Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 36: Ước định




Thái tử phủ.
“Ngươi nói, Đường Phi cự tuyệt ngươi ?” Tần Nghị kinh nghi hỏi Hà Tịch trước mắt.
Hà Tịch gật gật đầu, điểm này, là bản thân hắn cũng không dự đoán được.
“Không có khả năng, hắn đối với ngươi rõ ràng.......” Tần Nghịnhanh chóng đình chỉ câu chuyện, nhìn sắc mặtHà Tịch, xác định hắn không có bất luận phản ứng gì, mới ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Khụ, ngươi cũng biết, ngươi cùngtình nhân bí mật kia của Đường Phi bộ dạng thực giống nhau, hắn không có lý do cự tuyệt ngươi.”
Hà Tịch cười tự giễu, hạ mí mắt thản nhiên nói: “Kỳ thật điện hạ ngài cùng ta đều xem nhẹ địa vị người kia ở trong lòng hắn, cũng xem nhẹ -- cách làm người của Đường Phi.”
Tần Nghị nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hà Tịch.
“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh đánh gãy đối thoại của bọn họ, Tần Nghị theo bản năng dựng thẳng thắt lưng, hắn đã quên Thuần Vu Quyết ở trong này !
“Đường Phi không phải cái loại thích đùa bỡn tình cảmngười khác. Hắn cự tuyệt Hà đại ca, cũng ý nghĩa là hắn tôn trọng Hà đại ca.” Thuần Vu Quyết mặt không chút thay đổi nói, trong mắt lại tràn đầy thưởng thức cùng khâm phụcđối với Đường Phi, tuy rằng bọn họ quen nhau không lâu, số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng hắn cũng hiểu biết được người như Đường Phi, làm việc tuy rằng không từ thủ đoạn, nhưng đối với tình cảm thực chấp nhất.“Đường Phi, là một nam tửhán đại trượng phu.” Có tài có thế, có quyết đoán, có đảm lược, tại thời điểm Đường Phi đem bảo kiếm của Tần Nghịtừ chỗPhó Tử Lưu về thì, hắn đã đưa ra lời bình như vậy.
Tần Nghị có chút giấm chua nhìn Thuần Vu Quyết, cư nhiên trước mặt hắn khoa trương khen mộtnam nhânkhác! Hắn còn chưa từng khen mình một lần, cả một sắc mặt hoà nhã cũng chưa cho hắn thưởng qua !
“Thì đã sao? Hắn cự tuyệt Hà Tịch liền đại biểu cho việc hắn lựa chọn con đường chết, cho thấy hắn cũng không thông minh.” Tần Nghị chua giọng nói. Đường Phi là không thông minh a! Hắn cự tuyệt Hà Tịch liền có nghĩa hắn còn chưa nhìn ra dụng ýPhượng Thần Anh, không biết thế cục trước mắt,càng không hiểu tình cảnhchính mình, người như vậy, không có cũng chẳng sao, người tài trí bình thường ở thái tử phủ đã nhiều lắm !
“Ngươi như thế nào biết hắn không nhìn ra?” Thuần Vu Quyết lạnh lùng nhìn Tần Nghị: “Hắn cự tuyệt Hà đại ca đồng thời cũng nói nhất định sẽ rời đi Phượng Thần Anh, đây không phải thuyết minh kỳ thật Đường Phi đã biết chút ít sao? Nói không chừng hắn chính là bởi vì đã nhìn ra, cho nên mới lựa chọn không đếm xỉa đến.”
Tần Nghị cùng Hà Tịch chấn động, hai mặt nhìn nhau sau một lúc, rốt cục cũng hiểu được. Đường Phi là loại người nào ? Tinh vi tính kế, thủ đoạn tàn nhẫn, Phượng Thần Anh cho dù đem hết thảy sự tình làm thật cẩn thận, cũng không có khả năng hoàn toàn gạtđược hắn.
“Tiểu Quyết a!” Tần Nghị vui mừng vỗ vaiThuần Vu Quyết, cao hứng nói: “Ngươi thật sự là phúc tướngcủa ta, một lời thức tỉnh người trong mộng, xem ra Đường Phi này sẽ là một cái phiền toái rất lớn của Phượng Thần Anh, mà chúng ta cho dù không thể đem Đường Phi kéo lại đây, cũng có thể lợi dụng hắn đả kích Phượng Thần Anh.”
Thuần Vu Quyết liếc trắng mắt, đẩy hắn ra lập tức đi đến bên cửa sổ ngắm trăng, đây là lần đầu tiên trời trong vắt như vậy trong loại thời tiết băng giá này. Bầu trời đêm thực sạch sẽ, sao trăng trên trời cùng chiếu xuống tuyết trên mặt đất, làm ánh lên ngân quang.
Tần Nghị cũng không quản hắn, nhìn Hà Tịch nói: “Hà Tịch, ngươi lại đi hẹn Đường Phi một lần, lần này càng phải xác minh cho hắn thấy ý tứ của ngươi. Tốt nhất chính là cùng hắn......” Tần Nghị cổ quái nhìn Hà Tịch liếc mắt một cái, nói: “Tốt nhất chính là cùng hắn có chút động tácái muội......”
Hà Tịch sửng sốt, thất thanh nói: “Điện hạ, ý của ngươi là......” Muốn hắn bán đứng –sắc tướng?!
“Không đúng, không đúng !” Tần Nghịnhanh chóng giải thích: “Ý tứ của ta là ngươi diễn trò cho Phượng Thần Anh xem !”
“Diễn trò?” Hà Tịch giống như có chút hiểu được , phía sau Đường Phi nhất định sẽ có người do Phượng Thần Anh phái đi giám thị, nếu bị người của hắn nhìn thấy mình cùng Đường Phi có ái muội......
“Không sai, ta chỉ nghĩ là chứng minh một chút Phượng Thần Anh kia có phải hay không thật sự như tin tình báo,làm việc không hề sơ hở, thật sự không có một chút nhược điểm hay không.” Tần Nghịtrong vẻ tươi cười tràn đầy tính kế, hắn chỉ muốn chứng minh một chút, Đường Phi có phải hay không sẽ trở thành – nhược điểm duy nhất của Phượng Thần Anh! Nếu Phượng Thần Anh đối Hà Tịch xuất thủ, liền chứng minh Đường Phi với hắn mà nói là tuyệt đối đặc biệt!
Hà Tịch cũng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, miệng đầy chua xót đáp trả “Dạ”, sau đó không có nói tiếp. Lần này ngay cả điện hạ, cũng không tính buông tha Đường Phi? Đi theo bên người Tần Nghịnăm năm, hắn biết Tần Nghị vĩnh viễn không có ôn nhu vô hại như bề ngoài, hắn thậm chí so với bất luận kẻ nào cũng đều tàn nhẫn hơn. Vì đạt tới mục đích, hắn tin tưởng Tần Nghị nhất định sẽ không bận tâm tiểu mưu thần như hắn, trực tiếp muốn mệnhĐường Phi.
Tần Nghị trong mắt tinh quang chợt lóe, vỗ vỗ vai Hà Tịch nói: “Ở tình huống không cần thiết, ta sẽ không động tới Đường Phi , đây là cam đoancủa ta đối với ngươi.”
Hà Tịch gục đầu xuống, đau lòng như cắt, vẫn thấp giọng nói: “Tạ điện hạ......”
Phương Hoa Lâu.
“Ngươi đã đến rồi.” Hà Tịch đối Đường Phi cười: “Ta còn nghĩ, ngươi sẽ không lại đến gặp ta chứ.”
Đường Phi ngồi xuống đối diện Hà Tịch, tiếp nhận trà nónghắn đưa qua, nói: “Như thế nào được? Ta nói rồi, chúng ta là bằng hữu, cả đời không đổi.”
“Nhưng mà,” Hà Tịch nâng chung trà lên để ở bên môi nhưng không có uống, khóe môi nhếch lên thản nhiên tươi cười: “Ta nghĩ, không muốn chỉ làm bằng hữu.”
Đường Phi chấn động, nhìn về phía Hà Tịch ánh mắt có chút xấu hổ.
Hà Tịch trong khi Đường Phi còn đang khiếp sợ, bỗng nhiên đứng dậy sau đó rất nhanh tiến đến trước mặtĐường Phi, hai người cách xa nhau không đến một sợi chỉ. Đường Phi bị dọa, ngửa đầu ra sau tránh đi Hà Tịch, Hà Tịch lại sớm thấy rõ ý đồ của hắn, giơ taychặn lại sau gáy.
“Ngươi......” Đường Phi kinh ngạc nói không ra lời, Hà Tịch hôm nay làm sao vậy?!
Hà Tịch đối Đường Phi cườitươi sáng, buông tay lui về vị trí cũ, sau đó mở lòng bàn tay ra nói: “Ngươi xem.”
Đường Phi nghi hoặc nhìn lại, sau đó bật cười, nguyên lai hắn không biết khi nào thì bị mấy sợi nhỏ màu trắng dính trên đầu, xem ra là do hắn ngủ trên gối vải mềm mại.
“Cám ơn.” Đường Phi hơi có chút xin lỗi nhìn Hà Tịch: “Vừa rồi hiểu lầm, thật có lỗi.”
“Kỳ thật là ta cố ý!” Hà Tịch đối Đường Phi chớp chớp nhãn tình, cười khẽ nói: “Bộ dáng thẹn thùng của ngươi thật thú vị.” Ánh sáng trong mắt nhàn nhạt hiện lên, như vậy hẳn là đã đủ đi? Vừa rồi người xem ở góc độ kia sẽ thấy giống như đang hôn môi.
Quả thật, tuy rằng bọn họ hôm nay ngồi ở đại sảnh, nhưng bởi vì ngồi ở trong một góc không có ai chú ý tới, trừ bỏ một vàingười.
Yến Tự luôn luôn ở trong chỗ tối trên lầu ba mà quan sát bọn họ, nhìn thấy Hà Tịch bỗng nhiên tiến lên hôn Đường Phi thiếu chút nữa kêu ra tiếng! Mà Đường Phi cư nhiên không có một chút ý tứ tránh né hoặc trách cứ, ngược lại còn có vẻ mặt bất đắc dĩ cùng tiếu ý! Yến Tự nghĩ đến tối hôm qua Các chủ phiền toái nhà nàng bị kích động, đến khoe khoang mị lực bản thân vẫn không giảm,bộ dáng như Đường Phi sắp bị hắn công hãm, bất đắc dĩ thở dài, xem ra Các chủ vẫn là thất bại a!
Đường Phi kéo kéo khóe miệng, hắn thật đúng là không biết Hà Tịch còn có một mặt ngây thơ như vậy......
Thấy Đường Phi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, Hà Tịch khẽ cười nói: “Đường Phi, nếu ta nói ta nguyện ý buông tha hết thảy ở nơi này, cùng ngươi rời đi, ngươi có thể hay không cho ta một cơ hội?”
Đường Phi sửng sốt, giương mắt nhìn Hà Tịch: “Buông tha hết thảy ở nơi này?” Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Đường Phi nói: “Hà Tịch, ta không đáng. Có lẽ ngươi đúng là nên rời đi, không cần tiếp tục giao du với kẻ xấu, nhưng cũng không nên bởi vì ta.”
Hắn quả nhiên đã biết, tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng cũng thấy rõ một ít này nọ bên ngoài. Hà Tịch áp chế chua xóttrong lòng, thân thủ vỗ về chơi đùa phỉ thúybên hông, vẻ mặt ôn nhu như nước.
“Ngươi nói đúng, kỳ thật ta muốn rời đi căn bản cũng không có khả năng......” Bởi vì hắn đã sớm nhập cuộc. Hà Tịch ngẩng đầu nhìn Đường Phi, trong tay gắt gao nắm chặt phỉ thúy ôn nhuận kia: “Đường Phi, nếu sự tình giải quyết xong, nếu khi đó ta may mắn còn sống, ngươi có thể theo ta trở về quê quán của ta nhìn xem không?” Không đợi Đường Phi trả lời, Hà Tịch lại tiếp tục thì thào: “Quê của ta cách kinh thành rất gần, là một cái thôn Tiên Hồngay tại ngoại ô kia. Nhà của ta là trong thôn là bình thường nhất, tường nhà bằng đất, nóc nhà bị thủng lỗ, vừa đến ngày mưa sẽ nhỏ nước, ngoài phòng có một gốc cây anh đào già, thời điểm nở hoa mùi thơm tỏa ra toàn bộ thôn đều nghe được, đến khi kết trái dù vẫn còn xanh cũng đã bị mấy đứa trẻ bướng bỉnh trong thôn trộm sạch. Sân chỉ dùng một hàng rào tre bao lại, trên đó trồng vài dây hoa Đỗ Quyên, rất được......” Ánh mắt Hà Tịch nhìn Đường Phi dần dần phiêu xa, giống như là đang nhìn thấyngôi nhà mà mình quyến luyến: “Tuy rằng ta đã không còn thân nhân, nhưng ta vẫn muốn trở về nhìn xem, nơi ta sinh ra, hiện tại đã như thế nào......” Người nhà của hắn từ thời điểm hắnnăm tuổi đã chết sạch, một trận ôn dịch ào ào kéo tới làm cho gia đình sáu người ấm cúng chỉ còn lại một mình hắn. Người trong thôn nói là hắn sinh nhằmlễ Vu Lan, cho nên mệnh mang sát tinh, chẳng những khắc chết cha mẹ huynh đệ, còn đem sát khí vào thôn. Một hài tử chỉ mới năm tuổi hoàn toàn không có năng lực sinh tồn cứ như vậy bị trục xuất, bị vứt bỏ. Tiếp theo chính là gặp được chủ nhân, rồi vào thái tử phủ thành phụ tá của thái tử.
“Hà Tịch!” Đường Phi có chút kích động gọi hắn một tiếng. Hà Tịch phục hồi tinh thần lại nhìn Đường Phi cười nhẹ, nói: “Không có việc gì, chính là nhớ nhà......”
Nhớ nhà...... Hai chữ bình thường thản nhiên, Đường Phi từ nhỏ vốn không có cái gọi là “gia đình”cũng biết hai chữ này có bao nhiêu trầm trọng. Bọn họ đều có nhà, nhưng đều là người không thể về nhà.
“Hảo.” Đường Phi nâng tay đặt lêntrên bàn tay của Hà Tịch đang có chút lạnh lẽo, trịnh trọng hứa hẹn nói: “Ta và ngươi, cùng nhau trở về.”
Hà Tịch nháy mắt đỏ hốc mắt, cầm ngược lại tay Đường Phi, điềm đạm cười nói: “Ước định.”
“Ân.” Đường Phi gật đầu, giờ khắc này, hắn mới biết được kỳ thật Trần Thầncùng Hà Tịch thật sự không giống, hoàn toàn không giống. Trần Thần có một gia đìnhthực ấm áp, có một cặp cha mẹ yêu thương hắn, còn có một đôi đệ đệ song sinh khả ái. Cho nên cho dù hắn mất đi mình, cũng có thể rất nhanh từ trong đau xót bước ra, đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, hạnh phúcchân chính. Mà Hà Tịch lại không giống, Đường Phi không biết bản thân nếu khôngcùng hắn định ra ước hẹn này, ở tương lai hắn có thể sống sóthay không, nhưng hắn biết, nếu bản thân đã ước hẹncùng Hà Tịch, hắn nhất định sẽ sống sót, vô luận tương lai là ai thắng!
Yến Tự cắn cắn môi nghĩ nghĩ, xoay người rời đi. Những chuyện hôm nay coi như không có phát hiện đi, vẫn là không cần xen vào việc của người khác.
Phượng Tê Các, Diên Phi viện.
Phượng Thần Anh thản nhiên quét mắt nhìn Vô Tướngquỳ gối trước mặt, nói: “Ngươi khẳng định?”
Vô Tướng trong lòng rùng mình, trầm giọng trả lời: “Dạ phải.”
“Hà Tịch còn tất yếu ở lại trên đời này, vậy không cần làm cho hắn biến mất.” Phượng Thần Anh gợi lên khóe miệng nói, ngữ khí trầm mà nhu nhưng cũng không mang theo một chút độ ấm: “Bất quá nếu ngươi dám đối bổn tọa giấu diếm bất luận một sự kiện nào, không chỉ là Hà Tịch biến mất, ngươi cũng phải chết. Đã biết không?”
“Thuộc hạ biết!” Vô Tướngcúi đầu trả lời, trong mùa đông nhưng sau áo của hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm. Trên mặt trừ bỏ ánh mắt không có ngũ quan nào, do đó toàn bộlo lắng cùng khẩn trương trong lòng đều bị hắn che dấu tốt lắm, hắn đã che giấu mộtphần sự thật, ước định của Hà Tịch cùng Đường Phi, hắn không có nói ra. Hắn là muốn, bảo hộ người kia......
ĐợiVô Tướng rời đi, ánh sáng lạnhtrong mắt Phượng Thần Anh hiện ra, Đường Phi dao động, trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện chữ“Tịch”. Hắn phải làm một cái gì đó, để cho Đường Phi khăng khăng một mực ở lại bên người hắn. Tần Nghị muốn tìm nhược điểm của hắn, Phượng Thần Anh một chút cũng không lo lắng, hắn chưa từng có nhược điểm, cho dù hắn thật sự đối với Đường Phi có chút đặc biệt, nhưng nếu cần phải vì Đường Phi mà buông tha cho cái gì hoặc là thỏa hiệp cái gì, tuyệt đối không có khả năng. Hắn chưa đụng đến Hà Tịch không chỉ vì hắn còn có chỗ dùng, mà một nguyên nhân khác là hắn muốn nói cho Tần Nghị, hắn không cần Đường Phi.
Thượng Tinh Lâu.
Mộc Trạc cầm thư tíntrong tay, bởi vì cực kỳ tức giận nên tay có chút run. Thiên Tinh lui lại tránh ở góc, khiếp nhược nhìn Mộc Trạcđã muốn bùng nổ bên cạnh, trong lòng đem hai mươi tám đời tổ tông của Phượng Thần Anh từ đầu tới đuôi ra mắng. Hỗn đản kia thật quá đáng, cư nhiên đem thư uy hiếp cùngkhế nợ trực tiếp đưa đến tay đại sư huynh, đây không phải muốn mạng nhỏ của hắn sao !
Cái gọi là “khế nợ” của Phượng Thần Anh, chính là trực tiếp viết một phong thơ đem những lầnThiên Tinh đánh bạc thiếu nợ với số tiền là [lớn hơn năm trăm lượng, nhỏ một ngàn lượng] để cho người ta trực tiếp đưa đến tay Mộc Trạc ở Thượng Tinh Lâu, nói thẳng mục đích của mình. Giúp hắn lừa Đường Phi thêm một lần, số nợ vạn lượng bạc gần đây của Thiên Tinh toàn bộ sẽ xóa sạch. Nếu không, sẽ khiến cho Thiên Tinh trực tiếp cởi sạch quần áo đến Phượng Tê Cácđể hắn làm thịt !
Mộc Trạc cố gắng khống chế lửa giận của mình, niệm mấy lần Đạo Đức Kinh rốt cục mới cảm thấy cơn tức lui xuống một chút. Xoay người lạnh lùng nhìn Thiên Tinh nói: “Đạo hạnh mấy năm nay của ta sớm hay muộn cũng sẽ bởi vì ngươi mà mất sạch!”
Thiên Tinh vừa nghe, trong lòng mừng rỡ -- đại sư huynh đã đáp ứng! Nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, một bộ dáng tiểu tức phụ vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng nhỏ giọng đáp: “Sư huynh, ta thực xin lỗi ngươi......”
Mộc Trạc nhìn Thiên Tinhánh mắt đã hồng hồng,thật sâu thở dài, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều: “Về sau, không được phép đến đổ phường nữa!”
“Dạ !” Thiên Tinh sảng khoái đáp, hoàn hảo hoàn hảo, đã an toàn!
Mộc Trạc khẽ lắc đầu, hắn biết chuyện này Thiên Tinhnhất thời cam đoan,sau sẽ quên không còn một mảnh. Nhưng nếu không thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự mặc kệ hắn, nhìn hắn tùy ý để Phượng Thần Anh ti bỉ hạ lưu vô sỉ mặt người dạ thú kia đạp hư ? Hắn làm không được a! Cho dùlần này có làm hỏng đạo hạnh của hắn, cũng phải vì tiểu sư đệ thích gây rắc rối này mà chịu trách nhiệm.
“Mệnh số của Đường Phi kia, ngươi có tính ra không?” Mộc Trạc hỏi.
Thiên Tinhnhanh chóng lắc đầu nói: “Không có ngày sinh tháng đẻ của hắn, cho dù mười người như ta cũng coi không được a! Chiếu theo cách nói của Đường Phi, hắn là ngườitương lai mấy trăm năm sau, công lực của ta còn chưa đạt đến mức nhìn trộm tương lai cảnh giới! Cho nên chỉ tính đượcPhương Lâm, dương thọ Phương Lâmchỉ có hai mươi năm, hơn nữa hồn phách của hắn đã rơi vào luân hồi, một lần tái sinh làm người .”
“Nói cách khác,Phương Lâm không có cùng Đường Phi trao đổi vận mệnh?” Mộc Trạc nghi hoặc nói: “Nói như vậy thân thể Đường Phi đã sớm thối rữa, cho dù ta đem hồn phách của hắn dẫn về, hắn cũng không có khả năng trở lại trên thân thể chính mình.....”
“Cho nên Phượng Thần Anh mới nói chỉ là lừa Đường Phi, không muốn ngươi thật sự đem hồn phách Đường Phi dẫn ra a, chúng ta đến lúc đó chỉ cần tùy tiện lập cái tế đàn,giả bộ tác pháp trang nghiêm, múa may một chút, thắp nén hương là có thể xong việc!” Thiên Tinh vẻ mặt rất kinh nghiệm nói, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Mộc Trạc, Thiên Tinh phát hiện chính mình đã đắc ý vênh váo, nhanh chóng cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn.
“Ta sớm hay muộn cũng sẽ bởi vì ngươi mà bị thiên lôi đánh chết!” Mộc Trạcâm ngoan vừa nói, Thiên Tinh đầu lại rụt lui, thầm nghĩ: Sợ cái gì, đến lúc đó thì cùng chết chung!
Mộc Trạc hừ lạnh một tiếng, hướng tầng thứ năm đi đến, Thiên Tinh công lực không sâu, không thể nhìn trộm tương lai, hắn lại miễn cưỡng có thể. Chỉ là di chứng có vẻ nghiêm trọng mà thôi......
Thiên Tinh ngoan ngoãn đi theo phía sauMộc Trạc, bởi vì Mộc Trạc cũng không phải quốc sư cho nên không thể khởi động cự đại la bàn kia, cần hắn ở một bên hiệp trợ.
Thiên Tinh khẩn trương nhìn sắc mặt Mộc Trạccàng ngày càng tái nhợt, cự đại la bàn rất nhanh chuyển động, Tinh Tú đồtrên nóc không hề kết cấu mà cấp tốc biến ảo. Bỗng nhiên Mộc Trạc mạnh mẽ chấn động, la bàn cùng Tinh Tú đồ đều đình chỉ vận hành. Thiên Tinhtrong nháy mắt khi Mộc Trạc té xỉu liền xông lên tiếp thân thể ngã xuống của hắn. Đây là di chứngcủa Mộc Trạc, đại khái phải mê man năm ngày năm đêm. Nói cách khác,Thiên Tinhmuốn biết mệnh số Đường Phi đến tột cùng là như thế nào, hắn phải ngoan ngoãn đợi năm ngày mới biết được.
Ai ! Thiên Tinh thở dài, nhận mệnh ôm Mộc Trạccao hơn hắn một cái đầu bước xuống lầu. Phượng Thần Anh thật sự là khắc tinh của sư huynh đệbọn họ! Ôn thần !
------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.