Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình

Chương 140:




Buổi cơm chiều, hai gia đình lần đầu tiên ngồi ăn cùng nhau.
Chiếc bàn thấp được đặt ngoài vườn, trãi thảm dưới nền gạch và mọi người ngồi lên một tấm nệm lót theo kiểu Nhật Bản.
Tám người ngồi quay quần thành một vòng xung quanh chiếc bàn.
Món ăn do Tần Ngọc Dung và Nguyễn Xuân Lan chuẩn bị dưới sự trợ giúp không tới đâu của Sophia và Giai Ngâm.
Không khí bữa cơm khá trầm lắng, hai người phụ nữ chỉ cúi đầu. Vivian và Giai Thành thì lòng mang đầy tâm sự, hai vị gia chủ thì không biết nên mở lời như thế nào.
Ít bị ảnh hưởng nhất chính là Phong Giai Ngâm và Sophia, kì thực khi biết Vivian chính là chị ruột của mình Phong Giai Ngâm còn cảm thấy vui, cô rất thần tượng Vivian, từ khi biết anh trai và chị chia tay, cô đã buồn biết bao nhiêu. Vậy mà giờ tự nhiên từ chị dâu trở thành chị ruột, dù sao thì chị gái vẫn thân thiết hơn chị dâu mà.
Phong Giai Ngâm nói với Vivian.
- Chị, vậy sau này em cũng giống như chị Sophia gọi chị là chị hai đúng không?
Sophia xen vào.
- Không đúng, xếp theo thứ tự thì anh Giai Thành là anh hai mới đúng chứ.
Mọi người đều im lặng. Chỉ có Phong Giai Ngâm là không cảm nhận được gì, cô tiếp tục đề tài với Sophia.
- Vậy nếu xét theo thứ tự thì anh Giai Thành là anh hai, chị Vivian là chị ba, chị Sophia là chị tư, còn em là em út, đúng không?
Sophia trả lời.
- Ừ, đúng rồi, ah, nhưng mà, nhưng mà...anh à, chị à, hai người thấy sao?
Vivian và Phong Giai Thành nhìn nhau, cả hai đều hiểu, thái độ của họ sẽ quyết định mối quan hệ sau này của hai gia đình, giữa họ có vô hạn nuối tiếc, có sự đau đớn nhưng càng là tình cảm và sự quan tâm dành cho nhau.
Vivian thở dài. Cô nhìn sâu vào Phong Giai Thành, một lần nữa dùng ánh mắt xin lỗi anh.
- Anh hai!
Phong Giai Thành nhắm mắt lại, sự đau đớn như nhấn chìm anh, câu chuyện tình cảm giữa họ, có lẽ sẽ kết thúc từ tiếng "anh hai" này, từ nay về sau không còn tình yêu nữa, chỉ còn lại một tình thân, mất một người yêu, có lại hai cô em gái, không biết đó là lỗ hay lãi nữa.
Mở mắt ra, ánh mắt anh lại tràn đầy yêu thương và từ ái như trước giờ vẫn luôn như vậy.
- Em gái!
Vivian cũng nhắm mắt lại, có lẽ cô cũng nên khóc nhưng nước mắt đã chảy ngược vào lòng thay vì chảy ra ngoài.
Cố cha cầm ly rượu lên, nói.
- Hôm nay coi như đại gia đình chúng ta đoàn tụ, hãy quên hết những chuyện không vui trước đây, sau này những đứa trẻ nên xem nhau như anh, chị, em ruột thịt.
Mọi người cầm ly lên hưởng ứng lời của ông.
Vivian cũng cầm ly, Phong Giai Thành âm thầm cản cô lại, cô vỗ nhẹ tay anh.
- Em sẽ không uống, yên tâm.
Họ nói rất nhỏ, cứ như thì thầm với nhau, mọi người dường như không nghe thấy gì.
Ăn cơm xong Cố lão và Phong viện trưởng vào thư phòng đánh cờ, Xuân Lan và Ngọc Dung cũng xem ảnh gia đình, nói chuyện con cái.
Phong Giai Ngâm và Sophia tụ nhau trong căn phòng đầy đồ nghề thiết kế của Sophia.
Vivian và Phong Giai Thành đi tản bộ trong vườn.
Họ đi tới chiếc đình nghỉ mát, nơi họ đã từng hôn giữa một trời pháo hoa rực rỡ.
Pháo hoa rất đẹp nhưng cũng tan biến rất nhanh.
Vivian nói.
- Giai Thành, em có thể ôm anh một cái không?
Phong Giai Thành gật đầu.
Vivian ôm chặt Phong Giai Thành, đầu gác lên vai anh, nhắm mắt lại, nỗi đau đớn bi thương như quấn lấy cô, khiến cô muốn khóc, nhưng lại khóc không được. Phong Giai Thành cũng ôm cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
- Em xin lỗi!
- Người phải xin lỗi là anh mới đúng, anh đã không bảo vệ được em.
Vivian ôm Phong Giai Thành thêm một lúc, sau đó buông ra.
Họ cùng ngồi xuống ghế.
- Em xin lỗi anh, vì...những lời hôm đó em đã nói, em nói muốn ở bên Hà Vĩnh là lừa anh, nhưng em nói đã yêu Hà Vĩnh...nó là thật.
Phong Giai Thành cười buồn.
- Anh biết chứ.
Phong Giai Thành nói tiếp.
- Anh biết từ lúc đôi mắt em đầy vẻ đau khổ và áy náy mỗi khi nhìn anh.
Ngừng một chút, rồi anh nói tiếp.
- Em có biết cảm giác của anh lúc Hà Vĩnh gửi tấm ảnh hai người hôn nhau cho anh, nó như thế nào không? Anh lúc đó nghĩ, "quả nhiên là như vậy, em vẫn không quên được Hà Vĩnh, em về Bắc Thành là vì hắn". Sau đó em đã làm rất nhiều điều để chứng minh không phải, nhưng trong lòng anh lúc nào cũng lo lắng, anh biết anh không nên nghi ngờ em, nhưng khi nhìn hai người bên nhau, anh lại không ngăn được bản thân. Khi em nói lời chia tay, trừ đau khổ ra, một phần nào đó trong anh cũng đã nghĩ "cuối cùng điều đó cũng đã tới", và anh thực sự thấy, giống như được giải thoát vậy.
Giống như một tử tù vậy, những ngày chờ chết là những ngày thực sự dày vò, đến khi ngày đó đến, trừ đau khổ ra, họ cũng cảm thấy như được giải thoát.
Vivian buồn bã nói.
- Em không biết anh đã bất an nhiều như vậy.
- Đúng vậy anh đã luôn bất an. Lúc em muốn kết hôn với anh, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, anh có nên hỏi em về thời gian trên đảo của em và Hà Vĩnh hay không? Nếu thật sự em đã quan hệ với hắn, anh có nên tha thứ cho em hay không? Rồi, liệu sau này em có hối hận vì lúc đó đã vội vã kết hôn với anh hay không? Rất nhiều câu hỏi anh tự hỏi mình lúc đó, nhưng rốt cuộc, anh vẫn không hỏi chuyện của em và Hà Vĩnh, vẫn đồng ý mang em về ra mắt gia đình. Anh nghĩ thời gian sẽ chữa lành hoặc làm phôi phai tất cả, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, trái tim em sẽ một lần nữa quay về với anh thôi. Không ngờ....
Vivian cười buồn. Cô nói.
- Em đã nghĩ, tình cảm em dành cho Hà Vĩnh khi còn trên đảo chỉ là sự đồng cảm, tuổi thơ của em và anh ấy có vài điểm bất hạnh giống nhau, vả lại, em lúc đó, cũng ỷ lại và dựa dẫm Hà Vĩnh rất nhiều, em đã nghĩ thứ tình cảm đó phát sinh lúc em đang sợ hãi và hoang mang, đến khi quay về gia đình, mọi thứ sẽ trôi qua. Em đã tự nói với mình không biết bao nhiêu lần rằng không thể có lỗi với anh, không thể cô phụ tình yêu của anh, cho nên em mới chọn kết hôn với anh. Khi yêu đương người ta sẽ nói nhiều về nhịp đập của trái tim này nọ, nhưng khi kết hôn rồi, thì ngoài tình yêu còn có tình thương, còn trách nhiệm với nhau. Cũng như chuyện của mẹ và cha em, yêu nhau sâu đậm như vậy rồi cũng bị đời sống thực làm cho tỉnh ngộ, còn cha anh và mẹ em, lúc kết hôn đâu có yêu nhau, vậy mà càng ngày càng yêu nhau nhiều hơn không phải sao.
- Tiếc là cuối cùng chúng ta vẫn không đấu lại được Hà Vĩnh.
Giai Thành lại cười buồn.
Vivian cũng cười, sau đó thở dài một hơi. Nói ra hết những chất chứa bao lâu nay trong tình cảm của họ, cô thấy nhẹ nhõm hẳn.
Phong Giai Thành cũng vậy, có lẽ đến lúc này anh đã có thể bỏ xuống hết những gút mắc trong lòng mà yên tâm làm anh trai của Vivian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.