Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 27: Thất tình?!




“Hà Tịch !” Đường Phi đuổi theo Hà Tịch, một phen giữ chặt cánh tay hắn không cho hắn tiếp tụcbước đi.
Hà Tịch kinh ngạc nhìn Đường Phi, nói: “Đường huynh? Ngươi như thế nào lại ra đây?”
“Ta......” Đường Phi lôi kéo hắn, lại không biết nên nói cái gì. Hắn lấy thân phận gì mà đi theo Hà Tịch giải thích hắn cùng Phượng Thần Anh không phải như vậy, hết thảy chuyện này đều chỉ là hiểu lầm? Hắn ngay cả lý do bản thân vì cái gì lại đuổi theo ra cũng không biết!
Hà Tịch nhìn hắn thật sâu, sau đó cười nhẹ, lật tay lôi kéo hắn vào một quán trà bên đường.
Chọn một góc khuất ngồi xuống, Hà Tịch tùy tiện gọi hai chén nước trà cùng trà bánh, đợi tiểu nhị đi xuống, mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Đường huynh, muốn cùng ta nói cái gì?”
“Ta, ta cùng Phượng Thần Anh, không phải giống như ngươi thấy.” Đường Phi nhìn Hà Tịch nói.
“Đường huynhlà muốn theo ta giải thích?” Hà Tịch điềm đạm cười nhìn lại Đường Phi: “Vì sao phải cùng ta giải thích ?”
Đường Phi sửng sốt: “Ta...... Ta chỉ là không muốn ngươi hiểu lầm......”
“Đường huynh vì sao sợ ta hiểu lầm?” Hà Tịch cúi hạ mi mắt, thanh âm bình thản nghe không ra cảm xúc.
“Không biết.” Đường Phi thanh âm có chút trầm: “Nhìn thấy ngươi rời đi, không thể tự chủ đuổi theo ra tới đây......”
Không biết sao?“Có phải hay không, bởi vì ta cùng hắn bộ dạng giống nhau?” Hà Tịch trong mắt hiện lên một tia cô đơn: “Cho nên trong nháy mắt kia, ngươi mới có thể không tự chủ được mà đuổi tới, bởi vì một khoảnh khắc ngươi đem ta trở thành hắn.”
Đường Phi bỗng dưng nắm chặt hai đấm, thật lâu sau mới nói: “Cũng có thể...... Tuy rằng ta đã nói qua sẽ không đem ngươi trở thành hắn, nhưng vẫn là không tự chủ được, tình cảm của ta đối với hắn quá lớn. Ta thực có lỗi......” Hắn không muốn lừa gạt Hà Tịch, lại càng không muốn thương tổn hắn.
“Ha ha,” Hà Tịch lắc đầu cười nhẹ, Đường Phi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đường Phi a Đường Phi, ngươi thậm chí ngay cả nói dối cũng không biết a. Hay là nói, ngươi khinh thường nói dối?”
Đường Phi sửng sốt, thành thật trả lời: “Ta thừa nhận bản thân là một kẻ tiểu nhân, cũng thực ti bỉ, thậm chí có thời điểm đã làm những chuyện thất đức. Nhưng ta chưa bao giờ đi lừa gạt tình cảm người khác, đây là nguyên tắc duy nhất ta giữ vững.” Cho nên từ trước tới nay rất nhiều cùng hắn lên giường đều nói hắn quá tuyệt tình, hai bên tình nguyện qua một đêm ôn tồn, sau đó có thể không chút nào lưu luyến rời đi, sau này tái kiến cũng như không quen biết.
Hà Tịch giật mình, không lừa gạt tình cảmngười khác? Nhưng mà Đường Phi ngươi có biết, mọi người ở chung quanh ngươi, bao gồm cả ta đây, đều đang tính kế lợi dụng ngươi? Ngươi nói không muốn lừa gạt ta, mà ta lại tính lợi dụng ngươi! Bàn tay mạnh mẽ siết chặt, Hà Tịch vừa muốn ngẩng đầu nói cái gì, đã bị một dấu vết trên cổ Đường Phi hấp dẫn, cẩn thận nhìn lại, mặt bỗng dưng đỏ lên.
Đường Phi không tự giác theo Hà Tịch ánh mắt vuốt cổmình, mới nhớ tới đêm đó Phượng Thần Anh ở nơi này để lại một cái hôn ngânthật sâu. Phượng Thần Anh chết tiệt! Đường Phi nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn đã quên là hắn lưu lại ấn ký trên cổ Phượng Thần Anh trước.
“Này...... cái này......” Đường Phi hiếm có đỏ mặt, ấp úng không biết nên như thế nào giải thích, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn là quyết định đem sự thật nói cho Hà Tịch: “Kỳ thật là có người muốn hãm hại ta nên hạ dược, Phượng Thần Anh vừa đúng lúc tới tìm, cho nên chúng ta......”
“Cái gì? Lại có ngườimuốn đối với ngươi gây bất lợi?!” Đường Phi còn chưa nói xong, Hà Tịch liền đánh gãy hắn, vẻ mặt lo lắng cùng kinh ngạc.
Lại? Đường Phi nghi hoặc nhìn Hà Tịch: “Ngươi chẳng lẽ biết cái gì đi? Ngươi không phải là biết ta lần trước bị người bắt cóc?” Thời điểm hắn bị bắt cóc vừa vặn mới cùng Hà Tịch chia tay, hắn là trên đường về Phượng Tê Các bị ngườitrói đi, trừ phi Hà Tịch quay đầu tìm hắn, nếu không tuyệt đối không biết hắn xảy ra chuyện, hơn nữa sau khi trở về căn bản cũng không có đề cập qua với hắn, hắn như thế nào biết mình bị ngườikhác bắt cóc?
Hà Tịch cả kinh, né tránh ánh mắt tham cứu của Đường Phi, nói: “Nghe được một ít lời đồn, nói là một vị công tử của Phượng Tê Các bị người bắt đi, sau lại nghe được vị công tử kia chính là ngươi......”
Đường Phi tuy rằng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không tái truy vấn, liền nói: “Kỳ thật lần đó là do ta làm việc thất đức, thời điểm lên công đường đắc tội không ít người, mới gặp phải trả thù, vẫn là Phượng Thần Anh đem ta cứu trở về. Mà lần này, rõ ràng là người trongPhượng Tê Các cố ý muốn hãm hại ta.”
Hà Tịch cả kinh, Đường Phi như thế nào nghĩ đến hắn bị người bắt cóc là vì do đắc tội ngườikhác? Phượng Thần Anh đến tột cùng đã nói gì với hắn? Chuyện Thừa vương bắt cóc Đường Phi để áp chế Phượng Thần Anh, hắn tin tưởng mọi người trong cuộc đều rành mạch, nhưng ngườitối vô tội bị bắt vẫn như cũ chẳng hay biết gì! Mà người trong Phượng Tê Cáchạ thủ đoạn với Đường Phi lại là mục đích gì? Người kia do bên nào phái đi? Hà Tịch cảm thấy bản thân rất đau đầu, mấy tin tức này đối với thái tử mà nói, hẳn là tốt đi?
“Ngươi về sau phải cẩn thận hơn, mọi người trong Phượng Tê Các không phải đều là tiểu bạch thố, có lần này, sẽ có lần tiếp theo!” Hà Tịch lo lắng nói.
“Ta sẽ không để cho bọn họ có lần tiếp theo.” Đường Phi mỉm cười trấn an Hà Tịch: “Ta rất nhanh sẽ có thể rời đi nơi này, đại khái, vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.”
“Rời đi?!” Hà Tịch thanh âm đột nhiên cất cao, bất khả tư nghị nhìn Đường Phi. Nhận thấy bản thân thất thố, Hà Tịch lập tức trấn định lại, nói: “Ngươi là Phượng Thần Anh ...... Hắn như thế nào có khả năng thả ngươi đi? Thậm chí, còn là vĩnh viễn không trở lại?”
“Hắn biết ta muốn rời đi, cũng biết ta lập tức sẽ có thể ly khai.”
“......” Hà Tịch nhìn Đường Phi, thật lâu không nói gì.
“Hà Tịch, ta vốn không thuộc về nơi này.” Đường Phi chậm rãi nói, lúc này, tiểu nhị đem trà cùng bánh bày lên. Đường Phi thuận thế cầm lấy cái chén, đối Hà Tịch giơ chén lên, nói: “Cho dù ly khai, ta cũng sẽ không quên ngươi. Ngươi là, bằng hữu đầu tiên của ta ở nơi này.”
Hà Tịch điềm đạm cườicùng Đường Phi chạm cốc, muốn hỏi gì đó nhưng thủy chung cũng không mở miện. Hắn muốn hỏi, ngươi muốn đi tìm nam tử kêu là “Thần” kia sao? Trong lòng có chút khổ sở, “Thần” ở trong lòng Đường Phi,cùng hắn bộ dạng rất giống, nhưng chung quy mình không phải hắn......
“Khi nào thì rời đi?” Hà Tịch buông cái chén hỏi: “Ta nghĩ, ngày đó có thể tiễn ngươi một đoạn.”
“Rất nhanh, chỉ cần nhận thêm năm, sáu án kiện nữa, ta có thể ly khai.” Đường Phi còn thiếu khoảng bốn trăm lượng, nếu lên công đườngthêm mấy lần nữa, hắn liền đủ tiền giao cho quốc sư.
“Nguyên lai ngươi liều mạng kiếm tiền là muốn rời đi?” Hà Tịch rốt cục hiểu được, vì cái gì hắn bị bêu danh ở lưng nhiều như vậy nhưng vẫn không để ý tiếp tục làm việc, nguyên lai là vì muốn rời đi nơi này...... Nếu Đường Phi có thể rời đi, nếu Phượng Thần Anh thật sự thả hắn rời đi, có phải hay không hắn có thể không bị cuốn vào bên trong trận phân tranh tàn khốc này? Hắn không muốn thương tổn Đường Phi, cũng không muốn để bất luận kẻ nào thương tổn Đường Phi !
“Ngươi còn thiếu bao nhiêu bạc?” Hà Tịch hỏi có chút vội vàng.
Đường Phi ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí có chút lãnh cứng nói: “Hà Tịch, ta hy vọng ngươi biết được, ta muốn rời đi nơi này là dựa vào chính mình, ta sẽ không tiếp nhận bố thí của bất luận kẻ nào.”
Hà Tịch chấn động, vội vàng nói: “Đường Phi, ngươi hiểu lầm! Ý tứ của ta là ta ở nơi này nhận thức rất nhiều người, thiếu gia nhà ta ở Miên Cẩm cũng có chút thế lực, có thể giúp ngươi giới thiệu một số sinh ý.”
Đường Phi biết bản thân phản ứng quá mức, áy náy nói: “Thực xin lỗi, là ta quá nhạy cảm.”
“Ngươi không có sai, cho nên không cần giải thích, là ta không nói rõ ràng.” Hà Tịch mỉm cười lắc đầu nói.
“Cám ơn ngươi.” Đường Phi chân thành nói.
Hà Tịch cười, không có nói nữa.
Thời điểm Đường Phi trở lại Phượng Tê Các trời đã tối rồi, trong Tố Tâm viện đèn lồng đều không thắng, tất cả đều là tối đen một mảnh.
Đường Phi nương theo tinh quang ảm đạmtrên trời sờ soạng đến phòngƯu nhi, bình thường vừa tốiTố Tâm việnđã đèn đuốc sáng trưng, đến bây giờ còn chưa đốt đèn,nguyên nhân chỉ có một, Ưu nhi còn bệnh. Nhưng mà tiến đến phòng Ưu nhi, lại không cảm nhậnđược bất luận hơi thởkẻ nào. Ưu nhi như thế nào không ở đây? Đường Phi kỳ quái bước ra, thẳng hướng phòng của mình đi đến. Vừa mở cửa, một cánh tay từ chỗ tối vươn mạnh ra kéo lấy cánh tay Đường Phi -- Đường Phi cả kinh, đang muốn phản kích đã bị đối phương gắt gao ôm vào trong ngực.
“Ta ở Phương Hoa Lâu đợi ngươi thật lâu, vì cái gì vẫn không trở lại? Ngươi không biết ta đang chờ ngươi sao?” Hơi thở nóng rực phun ở bên taiĐường Phi, mang theo mùi rượunồng đậm.
Nghe lời nói lên án mang theo hơi men, Đường Phi sửng sốt, dừng giãy dụa. Là Phượng Thần Anh? Đúng rồi, hắn đuổi theo Hà Tịch, bỏ lại Phượng Thần Anh một mình ởPhương Hoa Lâu !
“Phượng Thần Anh ?” Đường Phi nâng tay vỗ nhẹ nhẹ tấm lưng của hắn, kêu lên: “Ngươi có khỏe không ?”
Phượng Thần Anh gắt gao ôm Đường Phi, ở vành tai hắn lung tung hôn lên, nói nhỏ: “Ta chờ thật rất lâu, ngươi vì cái gì không trở lại? Ngươi thích Hà Tịch kia có phải hay không? Ngươi cảm thấy hắn rất trọng yếu, cho nên đem ta bỏ lại Phương Hoa Lâu cũng không bận tâm phải không? Đường Phi, ngươi có thể đối với hắn, thậm chí với Ưu nhi đều săn sócnhư thế, vì cái gì lại duy nhất nhẫn tâm với ta?”
Đường Phi ánh mắt buồn bã, trong lòng trào ra một cỗ áy náy, vỗ lưng hắn nhẹ giọng trấn an: “Phượng Thần Anh, ngươi say, ta gọi là người khác tới dìu ngươi trở về.”
“Đường Phi!” Phượng Thần Anh thấp giọng quát, thân thủ chế trụ mặthắn, cúi đầu nhìn ánh mắthắn: “Ta không có say, ta không có say...... Ta thích ngươi......” Nói xong liền vội vã hôn lên môi Đường Phi.
“Ân !” Đường Phi quay đầu né tránh, giơ tay đẩy hắnra, quát khẽ: “Phượng Thần Anh!”
Phượng Thần Anh uống rượu,cước bộ phù phiếm, không có phòng bị bị Đường Phi đẩy về sau vài bước.
Tác hôn bị cự tuyệt, Phượng Thần Anh ngẩng đầu, ánh mắt âm ngoan, toàn thân tản ra lệ khí khiếp người.
Đường Phi ngẩng đầu xoa xoa khóe miệng, không chút yếu thế nhìn Phượng Thần Anh, lạnh lùng nói: “Ta không biết cái ‘Tiểu Nhan’ kia đối với ngươi nói cái gì, nhưng mời ngươi đối với ta tôn trọng một chút, ta không phải vật thay thế cho hắn, lại càng không phảicông cụ tiết dục của ngươi!” Giữa trưa,người đi vào vớicùng Hà Tịch, hẳn là chính là người Ưu nhi đã nói qua với hắn,Hiền vương Tần Nhan, những chuyện đám hạ nhân Phượng Tê Cácthường hay bàn tán đều là về Tần Nhan, bản thân cũng biết hắn cùng Phượng Thần Anh có quan hệ ái muội.
Phượng Thần Anh có chút khó chịu bắt lấy vạt áo của mình, tiếng hít thở rất nặng ở trong phòng ngủ hắc ám có thể nghe rất rõ ràng.
“Ta thật sự ở Phương Hoa Lâu đợi ngươi thật lâu, nghĩ đến ngươi sẽ trở về tìm ta...... Ta còn nghĩ có thể để ngươi cùng ta túy lúy một hồi.” Phượng Thần Anh thanh âm rất thấp, nhưng đủ để cho Đường Phi nghe rành mạch: “Ngươi biết không? Hắn hôm nay cư nhiên theo ta nói hắn muốn thành hôn...... Hừ !” Phượng Thần Anh cười lạnh một tiếng, mắt tràn đầy châm chọc.
Đường Phi chấn động, nguyên lai là như vậy......“Ai !” Bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ngươi chờ ta một lát.” Nói xong liền ly khai phòng. Phượng Thần Anh nhìn Đường Phi rời đi, chỉ chốc lát sau đã thấy hắn trở lại, cầm trong tay một vò rượutử.
“Đây là rượu Ưu nhi ủ, nói là Quế Hoa Nhưỡng.” Đường Phi cầm rượu đi đến bên ngườiPhượng Thần Anh, sau đó nâng tay lôi kéo hắn đi đến phòng ngoài ngồi trên chiếu. Một chưởng mở phong ấn của bình rượu, một trận hương ngọt ngào xông vào mũi, Đường Phi không khỏi tán thưởng: “Hảo tửu!” Nói xong liền nhấc bình rượu tới miệng mình uống một ngụm to, sau đó hào sảng đưa cho Phượng Thần Anh, đối hắn nhíu mày nói: “Uống !”
Phượng Thần Anh đã dần khôi phục bình tĩnh, cười nhẹ tiếp nhận vò rượu, học bộ dáng Đường Phi mạnh mẽ nốc một ngụm, sau đó cau mày ghét bỏ: “Quá ngọt, không có mùi rượugì.”
“Ngươithôi đi.” Đường Phi tức giận đoạt lấy rượu, nói: “Có rượu uống đã tốt rồi, còn chọn này chọn nọ.”
“A !” Phượng Thần Anh mạc danh kỳ diệu nở nụ cười, nhìn sườn mặt của Đường Phi đang uống rượu, nói: “Cho tới bây giờ cũng chưa từng cóngườicùng ta uống rượu như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên.”
“Hừ,” Đường Phi khẽ cười một tiếng, nâng cốc đưa cho Phượng Thần Anh, nói: “Nếu không phải xem ngươi thất tình buồn bã, ta mới không rảnh làm những chuyện dư thừa như thế.”
“Thất tình? Có ý tứ gì?” Phượng Thần Anh khó hiểu hỏi.
“Người ngươi yêu muốn thành hôn, đối tượng thành thân lại không phải ngươi.” Đường Phi đối Phượng Thần Anh chớp chớp mắt: “Nhạ, tình trạng giống ngươi hiện tại, kêu là thất tình.”
“Người yêu?!” Phượng Thần Anh buồn cười, nốc liên tiếp vài hớp “rượu ngọt”bị hắn ghét bỏ, nói: “Không, ta không thích hắn. Ta tuy rằng không biết cái gì gọi là yêu, nhưng ta có thể khẳng định ta không thích hắn.” Sau khi hắn biết Tần Nhan muốn thành thân, trong lòng mặc dù có chút mất mát cùng khó chịu, nhưng cũng không có cảm giác quá lớn. Nhiều lắm, xem như có chút thích hắn đi? So sánh với việc hắn đợi Đường Phi suốt một buổi chiều cũng không bằng, khó chịu trong lòng còn lớn hơn việc Tần Nhan muốn thành thân!
Đường Phi vẻ mặt bày ra bộ dáng “không phải đâu, không phải đâu”, nói: “Vậy ngươi còngiả bộ u buồn cái gì? !”
“Ta mới không có giả bộ!” Phượng Thần Anh lớn tiếng phản bác: “Đều bởi vì ngươi đem ta một mìnhbỏ lạiPhương Hoa Lâu, tâm tình ta không tốt cho nên uống hết một bình ‘Hoàn Lương Mộng’ !”
“...... Ngươi không phải thất tình ?” Đường Phi biểu tình có chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên! Ngươi từ khi trở về ta liền nói đều là vì ngươi, do bản thân ngươi không tin, ta còn có biện pháp gì ?” Phượng Thần Anh vẻ mặt vô tội nói, nói xong lại giơ lên bình rượutrong tay.
Đường Phi mạnh mẽ đoạt lấy, sau đó hướng miệng mình nốc, hừ, ngươi cứ tiếp tục đùa giỡn đi!
“Ai ai !” Phượng Thần Anh thân thủ chém giết: “Chừa chút cho ta!”
“Cút!” Đường Phi một cước đạp qua, Phượng Thần Anh lập tức bật trở về. Bộ giỡn sao, một vò Quế Hoa Nhưỡng duy nhất đó. Rượu ngọt tuy rằng không dễ say, nhưng tác dụng chậm rãi, Đường Phi uống hơn phân nửa đã có chút mơ mơ hồ hồ, còn Phượng Thần Anh từ trước uống hết một bình “Hoàn Lương Mộng” đã sớm không chịu được, ôm Đường Phi nói chút mê sảng người khác nghe không hiểu.
“Uy.” Đường Phi đẩy đẩy Phượng Thần Anhđang gác trên vai hắn, Phượng Thần Anh mơ mơ màng màng nói hai câu, ôm Đường Phi cọ cọ, sau đó cúi đầu từng chút từng chút bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Đừng ngủ ở chỗ này, sẽ cảm lạnh ......” Đường Phi vừa mới dứt lời, một giọt màu trắng lạnh như băng tích ở trên chóp mũi hắn, mờ mịt ngẩng đầu: “Ân? Đây là -- tuyết rơi?” Vươn tay tiếp được những bông tuyết từ trên không lảo đảo rơi xuống, vừa đụng chạm vào lòng bàn tay liền hóa thành chất lỏng trong suốt lạnh như băng. Thở ra một ngụm nhiệt khí, Đường Phi lẩm bẩm nói: “Mùa đông thật sự đã tới a......” Bông tuyết một đóa hai đóa từ từ bay xuống, sau đó bắt đầu trở nên dày đặc. Đường Phi đem Phượng Thần Anh đã muốn ngủ như chết nâng dậy, bởi vì bông tuyết lạnh như băng rơi ở trên cổ cùng trên mặthắn, theo bản năng hướng nguồn nhiệt duy nhất tới gần, đem Đường Phi ôm càng chặt. Đường Phi tuy rằng cao, cũng vẫn là so với Phượng Thần Anh thấp hơn nữa cái đầu, bị hắn ôm như vậy cơ hồ rơi vào trong lònghắn.
Đường Phi nghiến răng nghiến lợi đỡ lấy Phượng Thần Anh, người này rốt cuộc là say haykhông có say?! Ăn đậu hủ cũng thật chuẩn a! Thật vất vả đem Phượng Thần Anh đưa tớibên cạnh giường, Đường Phi đã mệt đổ mồ hôi, ngườiuống rượu quả nhiên thực trầm! Tùy tiện cởi áo khoácPhượng Thần Anh, Đường Phi đem hắn quăng lên giường, sau đó bản thân cũng cởi giày và áo leo lên, đem chăn bông che kín hai người.
Thái tử phủ, thư phòng.
Thuần Vu Quyết mặc áo hồ cừuthật dày, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm đang rơi tuyết, bóng dáng gầy tiêu điều mà tịch mịch. Tần Nghị ngồi ở án thư ngay trước tách trà nóng, nhập thần nhìn theo bóng dángThuần Vu Quyết. Hôm nay, là sinh thần đại ca của Thuần Vu Quyết, đại ca hắn là nam hoàng hậu đầu tiên của Quỷ Tà quốc, nhưng vị Nam hậu truyền kỳ này, đã chết, chết năm năm. Hại chết hắn, nghe nói chính là vị hoàng đế Quỷ Tà yêu hắn nhất. Có lẽ Quỷ Tà hoàng đế là thật yêu hắn đi? Nếu không, suốt năm năm nay, hắn ngay cả một phi tử thậm chí thị cơ cũng đều không có.
Ai, đáng tiếc a! Quỷ Tà hoàng đế hại chết không phải chỉ là người hắn yêu nhất, mà còn là ca ca ái nhân củaTần Nghị. Thù này, hắn nhất định báo.
Đang lúc Tần Nghịnghĩ đến nhập thần, Hà Tịch cầmmột cây dù màu xanh đạp tuyết mà đến.
“Thuộc hạ tham kiến thái tử điện hạ.”
“Đứng lên đi, thời tiết như thế này, tại sao không mặc nhiều hơn một chút?” Tần Nghị trách cứ nhìn Hà Tịch nói.
“Thuộc hạ không biết lạnh.” Hà Tịch điềm đạm cười.
Thuần Vu Quyết xoay người, trên mặt mang lệ nhưng vẫn là một bộ dángkhông chút thay đổi, đối Hà Tịch gật gật đầu, sau lại xoay người sang chỗ khác nhìn bông tuyết tiếp tục rơi lệ. Tần Nghị bất đắc dĩ thở dài, đối Hà Tịch lắc đầu, ý bảo hắn không cần để ý tới Thuần Vu Quyết, chờ hắn khóc đủlà tốt rồi.
“Như thế nào? Khuya như vậy còn đến đây là có chuyện gì sao?” Tần Nghị hỏi.
“Dạ.” Hà Tịch nói, sau đó đem việc hôm nay Đường Phi nói với hắnbáo cáo lại choTần Nghị.
Tần Nghị nghe xong, vẻ mặt ảo não nói: “Xem ra có không ít người cấp Phượng Thần Anh tặng ‘Thứ tốt’ a! Ngươi nói, lúc trước chúng ta như thế nào lại không bồi dưỡng vài mỹ nam tử chứ? Nếu không hiện tại chúng ta cũng có thám tử ở trong Phượng Tê Cácrồi!”
“Điện hạ, ngươi nói, chúng ta có cần hay không điều tra về bọn họ?” Hà Tịch hỏi.
“Không cần,” Tần Nghị khoát tay nói: “Phượng Thần Anh là người thông minh như vậy chẳng lẽ không biết đi thăm dò sao? Chúng ta không cần tìm thêm phiền toái, xem kịch đã rất tự tại, việc gì phải trở thành người đi diễn kịch?”
Hà Tịch sửng sốt, hiểu rõ gật gật đầu. Nghĩ nghĩ còn nói: “Điện hạ, Đường Phi hắn......”
Tần Nghị không chút để ý nhìn Hà Tịch liếc mắt một cái, cười hỏi: “Như thế nào, ngươi muốn giúp hắn?”
“Ta......” Hà Tịch khẽ ngừng lại: “Thuộc hạ nghe theo điện hạ phân phó.”
“Hà Tịch, ta biết ngươi không muốn Đường Phi bị cuốn vào bên trong trận tranh đấu này. Bất quá nếu Phượng Thần Anh đã nói nguyện ý thả hắn đi, ta quản nhiều chuyện như vậy làm cái gì? Nếu ngươi đã muốn giúp hắn thì cứ giúp đi, để cho hắn sớm một chút thoát ra cũng tốt.” Tần Nghị dừng một chút, đón lấy nói: “Yên tâm đi, qua vài ngày ta liền cấp Đường Phi đưa một án kiện trị giá năm trăm lượng!”
“Tạ điện hạ ân điển.” Hà Tịch cảm kích nói, Đường Phi, ngươi có thể ly khai, có thể trở về, tìm hắn......
-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.