Yên Chi Thượng Hoa

Chương 86:




“Xin thỉnh an Hoàng hậu điện hạ, Hoàng hậu điện hạ Trường nhạc vị ương.”
Oản Oản nâng tay lên ngang lông mày, hai đầu gối đồng thời chạm đất, chậm rãi khom người cung kính cúi lạy, hai lòng bàn tay chạm đất, cuối cùng để trán dán lên mu bàn tay, vạt váy thâm y dài trải rộng trên mặt đất, trơn phẳng gần như không có một nếp gấp.
“Không cần đa lễ.” Tuy giọng nói mang theo ý cười, nhưng cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng trong giọng nói kia hiển lộ rõ địa vị của người phía trước.
“Dạ.” Mọi người đứng dậy, vì Oản Oản là thứ phu nhân, mặc dù có phong hào, cũng không thể đứng trước phu nhân của hoàng tử được, chỉ có thể dựa theo quy củ mà đứng phía sau chính phu nhân của Lục hoàng tử, chỉ hơi tương đối tiến gần lên phía trước thôi.
“Hôm nay là gia yến không cần phải câu nệ.”
Oản Oản không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu, nhìn làn váy trước mắt một mảnh vàng sáng cùng với con chim Phượng Hoàng màu vàng thêu ẩn, theo bước chân của Hoàng hậu mà lúc ẩn lúc hiện, thật sống động.
“Ôi chao, mẫu hậu vậy mà vừa lên tiếng, đã chiều hư con dâu rồi.” Lời này vừa nói ra, Oản Oản liền biết đó là phu nhân của Lục hoàng tử rất được sủng ái, dù sao Tiền lương nhân- mẹ đẻ của Lục hoàng tử cũng là biểu muội của Hoàng hậu, tuy dòng họ gia tộc không đáng kể, nhưng cũng là tân quý*, lại cùng liên hôn với gia tộc của Hoàng hậu. Hiện nay trong cung này, vì Tứ hoàng tử tàn tật đã mang theo gia quyến đến đất phong, trước mắt cũng chỉ có Lục hoàng tử là thành hôn, cưới chính thất, cũng khó trách nàng ta buông thả, dám làm nũng trước mặt Hoàng hậu.
(*tân quý: quý tộc mới, nhà giàu mới nổi)
Hoàng hậu dường như cũng đã quen, liếc ngang một cái, giả vờ không vui nói: “Tiểu nha đầu này, thật không quy củ, cũng không sợ đám chị em dâu này chê cười ngươi.”
Nhưng, không đợi phu nhân Lục hoàng tử lên tiếng, nữ nhân đứng bên cạnh Hoàng hậu đã tiếp lời nói: “Nào dám a, Lục tẩu tử là người trong lòng của mẫu hậu, chúng tỳ thiếp có gộp lại cũng không hơn được đâu.”
Oản Oản thoáng nghiêng đầu, làm như vô tình liếc mắt nhìn một cái, nữ nhân kia một thân áo váy bằng gấm lụa nhũ đỏ bạc, bên ngoài khoác kiện áo thâm y cùng màu thêu viền màu cỏ xuyến (màu đỏ), một đầu trang sức Nam châu, quả thật là kiều diễm hơn xưa. Nhưng cách trang điểm, làm sao lại nhìn quý phái như thế, bất quá chỉ là một thiếp thất, lại muốn kết giao với chính thê của Lục hoàng tử, cũng phải nhìn xem người ta có tiếp chiêu hay không.
Quả nhiên, Lục phu nhân kia liền làm như không nghe thấy nữ nhân kia nói gì, tiến lên ôm lấy cánh tay Hoàng hậu, ngây thơ nói: “Mẫu hậu, rõ ràng ngài biết con dâu là người thẳng tính, mồm miệng lại lóng ngóng, còn chê cười con dâu, con dâu không chịu đâu…”
“Nhìn đi, nhìn đi… bổn cung còn chưa nói gì đâu mà đã định tội bổn cung rồi…” Hoàng hậu vỗ vỗ lên cánh tay ôm lấy mình của Lục phu nhân, trêu chọc cười nói, nhóm nữ nhân bên cạnh cũng đều phụ họa cười theo.
“Mẫu hậu!” Lục phu nhân tuổi không lớn, bĩu môi ủy khuất nói.
“Được rồi, được rồi, tất cả đều ngồi xuống đi, bữa tiệc còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta ngồi trò chuyện một tán gẫu chút đi.” Hoàng hậu kéo tay Lục phu nhân, một đôi con ngươi lợi hại đảo qua vài phụ nhân trước mặt mình, trong lòng đầy chán ghét, lại không hiện rõ ra mặt.
“Vâng.” Oản Oản cũng bắt chước theo mọi người hành lễ đáp.
Nhưng khi nàng xoay người dợm bước đi, thì Hoàng hậu đột nhiên gọi: “Nhà của tiểu Thất, có đến đây không?”
Oản Oản vội dừng chân lại, mang theo Mạnh thị đi qua, khom người cúi đầu quỳ gối nói: “Xin thỉnh an Hoàng hậu điện hạ.”
“Chậc chậc, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn này… mau mau lại đây…” Hoàng hậu nhìn khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của Oản Oản, tuy cô nương đến từ đất nước phương bắc, lại xinh đẹp mềm mại như nước, có thể sánh bằng với các nữ nhân của quốc gia phương nam, ấy thế mà không tìm ra một tia khuyết điểm, tinh khiết trong trẻo tựa như kia băng tuyết trong trời đông. Nhưng lại nhìn đến con ngươi chuyển động mất tự nhiên của Oản Oản, vẻ mị hoặc mãnh liệt không che giấu được từ trong đôi mắt tràn ra toàn thân, quả thật quyến rũ như một con hồ ly, nghe đâu xuất thân từ loại địa phương đó, khó trách…
Oản Oản giả vờ vừa thẹn thùng, vừa lộ ra một tia kiêu ngạo, nàng cũng không bỏ qua được một tia khinh thường trong đáy mắt Hoàng hậu.
“A, nhìn bàn tay nhỏ bé trơn nhẵn này.” Hoàng hậu đưa tay nắm tay Oản Oản, để Oản Oản ngồi bên cạnh bà, Lục phu nhân thì ngồi ở một bên còn lại, thế là Vương thị kia bị chen qua một bên, trên mặt lộ vẻ đố kị ghen ghét.
“Hoàng hậu điện hạ khen trật rồi.” Bộ dáng vừa vui vẻ vừa đắc ý, Oản Oản được như ý nguyện, nàng cũng không thật sự chỉ là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, suy cho cùng đã từng lăn lộn trong chốn vui chơi, so với những diễn viên đào kép kia còn sành sỏi hơn ba phần.
Vẻ khinh bỉ trong đáy mắt Hoàng hậu càng thêm nặng hơn, tuy thấy Oản Oản tầm thường không đáng kể, nhưng nếu đem ra so sánh, bà cảm thấy nữ tử này như thế ngược lại càng tốt. Bà không hy vọng nữ nhân của lão Thất thông tuệ ra sao, hiện nay một thì ỷ sủng sinh kiêu, một thì ngoan thuận nghe lời, thật sự là không thể tốt hơn, còn về Mạnh thị không được xem là thứ phu nhân kia, bà căn bản cũng không để vào mắt.
“Ngươi là lần đầu vào cung nhỉ, nói vậy ngươi và Lục tẩu tử trước đây cũng chưa từng gặp mặt, hôm nay làm quen một chút đi, ngày sau qua lại thăm viếng cũng tốt.” Hoàng hậu vẻ mặt hiền hòa nhìn Oản Oản nói, cũng không bỏ qua được vẻ ghen thị thoáng hiện lên của Vương thị đang ngồi bên cạnh, khóe miệng không khỏi hiện ra ý cười mang theo vài phần quỷ dị.
Lần này, Lục phu nhân lại không cố ý không nghe rõ, ngược lại nhiệt tình kéo Oản Oản qua, mặt mày hớn hở cười nói: “Mặc dù vừa rồi mới cùng hành lễ chào hỏi rồi, nhưng chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt, hôm nay làm quen một chút, tránh cho ngày sau nhận nhầm người.”
Oản Oản liếc nhìn chiếc trâm phượng của Lục phu nhân, cũng không biết nàng ta vừa mới nói lời kia, liệu có hàm ý sâu xa gì không.
“Làm sao có thể, Lục tẩu tử dung mạo tựa như hoa đào, xinh đẹp như vậy, gặp qua một lần tất khó có thể quên, tỳ thiếp làm sao lại quên được?” Oản Oản bị nàng lôi kéo, tự nhiên cũng muốn nịnh hót vài câu. Có điều nhắc đến mới thấy, vị Lục phu nhân này bộ dạng tuy không xinh đẹp lắm, thế nhưng viên nhuận phú quý, làn da được khí hậu phía nam dưỡng thành trắng hồng nõn nà như trân châu, thân mình xinh xắn mềm mại đặc trưng của người phương nam, trong giọng nói mang theo vẻ mềm dẻo của người địa phương, uyển chuyển êm tai, so với vài thứ phu nhân cùng lương đễ mà nàng ta dẫn theo tới thì có khí chất hơn nhiều.
Lục phu nhân thấy Oản Oản tự xưng là thiếp, rất vừa lòng, cũng thấy nàng thuận mắt hơn vài phần, dù sao Hoàng hậu có nhìn trúng nữ tử này thế nào, nàng ta lại có phong hào ra sao, thì cũng chỉ là một thiếp thất, mình kết bạn với nàng ta bất quá chỉ là nể mặt mũi, ai bảo lão Thất không có chính thất chứ, nhưng nom dáng vẻ cũng không được tốt lắm nhỉ.
“Ơ,… ngươi là lương đễ của lão Thất sao?” Oản Oản cùng Lục phu nhân nói chuyện ở một bên, Hoàng hậu lại nhắm vào một nữ tử duy nhất đứng trong điện, xem như cũng hỏi thăm một chút, nhưng rốt cục so với Oản Oản, thì ít đi một chút độ ấm.
Mạnh thị tuy có ý e sợ, nhưng rốt cục cũng không phải người xuất thân từ gia đình nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ khom mình hành lễ, khiêm tốn đáp lời: “Thưa phải ạ, tỳ thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu điện hạ.”
“Đúng là đứa biết an phận, ngươi cũng ngồi xuống đi.” Đối với nữ nhân không sinh được con trai này, Hoàng hậu cũng không chú ý gì nhiều, phất phất tay, liền bỏ qua.
Oản Oản nhìn Mạnh thị không kiêu căng nóng nảy đi đến một góc trong cùng trong điện ngồi xuống, ẩn tàng giống như không khí, trong lòng không khỏi đánh kẻng, nữ nhân như thế, nếu thật sự không tranh không đoạt thì còn may, còn không thì… chỉ sợ trong viện đã không yên tĩnh như vậy rồi.
“Vợ lão Thất, lão Thất hiện tại thân mình thế nào rồi?” sau khi mọi người đều bái kiến làm quen xong, Vương thị rõ ràng bị Hoàng hậu tạm thời gạt sang một bên, nhưng Hoàng hậu hỏi tới Tình Khuynh, Vương thị cũng chen miệng vào không lọt, đành âm thầm níu chặt khăn tay, không dám mở miệng.
Dĩ nhiên Oản Oản sẽ không chủ động nhắc tới Vương thị, thấy Vương thị hôm nay một thân huênh hoang, nói vậy cuộc sống trong cung cũng không tệ, vài ngày không được dạy dỗ, liền muốn đè đầu cưỡi cổ mình rồi, nếu ở thêm vài ngày nữa, sợ là ngay cả Tình Khuynh cũng không để vào mắt, còn thật sự tưởng là đứa con trai nàng ta là một chậu châu báu* đấy.
(*chậu châu báu: nguyên văn Tụ bảo bồn, cách nói theo sách cổ, ví với tài nguyên phong phú)
“Hồi bẩm Hoàng hậu điện hạ, Thất lang chàng ấy… chàng ấy không được khỏe lắm…” Oản Oản vừa tỏ vẻ thắm thiết với Tình Khuynh, vừa lập tức trào ra nước mắt, khuôn mặt trắng không còn chút máu, ánh mắt tối sầm nắm chặt khăn tay.
Hoàng hậu thấy thế, liền biết vài ngày trước Thôi công công trở về nói là thật: xem ra thân thể lão Thất thật sự là không qua được rồi. Trong lòng khó tránh khỏi trào ra một loại cảm tình như mừng như lo. Bà lo là con trai của Vương thị còn chưa đứng vững thì Tình Khuynh đã chết rồi; con trai của Bảo thứ phu nhân thì càng nhỏ hơn, ngày sau có sống được hay không, thì càng khó nói. Bà vui mừng là mắt thấy đứa con trai của tiện nhân Hiền phu nhân kia sẽ không sống nổi, sau này cháu nội của ả ta cũng sẽ bị nắm trong tay bà, tương lai chờ đứa bé này lớn lên, cưới nữ nhi Chu thị của bà ta, sinh hạ con cho Chu thị, rồi sớm tiễn hắn về Tây thiên. Thiên hạ này, còn không tiếp tục dựa vào Chu gia của bà sao.
Gần như không che giấu được nội tâm vui sướng, ngữ khí của Hoàng hậu lại ôn nhu thêm một chút: “Ngươi cũng đừng quá đau lòng, người hiền tự có trời thương, chắc sẽ khá hơn, aizz… nhìn con trai của Vương thị, bổn cung cũng muốn thấy bộ dáng của lão Thất. Đã nhiều năm như vậy, một cái liếc mắt cũng chưa nhìn thấy, nay đã trở lại, bổn cung lại bị vây ở nơi này, đi ra không được…”
Lục phu nhân thấy vẻ mặt Hoàng hậu đau thương, thật hợp thời mà sáp tới, nũng nịu nói: “Mẫu hậu trăm ngàn lần đừng đau lòng a, hôm nay lại là tết nguyên tiêu, mọi người đều đến sum họp cùng ngài. Nếu ngài không vui, vậy chúng con cũng sẽ cảm thấy không vui theo…”
“Ngươi đó! Đúng là lớn lên khéo mồm khéo miệng, bảo sao lão Lục lại yêu thích ngươi thế.” Hoàng hậu không giả vờ được nữa, chọt chọt lên môi của Lục phu nhân, oán trách nói.
Oản Oản ngồi ở một bên, nhìn hai người trình diễn vở kịch Từ hiếu, không nhịn được thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cái gì mà lão Lục yêu thích Lục phu nhân chứ, nếu yêu thích, một đám thiếp thất trên điện này ở đâu chui ra! Huống chi Lục phu nhân hiện nay trừ bỏ sinh được một đích nữ ra, lại không thấy rục rịch gì, thế mà thứ tử (con vợ bé) đã có ba đứa rồi. Thật không biết Lục phu nhân nghe Hoàng hậu nói vậy xong, liệu trong lòng có buồn nôn hay không đây.
“Thế thì, ngày lễ ngày tết chúng ta cũng không nên nói nhiều, vợ lão Thất, lúc trở về ngươi mang thêm vài loại thuốc tốt trong cung, lại an ủi mở rộng tâm tình cho lão Thất một chút, bổn cung và Thánh nhân sẽ không bỏ mặc hắn, nói thế nào… cũng là con của bổn cung.” Hoàng hậu bưng chén trà trên bàn lên, uống một hớp. Oản Oản chỉ thấy biểu tình trên mặt của hai nữ nhân bên cạnh bà ta gần như hoàn toàn tương phản nhau: Lục phu nhân là sắc mặt cứng đờ, mà Vương thị rõ ràng là mừng rỡ. Oản Oản phải cúi đầu, cũng làm bộ như mừng rỡ: xem ra, Hoàng hậu đã yên tâm với Tình Khuynh rồi.
“Hồi bẩm Hoàng hậu điện hạ, các vị phu nhân bên ngoài tiến đến thỉnh an ạ.” Một cung nữ đầu búi trái đào hai bên chạy vào từ ngoài điện, sau khi khom mình hành lễ một cái rồi bẩm báo.
Bàn tay bưng chén trà của Hoàng hậu chợt khựng lại, rồi vững vàng đặt lên bàn con, nụ cười vốn giả vờ lại thâm sâu thêm vài phần, nói: “Cho họ vào đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.