...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Cái không gian chật hẹp này chỉ có hai người, im lặng và có chút ngại ngùng, hắn ta nghe cô nói thế. Rồi lại nhìn cánh tay đầy vết thương đang rỉ máu "khi nào nhỉ?!".
Mị Dương cũng chẳng mấy qua tâm hắn, cũng chỉ là chút ân nghĩ lúc nảy anh ta đã cứu cô. Cô lấy từ túi áo ra cái khăn tay hồng phấn của mình, lấy ra một miếng băng cá nhân, không nói không rằng có chút sợ sệt kéo tay áo anh ta.
Dường như hắn ta cũng muốn xem cô làm trò gì, nên cũng đứng yên hợp tác. Mị Dương vén tay áo hắn nhẹ lau đi vết máu trên cánh tay "Tay bên kia của anh....Không bị thương nhỉ?!"
Hàng Mị Dương không nhận được câu trả lời nào, nhưng lại không để ý lắm. Cô lấy trong túi ra một cái bóp, lấy vài miếng băng y tế nhẹ dán vết thương lại cho hắn.
Xong xuôi Mị Dương phủ phủ tay như vừa hoàn thành chiến lợi phẩm "Xong! ân nghĩa đến đây là hết! " Mị Dương có chút tức giận chỉ vào người hắn ta "tôi cũng không thích anh lắm vì anh vô tình quá!!!! còn nữa xem như là tôi cảm mơn anh vì đã cứu tôi! cũng đừng trách tôi vô tình giống anh!!!!"
Mị Dương có chút đắn đo, rút lấy một bông hoa tulip dúi vào tay anh ta và cái khăn thắm máu. "Xem như quà cảm mơn anh! khỏi đuổi nữa tôi đi đây, tạm biệt! có duyên gặp lại!"
Nói rồi cô dứt khoát rời đi, tự cảm thán bản thân hôm nay thật xui xẻo, cái váy vừa mua đã bị bẩn, và hoa lại còn bị gãy cành. Đi trên đường với cái bộ dạng nhếch nhác khiến ai trên đường cũng chú ý, đến khách hàng còn ngạc nhiên " ôi trời! hôm nay bà chủ làm sao thế?! "
"Chỉ là bị xe bắn bùn dưới đất lên ạ!" Mị Dương có chút gắp gáp, nhanh chóng đi nhanh mang cái cơ thể toàn là bùn đất về.
Lúc này người đàn ông đó, đang ngồi trên một chiếc xe thể thao đời mới sang trọng, khuôn mặt có chút không cam tâm. " Về đi!" Cái chất giọng trầm, áp lực đến mức dường như muốn ngộp thở.
Tài xế trong xe chỉ im lặng gật đầu, chiếc xe chạy băng băng trên con đường lớn, mấy xe con, xe hàng chỉ biết lùi vào mà nhường đường. Hắn ta cầm trên tay tấm danh thiếp mà khi đó hắn nhặt được, chỉ thấy hắn còn không thèm nhìn đến cái tên mà chỉ không ngừng soi cái danh thiếp đó.
Hắn tỏ ra khinh khỉnh trông đáng ghét vô cùng, hạ cửa xe đưa tay ra ngoài, không chút chần chừ hắn buông tay. Nhìn lại còn bông hoa trên ghế, hắn cũng chẳng tiết gì mà ném thẳng ra ngoài. Chỉ còn cái khăn tay hồng phấn thắm máu của hắn, hắn lại bỏ vào túi áo.
...****************...
《Chiều hôm đó》
"Hôm nay chỉ giao hàng....Lại không có khách đúng là xui xẻo mà....!" Mị Dương ngồi giữa căn phòng chỉ toàn là hoa, căn nhà này đúng thật là may mắn. Cửa ra vừa đúng hướng về phía ánh mặt trời, hoàng hôn buổi chiều tà.
Ánh mắt Mị Dương chứa thứ gì đó trông rất buồn, ánh mắt sâu thẩm như muốn hút người nhìn vào trong, sâu lắng và tuyệt vọng.
Cô đứng dậy hít một hơi dài, "Chuẩn bị đóng cửa hàng thôi! hôm nay nghỉ sớm một hôm vậy!" Mị Dương vươn vai ưỡn người.
Ting~
"Ưm~ Giờ này trễ! không lẽ là đặt hàng sao?!" Quả là có tin nhắn gửi đến, Mị Dương dừng tay mở điện thoại xem, khuôn mặt buồn buồn xen chút mệt trong người bỗng tan biến một cách nhanh chóng " oa~ Đơn hàng cũng lớn quá, mà còn là hoa lẻ, nên không cần gói luôn!!!!! hoa....Hoa hồng sao....."
bỗng mặt Mị Dương có chút ngạc nhiên, hoảng hốt "năm...Năm....Năm trăm á!!!!! đủ...Đủ không nhỉ?!" Mị Dương lo lắng nhìn vào thùng hoa hồng, hôm nay vắng khách nên hoa vẫn còn rất nhiều nhưng không rõ là còn đủ đến năm trăm không!
Mị Dương có chút do dự, nhưng trông thấy khách đặt là một nhân viên ở trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố. Thì cô đã không chút do dự đồng ý giao hàng tận nơi, "hình như....Tay nhanh hơn não rồi!!!!!".
Mị Dương hoảng hốt chạy đến đếm hoa, xem còn đủ số lượng như yêu cầu không, lúc này chỉ biết cầu cho đủ số hoa, không đủ chỉ còn con đường duy nhất là đi mua. "Nhưng mà...Chắc đủ mà nhỉ...Thiếu một hai bông thôi!!!!"
Với niềm tin vững như bức tường Mị Dương chỉ biết ôm hy vọng rồi đếm. bỗng mặt cô hớn hở vui như có hội.
"May quá!!! dư đúng một bông ~ đúng là vắng khách cũng gọi là may mắn đó chứ!!!"
"Không đóng cửa rồi à!"
Cái chất giọng trầm và ấm nhưng lại có chút đáng sợ võng vang lên, khiến Mị Dương giật mình. Nhanh chân chạy ra bên ngoài, "Quên mất! vẫn chưa dọn hoa bên ngoài cửa vào!"
"Xin lỗi! tôi ở bên trong không nghe thấy!!!!"
Mị Dương nhanh chân ra ngoài, khuôn mặt trở nên niềm nở, nhưng khuôn mặt niềm nở đó bỗng chốc lại chuyển sang ngạc nhiên.
"Là...Là anh à!"