Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 36:




Buổi chiều luật sư tới gặp người của bộ phận pháp vụ của công ty, tôi không có đi.
Thời gian không hợp, một gian trưng bày với quy mô không lớn trên danh nghĩa của tôi vừa bị mất trộm tối qua, bị lấy đi hai bức tranh rất quý giá. Lúc chiều luật sư tới, tôi vừa vặn nhận được điện thoại gọi tới của cảnh sát, chờ khi nói xong với bên kia, đồng nghiệp của trợ lý bộ phận pháp vụ đã tiếp đón xong luật sư, tôi không thể đi tới quấy rầy.
Qua khoảng một giờ, bên ngoài phòng làm việc có người gõ cửa, tôi còn tưởng là trợ lý, gọi một tiếng "Vào đi" xong thì bên ngoài không còn tiếng động gì nữa.
Vài giây sau, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, tôi không thể làm gì khác hơn đảnh thả tay xuống đi đến mở cửa. Vừa kéo nửa khe cửa bên ngoài ra, còn chưa kịp phản ứng gì, người bên ngoài đã lách người vào, đưa tay đẩy tôi ngược lại cửa, một tay ôm vai tôi, chuyển thành nửa đè tôi lên tường, sau đó bóng người nghiêng qua, hôn lên, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: "Thời Lộ..."
Thẩm Nam Tự.
Trên người cậu ta vẫn là mùi xà phòng sạch sẽ ấm áp như cũ, lúc nói chuyện sẽ phất qua mặt của tôi, hơi ngứa một chút. Tôi chớp chớp mắt, dần thấy rõ gương mặt trước mắt. Làn da trắng nõn, đường nét động lòng người, trông rất đẹp.
"Em rất nhớ anh." Thẩm Nam Tự ôm tôi vào trong ngực, ôm chặt nói.
Trong giọng nói của cậu ta có chút nhớ nhung, còn có chút xíu ấm ức khó tả: "Vì sao trốn trong văn phòng, không muốn gặp em sao?"
Tôi đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của cậu ta rồi nói: "Đang bận việc, không có tránh cậu."
Nghe nói người lần đầu yêu đương kiểu gì cũng sẽ lo được lo mất, còn may Thẩm Nam Tự không phải người cố tình gây sự, nếu không tôi có lẽ thật sự không biết dỗ làm sao.
"Thật sao..." Cậu ta nhìn chằm chằm tôi một chút, sau đó nâng cằm của tôi lên hôn vào.
Thời gian đã trôi qua nhiều ngày, lần thứ hai hôn nhưng Thẩm Nam Tự vẫn căng thẳng và trúc trắc như cũ, thật giống như bờ môi của tôi là loại đồ ăn mềm mại nào đó, cẩn thận từng chút một đối đãi mới có thể thưởng thức được trọn vẹn vị ngon.
Tôi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của cậu ta, cảm giác tệ hại vì bản án bị trộm mất cũng mất sạch sành sanh.
Qua thật lâu, Thẩm Nam Tự mới thả tôi ra, chống trán lên trán tôi, hỏi: "Đang bận cái gì vậy?"
Tôi nói đơn giản chút truyện tranh trưng bày bị đánh cắp, Thẩm Nam Tự ngẫm nghĩ một chút, nói: "Đừng lo lắng, trên con đường kia có rất nhiều camera giám sát, nhất định có thể lấy về."
"Ừm." Tôi gật đầu, chợt nhớ đến một chuyện: "Cậu biết vị trí phòng trưng bày tranh sao?"
Hành lang trưng bày tranh ảnh bị mất trộm có quy mô rất nhỏ, lợi nhuận cũng không nhiều, chính tôi kinh doanh cũng không để tâm lắm, sau khi về nước thậm chí chỉ ghé qua có một lần.
Thẩm Nam Tự sửng sốt, không tự nhiên lắm nói: "Em có người bạn học rất thích vẽ tranh, trước đó từng cùng cậu ta đi qua, không ngờ là khu vực trưng bày tranh của anh."
"Ồ..." Tôi không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: "Luật sư Trần đâu? Mọi chuyện nói xong rồi hả?"
"Nói xong rồi, luật sư Trần cũng đã về, em muốn gặp anh nên không đi cùng anh ta."
Thẩm Nam Tự luôn nói rất thẳng thắn những lời như "Nhớ anh", "Muốn gặp anh", "Thích anh".
Nói không xúc động là giả, tôi rũ mắt xuống, nói: "Hôm qua mới vừa gặp trong video call mà."
"Cái đó không giống." Thẩm Nam Tự dán môi lên trán tôi rồi nói: "Trong điện thoại chỉ có thể nhìn, nhưng bây giờ em có thể ôm anh, có thể hôn anh."
Cốc cốc, cửa phía sau chợt có tiếng gõ vang, trợ lý đứng bên ngoài nói vọng vào: "Ông chủ, cậu Thẩm ở bên trong hả? Vừa rồi cậu ấy tìm anh."
Thẩm Nam Tự kéo tôi vào trong ngực, kéo tôi xa cửa một chút, tôi không hiểu sao có cảm giác bị người ta phá vỡ, ổn định tâm tình lại nói: "Ừm, cậu ấy ở đây."
"À, vậy là được rồi. Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, có việc gì cứ gọi cho tôi."
"Biết rồi."
Sau khi trợ lý rời đi, tôi nghe thấy Thẩm Nam Tự nửa đùa nửa thật hỏi: "Chúng ta như vầy, có tính là lén lút yêu đương không?"
Lúc cậu ta nói những lời này đã đè thấp giọng, hơi thở phất qua tai tôi rồi khuếch trương lên giống như đang cố ý trêu chọc.
"Cậu để ý sao?" Tôi hỏi lại.
Thẩm Nam Tự nhìn tôi thật lâu, lắc đầu nói: "Nói hoàn toàn không để ý là giả, nhưng trong lòng em, em và anh đang nói chuyện yêu đương đấy."
Yêu đương?
Thấy tôi im lặng, Thẩm Nam Tự còn nói: "Em biết anh không cảm thấy đây là yêu đương, nhưng em nghĩ cứ giữ lại chút suy nghĩ viển vông đi, có thể chứ?"
Mỗi lần cậu ta nhìn tôi, ánh mắt đều dịu dàng và chăm chú khiến tôi không thể nói lời từ chối, huống chi chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy, cũng không cần thiết so đo làm gì.
"Tùy cậu." Tôi nói.
Cậu ta lại hôn lên trán tôi một lần nữa, nhỏ giọng nói: "Em rất thích anh."
Hai chúng tôi lại dính nhau ở cạnh cửa một chút, rốt cuộc Thẩm Nam Tự cũng chịu thả tôi ra.
Buổi chiều còn có vài chuyện chưa làm xong, cậu ta đi theo tôi tới bàn làm việc, trông thấy xấp giấy nhỏ đang bày ra trên bàn.
Đó là xấp giấy mà đầu bếp phụ trách tiệc cho buổi đính hôn cho người đưa tới, Phó Chi Hành quyết định set ăn bữa chính, còn lại cho tôi quyết định các món ngọt. Tôi chỉ mới kịp nhìn một nửa đã nhận được điện thoại của cảnh sát.
"Đây là cái gì?" Thẩm Nam Tự hỏi.
"Là đồ ăn ngọt cần chọn cho bữa tiệc đính hôn." Tôi nói.
Nói xong câu này, rõ ràng ánh mắt Thẩm Nam Tự đã tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên não nề: "Nhất định phải đính hôn cùng anh ta à..."
Tôi gật đầu: "Ừm."
Tôi sẽ không chủ động nhắc tới Phó Chi Hành với cậu ta, cũng không định giấu diếm cậu ta cái gì. Tôi muốn cậu ta biết, với chuyện kết hôn này, nếu cậu ta có bất kỳ ý kiến hay ý đồ ngăn cản nào, không hề nghi ngờ là tôi sẽ lập tức phủi sạch quan hệ với cậu ta.
Còn may Thẩm Nam Tự chỉ trông có hơi mất mát một xíu, cũng không nói nhiều lời quá đáng.
Một lúc sau cậu ta hỏi: "Em có thể đến đó chứ?"
Vấn đề này tôi không hề nghĩ tới, đến mức tôi nhìn cậu ta rồi ngây ra mấy giây, mới phản ứng được cậu ta có ý gì.
"Cậu... Xác định chứ?" Tôi thử thăm dò hỏi.
Thẩm Nam Tự mỉm cười hờ hững, nói: "Dù sao cũng là chuyện rất quan trọng của anh, em không muốn bỏ qua."
Nói thật ra, tôi không hiểu quá rõ. Có lẽ nhìn ra tôi đang do dự, cậu ta nói tiếp: "Em chỉ muốn nhìn một chút, không nghĩ muốn làm gì. Không thể cũng không sao..."
"Cũng không phải không thể." Tôi thở dài, kéo ngăn kéo lấy ra một tờ thư mời cho cậu ta: "Tới đi, trợ lý của tôi sẽ đón cậu."
Thẩm Nam Tự tiếp nhận thiệp mời, nhìn nửa ngày rồi cười nhạt một tiếng nói: "Cảm ơn."
Có lẽ nhắc tới lễ đính hôn, sự hăng hái của cậu ta không có cao như lúc vừa tới, trái lại nụ cười có cảm giác miễn cưỡng, ánh mắt lại chuyển sang quyển sách nhỏ trên bàn, hỏi: "Muốn cái nào, đã chọn xong chưa?"
"Còn chưa có." Tôi thuận miệng hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Nghe ý kiến của em thì không tốt lắm đâu..." Thẩm Nam Tự ngồi lên ghế sô pha nên trông hơi thấp hơn tôi một chút, lúc nhìn tôi phải hơi ngửa đầu lên: "Phó Chi Hành mà biết lại tức giận."
Nhớ tới chuyện xảy ra trong ngày kỷ niệm thành lập trường, chỉ sợ tính xấu của Phó Chi Hành đã bén rễ sâu trong lòng Thẩm Nam Tự. Tôi cũng cực kỳ bất đắc dĩ về việc này, thậm chí đến nay cũng nghĩ không ra, vì sao Phó Chi Hành lại giận giữ lớn tới vậy.
"Tính tình của anh ấy cũng không tệ tới vậy." Tôi nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Đúng rồi, cậu hình như thích... dâu?"
Tôi rất ít hiểu biết về sở thích của Thẩm Nam Tự, chỉ nhớ hai lần duy nhất đã thấy cậu ta ăn kem ly, ăn đều là vị dâu
Thẩm Nam Tự lộ vẻ mặt ngượng ngùng, cười ngại một cái: "Thật ra lúc em ở cùng người khác đều không có xu hướng mua vài thứ vị dâu vậy đâu."
Tôi không nhịn được bật cười ra tiếng, đưa tay chạm vào vành tai đỏ ửng của cậu ta, nói: "Cái này có gì ngượng ngùng."
Thẩm Nam Tự thuận thế nắm chặt tay của tôi, rồi chuyển qua môi mình, cúi đầu dùng môi nhẹ nhàng cọ xát lên ngón tay của tôi, nói: "Không biết, luôn cảm thấy có hơi kỳ lạ."
Cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng không khó để hiểu. Hoàn cảnh của chúng tôi luôn yêu cầu con trai phải kiên cường, mạnh mẽ, dường như cẩu thả trở thành một phẩm chất tốt. Nhớ khi còn bé, tôi chỉ vì quá yên lặng và thích sạch sẽ đã bị lũ trẻ cao lớn, mạnh mẽ trong trường chế giễu nói không đủ nam tính, sau đó Phó Chi Hành lần lượt đánh bọn họ, tuy hắn cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích.
Mà Thẩm Nam Tự có lẽ không may mắn giống như tôi, bên cạnh luôn có người bảo vệ. Cậu ta có thể trưởng thành với dáng vẻ thong dong, lạnh nhạt, sáng chói như bây giờ nhất định không dễ dàng gì.
"Vị dâu không sao cả, cảm thấy vị dâu có vấn đề mới chính là người có vấn đề thật."
Tôi nói.
Thẩm Nam Tự ngẩng đầu nhìn về phía tôi, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy... Chọn mousse vị dâu nhé?"
Tôi cười: "Ừm, được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.