Đến trưa Đạt toát mồ hôi, anh dần khỏe hơn, thấy anh bớt bệnh, bà Chung vô thăm nhưng anh đang ngủ, bà cùng Liên ra ngoài nói chuyện.
- Má thấy con cũng mạnh rồi, con định chừng nào về bên đó?
- Má không muốn con ở lại nhà hả má?
- Sao con lại nói vậy, từ sau khi con đi lấy chồng, má nhớ con nhiều, nói gì tới việc cha con bây giờ lại không còn, nhà mình bây giờ trống trải lung lắm. Nhưng con đã là dâu nhà người ta, là vợ của thằng Đạt, con đâu thể nào ở nhà má mình hoài được, làm vậy người ta nhìn vô đoán già đoán non đủ thứ, phiền lắm.
- Kệ thiên hạ đi má, họ muốn nói gì kệ họ, họ có nuôi mình ngày nào đâu mà sợ.
- Không hẳn là má sợ thiên hạ nói tùm lum, mà cái chính là má muốn con hạnh phúc, chỉ có mấy người giận chồng hay bỏ chồng mới về ở nhà mẹ đẻ thôi. Má có nghe Cúc nói là thằng Đạt đối với con không được tốt lắm nên má mới qua bên đó rước con về nhà dưỡng bịnh nhưng bây giờ thì, má thấy nó cũng thương con, lo lắng cho con, cho nên, con đừng giận nó nữa, huề với nó rồi theo nó về nhà đi.
- Má, chuyện con với anh Đạt khó nói lắm.
- Có gì cũng là vợ chồng, ngày ngày ngủ chung giường ăn chung mâm, ra vô đụng mặt thì có gì mà không nói với nhau được, có chuyện thì nói ra rồi cùng nhau giải quyết.
- Có những chuyện không dễ dàng gì để nói, huống hồ, một khi đã nói ra thì còn khó đối mặt với nhau hơn. Má ơi, nếu như con với anh Đạt không thể ở chung với nhau được nữa, má có cho con về nhà không má?
- Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy con? Má nói là nói vậy thôi, nhưng nếu có một ngày, con không thể sống được bên chồng thì dĩ nhiên là phải về đây rồi, đây luôn là nhà của tụi con mà. Nhưng mà, Liên à, vợ chồng con dù gì cũng là mới cưới, có nhiều chuyện phải từ từ mới có thể hiểu nhau, có những chuyện đôi khi không theo ý mình, nhưng vợ chồng là cái nghĩa trăm năm, không thể cứ có chuyện là bỏ nhau đâu con.
Đã là vợ chồng thì đâu dễ gì mà bỏ nhau được. Liên đã được dạy như vậy và chính cô cũng nghĩ như vậy. Cô đâu phải là kẻ đa tình bay bướm mà có thể dễ dàng thay vợ đổi chồng. Nhưng những làn gió tư tưởng mới cũng giúp cô nhận ra rằng, người phụ nữ không nên cam chịu. Nếu sống với nhau mà trong cuộc sống cứ tồn tại những bóng đen u ám của sự nghi kỵ, của sự khinh khi thì làm sao có được sự sẻ chia. Hai thể xác được gắn kết mà thiếu sự dẫn dắt của tâm hồn thì nó khác chi loài vật sống theo bản năng. Liên không muốn mình có cuộc sống như vậy, càng không muốn người mà mình gắn bó suốt đời là một người như vậy.
Khi Liên từ ngoài bước vô phòng thì thấy Đạt đã trải chiếu và đi nằm, cô không lên giường mà nhẹ bước lại gần anh. Anh nghe tiếng chân cô gần bên tai mình rồi nghe giọng cô thỏ thẻ.
- Anh Đạt, lên giường mà ngủ đi, nằm đây lỡ bệnh nữa thì sao?
Đạt mừng rỡ mở mắt, anh nắm lấy tay Liên mà hỏi gấp.
- Em cho anh lên giường hả? Em hết giận anh rồi phải không?
Liên nhìn Đạt rồi cúi mặt bùi ngùi. Anh cứ như thế này thì cô không cách nào lờ anh được nữa. Và, mọi chuyện cũng cần có câu trả lời nên cô sẽ nói chuyện với anh một lần cho dứt khoát.
- Em biết anh luôn ray rứt về chuyện của con mình. Nhưng anh yên tâm, em không hề giận anh về chuyện đó, vì anh không biết và chính em, em là mẹ mà em còn không cảm nhận được nó trong cơ thể mình thì em có quyền gì mà phiền trách anh đây. Bây giờ, em cũng đã mạnh lành trở lại, anh có thể yên lòng mà về được rồi.
- Anh về? vậy còn em, em có theo anh về không?
- Anh về trước, em vẫn ở lại đây, em nghĩ là anh cần có một thời gian.
- Anh không cần thời gian, anh cần em, thời gian mà không có em thì có ý nghĩa gì? Liên, em không nghĩ tới anh chút nào sao, những việc mà anh làm, em không hiểu được chút nào sao em?
Đạt nắm lấy tay Liên, anh nói một cách chân thành, cô cũng ngước nhìn anh với đôi mi ươn ướt không giấu được niềm xúc động, cô bắt đầu khóc.
- Em nhìn thấy chớ, em cũng vui lắm chớ... nhưng lúc này, em tự hỏi, nếu em không bị cái chuyện sảy thai, nếu anh không vì day dứt với con mình thì... anh còn giận em tới chừng nào? Có phải hai đứa mình sẽ sống như vậy tới suốt đời không anh?
- Liên... Thiệt ra... Anh không còn giận em từ lâu lắm rồi, nhưng anh không có can đảm tới gần em đó thôi..., chỉ khi cớ sự này xảy ra thì tự tôn đàn ông trong anh mới bị đánh gục. Anh biết những lời anh đã nói khiến em bị sỉ nhục, em đã bị tổn thương nặng nề. Anh không hề chối bỏ một sự thật, anh là đàn ông, anh không dễ dàng gì chấp nhận việc vợ mình đánh mất chữ trinh. Nó khó chịu lắm, nó vò nát tim anh...
- Anh muốn nói gì với em hả Đạt? Nếu đã như vậy thì sao anh lại muốn em theo anh về? Hay đúng như lời họ nói, anh sẽ không buông tha cho em, anh muốn giữ em lại để trả món nợ mà chị hai em đã gây ra.
- Em nói gì ngộ vậy hả Liên? Sao em có thể gộp chuyện của chị hai Huệ vào chuyện này mà nói, họ đã nói gì với em, họ là ai, là Bửu hay là Cúc?
- Họ nói gì đâu quan trọng. Cái quan trọng là gia đình anh luôn nghĩ vậy, cha má đã nói và anh không hề phủ nhận. Chuyện anh bị ép phải cưới em, chuyện anh có thể bỏ em bất cứ lúc nào anh muốn, chuyện anh có thể cưới bất kì ai mà anh thích, em đã nghe hết thảy ngày hôm đó.
- Như Liên, em nghe anh nói cho kĩ đây, anh không bao giờ coi nhẹ cuộc hôn nhân này! Em nói không sai, gia đình anh đúng là từng có suy nghĩ như vậy ngay từ đầu, khi chuyện của chị Huệ xảy ra, nhưng đó là suy nghĩ của họ, chớ không phải của anh. Đừng nói tới việc nhà anh không hề ép anh cưới em, mà nếu..., anh đã không muốn thì cha má có nói gì, có làm gì... cũng không bao giờ ép được anh đâu, anh đâu phải là loại người dễ bị người ta sắp đặt. Vậy thì tại sao anh lại cưới em? Em muốn biết chớ gì. Nguyên nhân chỉ có một, đó là vì bản thân anh muốn cưới em, anh muốn em làm vợ anh, chỉ có vậy thôi. Anh đâu có rảnh rỗi mà lấy việc hệ trọng cả đời mình ra đùa giỡn, muốn gây khó dễ cho nhà em, đâu cần làm cách này còn hằng trăm cách khác mà. – Liên vùng vẫy, né tránh ánh nhìn cháy bỏng của Đạt khiến anh càng nắm chặt cô hơn – Tin anh đi, anh nói thiệt mà.
- Điều đó có quan trọng gì nữa đâu, bởi đó là tình cảm của anh khi chưa biết sự thật, khi anh nghĩ rằng em là hoàn toàn trong trắng.
- Đối với em điều đó có quan trọng hay không thì anh không biết, đối với anh nó rất quan trọng. Liên à, thứ tình cảm khi đã được gọi là tình yêu không phải dễ dàng gì mà có được, và một khi đã có thì không dễ dàng gì phai nhạt trong một sớm một chiều. Làm em buồn khổ, anh cũng có vui đâu. Trói buộc em thì cũng là trói buộc cả anh nữa. Em biết tại sao anh khó tìm ra lối thoát tới vậy không? Vì, đây là lần đầu anh yêu một người như thế, lần đầu tiên anh nghĩ về một người con gái nhiều như thế, lần đầu tiên anh ôm ấp mà mong ước về một bóng hình. Cũng là lần đầu tiên anh bị thất vọng, lần đầu tiên anh bị tổn thương. Tình yêu luôn có hai mặt tồn tại song song, đó là yêu và hận, nỗi khổ của thế gian chính là việc không thể dung hòa hai thứ này.
- Đó là thứ không bao giờ có thể dung hòa, chỉ có thể lựa chọn mà thôi, và anh đã chọn hận thay vì yêu.
- Anh làm gì có quyền lựa chọn, vì hận được sanh ra từ yêu.
- Rốt cục anh muốn nói gì? Hận sanh ra từ yêu, có yêu nên có hận, anh luôn nói yêu em, điều đó cũng có nghĩa là anh đang rất hận em, đúng không?
- Đã từng chớ không phải là đang. Yêu sanh ra hận, nỗi hận quá lớn sẽ che mờ tình yêu nhưng tình yêu nếu đủ lớn thì xóa nhòa nỗi hận. Liên, em bình tĩnh nghe anh nói hết câu có được không. Anh muốn nói trinh tiết của người vợ thật sự rất quan trọng với người đàn ông, trong đó có anh, nhưng với anh bây giờ, em quan trọng hơn điều đó. Khi em nói là muốn xé hôn thú, em muốn ly dị anh, anh bắt đầu thấy hoang mang lung lắm, rồi khi nhìn thấy em nằm đó bất động, máu trong người anh cũng như ngừng chảy, lúc đó trong anh không hề có bất cứ một suy nghĩ gì khác ngoài nỗi sợ lớn vô cùng, đó là sợ mất em mà thôi. Đó là khoảnh khắc mà trái tim tự nó biết nó cần gì, hận hay yêu, nó đã có câu trả lời. Em là người mà anh cần trong suốt cuộc đời này, không phải để hận mà là để yêu thương. Anh yêu em. Anh cần em.
Liên nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi lại.
- Anh thật sự cần em?
- Anh cần em. Rất cần em. Mình... huề nha em.
- Bây giờ thì anh nói vậy, còn sau này thì sao? Mình phải sống với nhau suốt đời, tương lai còn nhiều thứ chưa thể biết được, em sợ một ngày nào đó, nó sẽ tiếp tục là bóng đêm đè nặng. Liệu anh có vượt qua hay lại tiếp tục mà dằn vặt lẫn nhau.
- Liên à, anh đã cố gắng lắm mới đi qua được quãng đường tăm tối thì ngu dại gì mà quay trở lại hả em? Em có biết... Khi anh về phòng mà không có em, căn phòng lạnh lẽo tới mức nào không?
Đạt vừa nói vừa nắm chặt tay cô, từng ngón tay bị siết chặt mà trở nên đau đớn khiến Liên rên rỉ.
- A, anh Đạt, đau em.
Đạt nhìn cô rồi nới lỏng các ngón tay, nhưng khi cô định rút tay đi thì anh lại nắm tay cô một lần nữa. Lần này, anh nắm ở chỗ khác, ở nơi giao nhau giữa cổ tay và bàn tay, để lòng bàn tay anh áp chặt vào má bàn tay cô, từng ngón tay anh quấn quanh cổ tay cô. Anh nắm chặt một cách vừa phải để không làm cô đau nhưng cũng luôn giữ sự phòng bị để tay cô không thể rút khỏi tay anh. Anh nhìn cô trầm ngâm.
- Nắm như thế này sẽ không đau nữa, phải không em? Liên, anh rất muốn nắm tay em, muốn nắm thật chặt, nhưng nếu... anh trót làm em đau thì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ chỉnh lại cách nắm của mình, tới khi nào... em không còn đau nữa thì thôi. Chớ em đừng vùng vẫy, em sẽ càng đau, mà anh... cũng đau.
Liên nhìn anh và cảm nhận cái nắm tay rất chặt của anh mà lòng cô suy tư về những điều anh vừa mới nói. Cô rất sợ cho tương lai nhưng ngay lúc này, không hiểu sao Liên lại không thể cưỡng nổi những lời anh nói, cô chỉ có thể hy vọng ở tương lai. Hy vọng dù mong manh nhưng cô chấp nhận cho anh một cơ hội cũng như cho chính bản thân cô một cơ hội.