫn có thể mang đến Thần Chỉ Quốc tìm thiếp thân, cho dù muốn mạng của thiếp thân cũng không sao."
Phong Tử Dạ suy tư nhiều lần, xoay người rời đi, không hề nhìn ba người phía Lãnh Mặc Ngôn.
"Các chủ, hắn cứ như thế tin chúng ta sao?"
Lãnh Mặc Ngôn vốn nghĩ để hắn thử triệu Quỷ binh đến tại chỗ, nhưng nàng vẫn chưa quen cách sử dụng Quỷ phù, vì vậy không muốn mạo hiểm, mới nghĩ ra biện pháp này để đuổi Phong Tử Dạ đi.
"Không tin."
Lãnh Mặc Ngôn cười lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: "Nhưng dã tính của hắn vượt qua sự không tin tưởng của hắn, hơn nữa hắn quá tự tin với bản thân, tự tin... hắn nắm hết chúng ta ở trong lòng bàn tay."