Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 16:




Thu Yên mơ màng tỉnh giấc thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ có chút lắc lư dường như là trên một khoang thuyền. Mọi thứ mơ mơ hồ hồ vì trận sốt nhưng nàng biết mình đang trên đường đến Kinh thành cứu cha là an tâm rồi.
Thay áo, chải tóc lại cho tươi tỉnh nàng mới đi ra ngoài thấy các huynh đang nhởn nhơ ngồi câu cá câu mực trên mạn thuyền. Chiếc thuyền lớn đang vi vu vượt con sông lớn xuôi dòng nước về phía đông bắc.
Thấy nàng cả bọn hớn hở quan tâm…
“Khoẻ hơn chưa tiểu Yên? Muội sốt cao hơn hai ngày trời luôn!”
“Muội thấy khoẻ rồi cám ơn các huynh!” – nàng cười tươi khi được mọi người quan tâm như thế. Thật sự Thập đại cẩu cẩu đối xử với nàng như một tiểu công chúa vậy.
“Ăn chút bánh đi tiểu Yên!” – Hiệp Phong bước từ sau đến với dĩa bánh bao làm nàng hớn hở ngay vì thật rất là đói rồi.
Nàng gặm bánh cười, Hiệp Phong cũng cười với nàng bộ dạng ôn nhu quan tâm. Nhưng nàng nhìn vẫn còn thấy thiếu một gã không thể thiếu.
“Thẩm Nhiên đâu rồi các huynh?’
Nàng chỉ hỏi thôi chứ trên thuyền này hắn ta cũng không thể chạy đi xa. Nhưng cả Hiệp Phong còn trơ ra bất ngờ, có huynh còn làm rơi cả cần câu ra ngoài sông luôn. Tất cả đều nhìn nàng một cách quái lạ khiến Thu Yên có chút sờ sợ. Nàng không dám ăn nữa hỏi.
“Sao vậy các huynh? Muội nói có gì sai sao?”
Cả Hiệp Phong còn chưa từng được thốt ra tên của thủ lĩnh hỏi sao không sửng sốt. Mà việc Thu Yên biết tên hắn chỉ có thể do chính Thẩm Nhiên nói cho biết thôi.
Và một gã ở trần, uể oải hình như cũng mới ngủ dậy cầm vỏ bình rượu rỗng đi từ thuyền trước ra sau thấy Thu Yên và cả đám nọ.
Hắn không chú ý mọi người đang ngơ ngác khó hiểu, hắn nhìn nàng, hôm trước nàng vì sốt đã mê mang không biết gì trên vai hắn. Tuy có chút để tâm đến người ta song hắn vẫn nói ra vẻ lãnh đạm thờ ơ…
“Khoẻ chưa hồ ly tinh!?”
“Khoẻ rồi! Cám ơn huynh!” – Thu Yên vui lắm khi được hắn hỏi trước. Thẩm Nhiên thấy nàng sắp cười với mình chưa chi đã đề phòng trước xoay người kéo Hiệp Phong đi.
Thu Yên chỉ thấy hắn lạnh lùng như bình thường đối với mình nên ỉu xìu ăn bánh nhìn theo hai người đó.
Nhìn cảnh, Thập đại cẩu cẩu hơi run nha vì sự việc lại đột nhiên diễn biến “phức tạp” đến mức này.
Trên thuyền có giới hạn, đi lòng vòng một hồi cũng gặp dù mỗi lần thấy Thu Yên hắn “sợ” trốn đường khác rồi. Giờ cả hai gặp riêng thì đám lóc chóc cũng cố chen lấn xem lén tình hình. Hiệp Phong không nói hay biểu hiện gì nhưng cũng lặng lẽ nhìn.
“Đến Kinh thành tui phải làm gì nữa? Huynh giúp tui trà trộn đi gặp người đáng tin cậy để dâng cáo trạng hả? Hay là chúng ta phải tìm hiểu kẻ nào là tay sai của Thừa tướng?”
“Cô hỏi kiểu đó ai trả lời kịp hả?” – Hắn nổi khùng nạt vào mặt nàng.
Thấy thủ lĩnh lại chửi bới um xùm, đám nhỏ thôi nghi ngờ cả hai có gì đó bất thường. Dù sao thủ lĩnh biến thái lâu năm như thế không thể thay đổi nhanh như vậy lại thích nữ nhi đâu.
Hiệp Phong vẫn đứng nhìn Thu Yên vì bị la nên ủ rũ, ỉu xìu, khi nàng như thế, ánh mắt Thẩm Nhiên cũng có chút xao động ăn năn như lỡ nói quá nặng lời. Hắn như thế chính hắn còn không nhận ra.
“Tui chỉ vì bối rối không biết làm sao khi lo cho cha. Tui cần huynh hướng dẫn mà!” – Thu Yên nói mắt phiến chút lệ long lanh, môi nhỏ mím mím bộ dạng đáng yêu vô cùng.
Nhìn nàng như thế hắn lại vội nhìn đi đâu đâu ra ngay bờ sông làm nàng lại tưởng hắn nhìn gì cũng vội nhìn theo… vẫn là hắn nhìn vớ vẩn không có gì cả.
Người ta né nhìn nàng như thế nhưng nàng ngốc nghếch cứ bị lừa nhìn theo. Thẩm Nhiên ho khan khù khụ nói.
“Đến nơi là được rồi để hết ta lo cho!” – Nghe hắn nói thế nàng càng khẩn trương hơn nữa.
“Huynh lo làm sao? Huynh nộp cáo trạng giúp tui hả? Tui đang bị Hình bộ truy nã có cần trốn không? Tui ngồi yên chờ không nổi đâu, Hình bộ truy án cha tui ngay rồi!”
Nàng vì lúng túng con đường giải quyết trước mắt nên tật cũ hỏi loạn tới tấp khiến hắn ta nổi khùng.
“Ta đã nói ta lo cho rồi còn ở đó ồn ào, thật là muốn đem cô quăng khỏi thuyền cho uống nước im miệng luôn!” – Hắn không thể không bực mình, mà đã bực mình ăn nói lại thô lỗ, tàn bạo với nữ nhi.
Thu Yên chỉ vì hắn mờ mờ ám ám, thân là cướp mà tự tin phơi phới như thế nên thắc mắc xíu thôi, hắn đã không giải thích sơ dù chỉ sài lại còn hung dữ. Chiếc thuyền nhanh chóng đầy tiếng cải lộn.
“Huynh mà cứ đối xử như thế với nữ nhi thế nào cũng chỉ có toàn con gái, không có ai nối dỗi luôn, tuyệt tự tuyệt tôn!”
“Cô… Giờ thì lộ đuôi hồ ly rồi nha! Miệng lưỡi độc ác dám trù ẻo ta!? May mà ta đây không tính lập gia thất nên cốc sợ cô trù ẻo háhá…”
Hắn cười phấn khích chẳng hiểu sao nàng trơ ra thẫn thờ. Hắn không lập gia thất là việc của hắn liên quan gì đến nàng chứ? Hắn vốn không ưa gì nàng, toàn do bản thân ngốc nghếch giờ thấy buồn lại càng đại ngốc.
Biến thái như hắn phải cùng Hiệp Phong ngao du sơn thuỷ, phiêu diêu tự tại mới đúng làm gì cùng một nữ nhân lập gia thất.
Thu Yên không nói gì nổi bỏ đi luôn giấu nỗi buồn thầm kín. Gã thủ lĩnh hết hồn vì chưa cải nhau đến đâu nàng đã bỏ cuộc rồi sao?
——————
“Muội khó ngủ hả?” – Giọng Hiệp Phong làm nàng xoay lại cười. Hiệp Phong cũng ngồi xuống nóc khoang thuyền cùng với nàng nhìn cảnh đêm. Thu Yên ôm chân nghe gió thổi lộng, cảnh sông phía trước tối như mực không thấy gì nhiều.
Cứ hễ gần Hiệp Phong thì nàng thoải mái tâm tình trút giận ngay. Nàng nhanh chóng chun mũi ca cẩm.
“Muội lo cho cha mà hắn ta không nói rõ ra khiến muội không an tâm tí nào!” – Giọng nàng đầy bực tức thiếu điều lôi cả tên họ vừa biết của gã thủ lĩnh ra chửi. Hiệp Phong chỉ cười nhẹ nói.
“Muội tin đúng người rồi yên tâm đi!”
“Nhưng huynh ấy sẽ làm cách gì?”
“Đến nơi muội sẽ biết ngay thôi!” – Hiệp Phong nói chắc nịch như đánh cược vào thủ lĩnh của mình cũng không khiến nàng tin tưởng thêm dù chỉ một chút.
Dù có tin tưởng Hiệp Phong nhưng hắn ta thì nàng cũng không thể tin như thế. Thấy Thu Yên có vẻ chưa tin mấy Hiệp Phong nói, giọng ấm áp gần gũi diu dàng nhưng nội dung lại làm nàng lạnh toát cả người.
“Muội có ghét thủ lĩnh không?”
Đây là dạng câu hỏi dễ trả lời ‘có’ hoặc ‘không’ thôi nhưng sao tim nàng đập trễ nhịp nói năn không hoạt bát, không lẽ Hiệp Phong nhìn ra chút gì rồi sao?
“Cũng ghét chút chút… bị người ta ghét thì tự động cũng phải ghét ngược lại!?” – Trả lời xong nàng mím môi không biết nói thế có ổn không nữa. Hiệp Phong cười phì như nhớ gì đó lại cười.
“Đúng rồi, nhưng nếu thủ lĩnh không ghét nữ nhân thì ắt hẳn cũng có cả chục thê thiếp rồi vì không nữ nhân nào ‘cưỡng lại’ nổi sức hút người cả!?”
Thu Yên nghe mà hết hồn ngay. Sao Hiệp Phong tối nay nói chuyện có chút quái lạ đến vậy, nói toàn chuyện nàng đang cố tống khỏi đầu đây. Nàng cố cười gượng thành ra xấu hoắc nói…
“Vậy sao? Muội thấy huynh đáng được nữ nhi mến mộ hơn huynh ta chứ!”
Nàng cố điều chỉnh lại tình hình tránh khỏi xoay quanh gã thủ lĩnh kia nữa. Hiệp Phong mắt có chút liếc khẽ sau cột buồm rồi lại vui vẻ nói tiếp với nàng….
“Cám ơn muội! Huynh sẽ xem đó là lời khen!”
“Muội khen thật mà! Hi vọng muội mau cứu được cha rồi về nhà sống bình yên như trước. Còn các huynh sẽ làm gì hả? Đi cướp tiếp sao?”
“Cái đó còn tuỳ ý thủ lĩnh nữa. Muội lạnh không sao mặt tái mét thế?”
Hiệp Phong lấy áo khoát của mình choàng cho nàng, tay còn ân cần vỗ nhẹ đỉnh đầu Thu Yên như trẻ con. Thu Yên cười toe toét không ngại choàng áo của Hiệp Phong.
Có gã trốn sau cột buồm nhìn cả hai, nụ cười tươi nàng dành cho Hiệp Phong mà bỏ đi không theo dõi nữa.
Tất nhiên thủ lĩnh đây ghét người ta, làm trò tàn bạo thì bị nàng ghét cũng là lẽ thường không hiểu cảm giác có chút mất hứng không thèm canh “bảo vệ” Hiệp Phong khỏi bị hồ ly dụ dỗ.
Hiệp Phong biết Thẩm Nhiên đã đi chỉ cười khẽ nói tiếp với nàng…
“Huynh cũng có một tiểu muội nếu còn sống chắc cũng tầm tuổi muội bây giờ!”
“Muội rất tiếc Phong ca!” – Thu Yên biết cảm giác mất đi người thân ra sao từ khi mẹ qua đời nên rất cảm thông với Hiệp Phong bằng cả tấm lòng. Hiệp Phong lại vỗ đầu nàng nói dịu dàng.
“Không sao!? Huynh xem muội như tiểu muội của huynh, muội có phiền không?”
“Đâu có! Muội thích lắm! Muội luôn muốn có đại huynh, Phong ca lại tốt như thế muội mừng còn không kịp sao lại phiền!?”
Cả hai vui vẻ cười với nhau ngắm cảnh đêm tiếp. Người ta bên nhau như huynh muội, hoàn toàn trong sáng thế mà có người ngủ không được khi thấy Hiệp Phong vẫn chưa về ngủ.
Thật sự Hiệp Phong cũng đến tuổi có vợ rồi nếu bị “dụ dỗ” thì cũng như bao nam nhân bình thường khác thôi. Chỉ là đối với con “hồ ly tinh” đó đối với hắn ra sao hắn cũng không hiểu sao mình lại rất nhọc tâm để ý không muốn bị ghét.
Hai bên bờ sông bắt đầu có bến gỗ và các nhà thưa thớt, xem ra sắp đến nơi rồi. Nàng cùng các huynh nhìn cảnh. Càng gần Kinh thành tráng lệ thì càng đông dân cư, bến thuyền hai bên cũng xây bằng đá khối vững chắc, đẹp mắt.
Thẩm Nhiên uể oải đi ra lừ đừ do cả đêm ngủ không ngon nhìn thấy bộ dạng cải nam trang của Thu Yên. Các huynh cũng thắc mắc hỏi nàng…
“Sao muội lại giả trang rồi?” – Lần đến Lĩnh Giao vượt cổng thành có lính gác nên nàng cần giả trang còn nay tình hình rất ổn. Nhưng thật sự chỉ có mình nàng thấy không ổn .
“Muội sợ bị bắt lắm!” – Đám đó là cướp xem ra còn tự do tự tại hơn nàng nhiều.
“Không sao đâu. Đến đây là ổn rồi!”
Thập đại cẩu cẩu cũng nói giống hệt Hiệp Phong nhưng chẳng ai nói cho nàng hiểu làm sao mà nàng thấy ổn được? Dù sao giả nam trang khiến nàng an tâm hơn, nàng không muốn mình bị bắt, ảnh hưởng đến việc cứu cha đâu.
Khi thuyền cập bến chính, Thu Yên lo lắng nhìn quanh thấy bến thuyền trọng yếu của Kinh thành dĩ nhiên có binh lính tuần tra cẩn mật. Hiệp Phong ra trước đưa một tấm thiếc bài lập tức cấm vệ quân gần đó dồn lại sắp hai hàng ngay ngắn quỳ xuống dọn đường cho cả đám đi qua.
Mặt Thu Yên ngơ ngơ ngác ngác không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra…
“Lính bị sao thế các huynh?”
Nàng hỏi chỉ làm đám nam nhân cười rần lên. Thẩm Nhiên nhìn cái mặt ngu của nàng không nén nổi một câu trêu chọc.
“Lát về đến phủ các ngươi có muốn cá với ta rằng cô ta sẽ hét ầm lên không?”
“Mọi người rốt cuộc giở trò gì vậy?”
Họ có vẻ đồng lòng trêu nàng, cả Hiệp Phong cũng có vẻ khoái chí với chuyện này. Chẳng lẽ nàng theo họ cả tháng trời là bị lừa đảo sao? Thu Yên run run nói lắp bắp…
“Chẳng lẽ mọi người đem giao muội lấy tiền thưởng truy nã hả?” – Ai chứ đám cướp ham tiền cũng có thể làm chuyện đó đối với Thu Yên nha.
“Ý đó hay lắm tiểu Yên!?”
“Muội ngây thơ như thế đi cứu cha, gặp được đúng thủ lĩnh thật là may mắn lắm đó!”
Nàng nhíu mi không biết chuyện này là thế nào vì cả chuyện hắn giúp nàng bằng cách gì nàng còn không biết làm sao hiểu mình may mắn ra sao. Nhưng khi hắn ta bước ung dung lên thềm phủ mặt Thu Yên tái xanh hẳn đi. Lính gác cổng đến tận mười sáu người ra cung kính đón chủ nhân đi xa đã về.
“Vương gia cát tường!!!”
Thu Yên không còn hột máu hồng hào nào trên mặt nhìn lính quỳ trước gã thủ lĩnh bọn cướp. Cả người nàng cư nhiên có chút run run không thể nào tin nổi nhìn lên trên cổng đề tên “Thất Vương Phủ” mà chẳng khép nổi miệng mình lại vì quá sốc.
Nhìn nàng bư cái mặt ngốc dã man khiến hắn cười phì không thể nhịn nổi đi vào trong phủ của mình luôn. Thập đại cẩu cẩu hớn hở đồng thanh.
“Ngạc nhiên chưa?”
“Các… các huynh không phải là cướp sao?” – Nàng nói nghẹn ngào, không ngờ mười hai gã này dám giấu nhẹm chuyện động trời như thế.
“Nghề phụ thôi, chính thức bọn huynh là Mật Thám Đại Nội ăn bổng lộc triều đình, Hiệp Phong chính là Hình sử thị lang – quan cai quản cấm vệ quân của Hình bộ. Còn thủ lĩnh thì muội thấy rồi đó!”
Nàng nghe rồi vẫn sốc là sốc. Nàng đi với họ cũng thân thiết cuối cùng nhận ra mình bị lừa. Hèn gì bọn cướp này mờ ám làm trò quái đảng. Và Thu Yên ôm má thốt lên.
“Nhưng người nhận lệnh truy án vụ của cha muội là Thất Vương Gia – giờ là huynh ta… không lẽ từ đầu huynh ta lấy cáo trạng của muội là vì thế hả?”
“Đã nói thủ lĩnh làm gì cũng có lí do và tính toán cả mà!”
Thu Yên run lên, nàng ngày đêm lo không biết nên tin ai có thể giải oan ức cho cha không ngờ hắn chính là người xét xử vụ án, xem như đã nhận cáo trạng của nàng nhưng không nói gì khiến nàng ăn ngủ không yên. Cú lừa này thật khiến người ta phải nổi khùng.
“MỌI NGƯỜI THẬT LÀ QUÁ ĐÁNG MÀ!!!”
Thu Yên chịu không nổi cũng gào lên y đúng lời Thẩm Nhiên tiên đoán. Tự dưng sự việc trở nên đảo lộn thế này không la không hét cũng là lạ nha.
Nhưng dù sao công sức thượng kinh cáo trạng cho cha cũng thành công tốt đẹp rồi, chỉ chờ xem vương gia “biến thái” sẽ giải quyết ra sao giải oan cho cha nàng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.