Xuyên Thành Vợ Trước Của Vai Ác Khiếm Thị

Chương 17: 1:Nhìn vào mắt




Na Tân ngẩn ra trong chốc lát, anh thề, cũng chỉ một lát thôi...
Ngay giây sau liền nghe thấy Diêu Hi rống giận: "Thất thần làm gì, đi làm ngay lập tức."
Na Tân lúc này mới lấy ra di động, mở khóa màn hình, anh ngơ ngác hỏi: "Vậy tôi gọi cho xe cứu thương trước, hay là gọi cho phu nhân trước?"
Diêu Hi quay đầu nhìn thoáng qua camera theo dõi trên máy tính, tức hộc máu: "Gọi cho cô ấy trước, sau đó gọi người trực tiếp đưa tôi đi bệnh viện, bỏ đi, đừng gọi xe cấp cứu, lãng phí tài nguyên công cộng. Chút nữa cậu và bác sĩ điều trị của tôi thống nhất những gì cần nói là được, tận lực làm cô ấy cảm thấy tôi bệnh nặng, không thể rời người. Đem mấy thứ trong phòng này thu dọn cho tốt, đừng để cô ấy phát hiện sơ hở."
- --
Dư Hoàn bên kia đang nhàn nhã cùng Diệp Nhất Luân dùng bữa tối.
Biểu hiện của Dư Hoàn còn xem như hào phóng khéo léo, đến nỗi toàn bộ quá trình Diệp Nhất Luân đều nhìn chằm chằm Dư Hoàn.
Dư Hoàn thỉnh thoảng ngẩng đầu đều sẽ bắt gặp ánh mắt của anh, làm sau khi Dư Hoàn ăn được vài miếng liền bỏ xuống dao nĩa, thở dài lễ phép cười cười: "Không biết đạo diễn Hoa đã nói với anh chưa? Chồng của tôi bị bệnh rất nghiêm trọng, tôi lúc nào cũng phải ở cạnh chăm sóc. Tôi biết anh không quá quen với thành phố B, cần gì cứ trực tiếp gọi cho Bặc Mạn, anh có số của cô ấy chứ?"
Nghe Dư Hoàn nhắc tới chồng, khóe miệng Diệp Nhất Luân hơi nhếch lên, tựa hồ không vui lắm, anh vừa cúi đầu cắt bò bít tết, vừa nhíu mày: "Đương nhiên tôi có số điện thoại của Bặc Mạn, tôi có từ hai năm trước rồi, cô quên sao?"
Biểu tình Dư Hoàn đạm nhiên: "Ồ? Vậy sao? Có lẽ thực sự quên mất. Có chuyện anh tìm Bặc Mạn đi, chồng tôi không rời được người."
Diệp Nhất Luân đột nhiên bỏ dao nĩa xuống, thấy Dư Hoàn cầm túi chuẩn bị đi, anh nắm lấy cổ tay Dư Hoàn: "Cũng không phải thực sự là chồng, làm gì nghiêm túc như vậy? Hơn nữa, không phải có hộ lý sao? Tại sao cần cô tự mình chăm sóc? Chẳng lẽ bởi vì anh ta là CEO của Hoa Trọng TV, cô cho rằng anh ta còn giá trị lợi dụng sao?"
Vốn dĩ Dư Hoàn còn định chung sống hòa thuận với anh ta, nghe được lời này, cô lập tức thay đổi sắc mặt.
Đang định trực tiếp phủi tay rời đi, Diệp Nhất Luân lại vội vàng đứng dậy ngăn ở trước mặt cô: "Đừng, đừng tức giận, làm gì mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy?"
Dư Hoàn hít sâu một hơi, nghĩ đến đây là người Hoa Chí Văn mời tới, cô chỉ có thể tận lực duy trì bình tĩnh nói với anh ta: "Tôi thấy trước khi tiến tổ, hai người chúng ta không cần không cần gặp mặt nữa, tôi bên này cũng bận, anh cũng không có chính sự gì. Nếu thực sự có vấn đề cần thỉnh giáo, hết thảy chờ sau khi tiến tổ chúng ta bàn lại."
Diệp Nhất Luân chắn trước mặt cô, vẫn không tính thả cô đi, anh rũ đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi không nên giễu cợt cô. Kỳ thật trong lòng tôi không muốn như vậy, tôi nghe nói chuyện của cô, cũng rất đau lòng, liền vội vàng từ nước ngoài trở về. Nhưng mà cô cũng biết, con người tôi không có ý gì đâu, cô ngàn vạn lần đừng tức giận."
Dư Hoàn mỉm cười, cô ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ nói: "Là như vầy, đầu tiên, anh không cần đau lòng tôi, tôi không cảm thấy tôi có chuyện gì cả, Khâu Diệc Phong quả thực đào hôn, nhưng mà tôi cũng không có tổn thất gì, ngược lại có chút may mắn, loại tra nam này cuối cùng cũng rời khỏi tôi. Thứ hai, tôi đích xác có chút tức giận, tôi cảm thấy với quan hệ của hai chúng ta hiện giờ không tới nỗi đùa được như vậy. Anh xin lỗi, tôi chấp nhận. Cuối cùng, tôi còn muốn nói, hiện tại tôi đã là phụ nữ có gia đình, vô pháp tiếp thu bất cứ tâm ý nào của anh. Bằng hữu bình thường có thể, những thứ khác thì bỏ đi."
Hai năm trước, khi anh theo đuổi cô, cô vẫn còn độc thân, anh hỏi cô, anh có thể theo đuổi cô sao? Đây chính là câu trả lời của cô.
Hai năm sau, anh rốt cuộc cũng đợi được cô chia tay với Khâu Diệc Phong, nhưng cô đối với anh vẫn lạnh như băng, không cho anh bất kì cơ hội nào.
Diệp Nhất Luân hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Dư Hoàn si mê: "Dư Hoàn, tôi biết em không thích tôi, nhưng em vẫn nên..."
Diệp Nhất Luân còn chưa nói xong, liền bị tiếng chuông điện thoại của Dư Hoàn đánh gãy...
Dư Hoàn nhìn cũng không nhìn Diệp Nhất Luân, xoay người nhận cuộc gọi.
Giọng của Na Tân phía bên kia gấp gáp: "Không ổn rồi phu nhân, Diêu tổng bệnh tình nguy kịch, lại được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt."
Nghe được lời này, Dư Hoàn sắc mặt trắng nhợt, cô vội vàng lướt qua bên người Diệp Nhất Luân, chạy ra khỏi nhà hàng.
Diệp Nhất Luân hoảng hốt nghe được có người bệnh nguy kịch, anh cũng đi theo xông ra ngoài...
Ngay khi Dư Hoàn ngồi vào ghế phụ, Diệp Nhất Luân gõ cửa sổ sốt sắng hỏi: "Bạn của em bị bệnh sao? Có cần tôi qua đó giúp không?"
Dư Hoàn nhíu mày, vừa thắt dây an toàn vửa nói: "Không cần, anh không quen người này, anh về trước đi, là chồng của tôi, tôi phải mau chóng qua đó."
Nói xong, Dư Hoàn thấy Diệp Nhất Luân vẫn còn vịn vào xe, mất kiên nhẫn nói: "Làm ơn, mạng người quan trọng, anh nhường một chút."
Diệp Nhất Luân vừa định thần lại đây, xe của Dư Hoàn bên kia đã rời đi.
Dư Hoàn đi rồi, Diệp Nhất Luân ôm bả vai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bệnh tình nguy kịch sao? Tốt nhất là cứu không được."
- --
Thành phố B rất kẹt xe, lại là giờ tan tầm cao điểm, năm mươi phút sau Dư Hoàn mới tới bệnh viện của Diêu Hi.
Chờ sau khi Dư Hoàn đuổi tới nơi, Na Tân đang đứng đợi ở ngoài phòng cấp cứu.
"Diêu Hi thế nào?" Dư Hoàn mồ hôi đầy đầu, giọng nói cực kì khẩn trương.
Na Tân có chút chột dạ, thậm chí không dám nhìn vào mắt Dư Hoàn, nửa ngày sau mới lắp bắp: "Bác sĩ còn ở bên trong, nói là Diêu tổng không cẩn thận làm rách miệng vết thương, dẫn tới hôn mê... May mắn tôi tới kịp, mới kịp thời đưa đến bệnh viện."
Dư Hoàn vừa nghe lời này, liền có chút tự trách.
Vốn dĩ, lúc cô còn ở, hộ lý còn đang nghỉ ngơi.
Bởi vì hai vợ chồng bọn họ về tới nhà, hộ lý người ta cũng không thể nào suốt ngày trông chừng bên cạnh.
Nhưng cố tình buổi tối Dư Hoàn có việc, trước khi đi quên nói cho hộ lý đi trông chừng, mới khiến Diêu Hi hôn mê mà không có ai ở cạnh.
Dư Hoàn hai mắt đỏ lên: "Đều là lỗi của tôi, đều tại tôi, đáng lẽ tôi không nên chạy ra ngoài..."
Na Tân thờ dài trong lòng, một lúc sau mới trả lời cô: "Không có việc gì, này không liên quan đến chuyện của cô, Diêu tổng cũng sẽ không trách cô."
Dư Hoàn hít hít cái mũi, nghe được Na Tân nói, càng thêm tự trách: "Anh không cần an ủi tôi, tôi biết đều là lỗi của tôi. Tôi đi vội, cũng không dặn dò kĩ hộ lý."
Nước mắt Dư Hoàn trong nháy mắt chảy xuống, Na Tân từ bên cạnh nhìn theo, lau mồ hôi...
Na Tân đi theo bên người Diêu Hi nhiều năm như vậy, tính kế người đếm không xuể, nhưng những người đó đều không phải loại đèn cạn dầu. Loại người như Ôn Hoa Luân đều là xứng đáng.
Nhưng mà Dư Hoàn vô tội!
Na Tân không thể quay lưng với ông chủ, nói chân tướng cho Dư Hoàn, thấy Dư Hoàn ở một bên lặng lẽ lau nước mắt, anh cũng chỉ có thể lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho cô.
Ước chừng mười lăm phút sau, bác sĩ chủ trị của Diêu Hi ra tới.
Dư Hoàn chạy lên trước hỏi tình hình của Diêu Hi.
Phải nói bác sĩ chủ trị người ta so ra bình tĩnh hơn Na Tân. Ông cực kì nghiêm túc nói cho Dư Hoàn một số việc cần chú ý, còn trách cứ vài câu: "Cô là người nhà của bệnh nhân sao? Không phải tôi nói cô chứ, may mà kịp thời đưa tới, bằng không tình huống này của bệnh nhân, rất nguy hiểm."
Dư Hoàn nghe được lời này, trong lòng càng thêm không dễ chịu.
Na Tân đứng sau lưng Dư Hoàn, cúi đầu xuống, nghe giọng nói nức nở của Dư Hoàn, anh vẫn có chút không đành lòng.
Không thể không nói, Diêu Hi đối xử với chính mình tương đối tàn nhẫn. Để hoàn thiện màn kịch, anh còn cố ý tiêm thuốc ngủ vào người.
Mà Dư Hoàn, ở bên cạnh canh giữ anh suốt cả đêm.
Sáng hôm sau Diêu Hi tỉnh lại, Dư Hoàn đã nằm bên mép giường ngủ thiếp đi, chiếc chăn đắp trên người là do Na Tân tiến vào đắp cho cô.
Diêu Hi trong lòng cũng có chút không đành lòng, anh kỳ thật chỉ muốn Dư Hoàn trở về, đừng cùng Diệp Nhất Luân dây dưa không rõ, ngược lại không nghĩ để Dư Hoàn chịu tội.
Diêu Hi cố sức đứng dậy, ai ngờ kinh động đến Dư Hoàn.
Dư Hoàn ngước mắt, sau khi thấy Diêu Hi đã tỉnh, cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, vội vàng hỏi: "Anh tỉnh rồi? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ."
Không đợi Dư Hoàn đứng dậy, Diêu Hi đã nắm chặt tay cô.
Dư Hoàn quá mức kích động, cũng không chú ý tới anh làm thế nào có thể bắt lấy tay cô nhanh chuẩn như vậy.
Vì quá sốt ruột nên cô nào có hơi sức để ý mấy chi tiết này, cô chỉ đưa tay sờ trán Diêu Hi, thấy nhiệt độ cơ thể anh vẫn bình thường mới nhẹ nhàng thở ra, mở miệng thấp giọng dỗ dành: "Đừng sợ, tôi đi gọi bác sĩ đến khám cho anh. Khám xong rồi sẽ cho anh ăn sáng."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, Diêu Hi cảm thấy chính mình đều mau sa vào đó.
Loại thời điểm này làm Diêu Hi có chút hoảng hốt, anh nghĩ, liền tính là anh thực sự bị mù, có Dư Hoàn bên cạnh, hẳn là sẽ không quá khó chịu đi?
"Được." Giọng nói của Diêu Hi cũng ngoan ngoãn cực kì.
Dư Hoàn đột nhiên bật cười, cô duỗi tay sờ đầu Diêu Hi, xoay người đi ra ngoài.
Diêu Hi chú ý tới cô vẫn mặc một thân quần áo tối qua chưa thay.
Dư Hoàn đi rồi, Na Tân mới bưng cơm sáng bước vào, sau khi bước vào cũng không hé răng, thường thường trộm liếc mắt nhìn Diêu Hi.
Diêu Hi liếc anh một cái, rũ mắt xuống nói: "Có gì muốn nói cứ nói, đừng nghẹn hỏng."
Na Tân nghĩ nghĩ, lúc này mới bĩu môi: "Tôi đang nghĩ, ngài có phải hay không có chút quá đáng? Hôm qua phu nhân nghe nói bệnh của ngài trở nặng, đều gấp đến khóc. Đêm qua sợ ngài xảy ra chuyện nên vẫn luôn canh giữ bên cạnh không chịu rời đi. Phu nhân được người ta nuông chiều từ bé đến lớn, lăn lộn như vậy, thân thể sao chịu nổi."
Diêu Hi dừng một chút, nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, trong lòng có chút hối hận.
"Cậu cố gắng để bác sĩ làm thật một chút, nhanh chóng chữa khỏi cho tôi, để cô ấy ít chịu tội."
Tuy rằng nói như vậy, Diêu Hi vẫn rất thích Dư Hoàn quấn quýt lấy anh, cảm giác đó, giống như cho dù có gặp phải bất cứ khó khăn trắc trở gì trong cuộc sống, thì vẫn luôn có một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc anh.
Ban đầu, anh muốn nhốt Dư Hoàn lại bên người, đơn thuần là lo lắng cô quay lại với Khâu Diệc Phong, làm hỏng việc của mình.
Nhưng hiện tại, bất luận thế nào anh cũng sẽ không để cô rời khỏi anh.
Na Tân kỳ thật còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng ở bệnh viện tai vách mạch rừng, anh cũng lo không biết khi nào Dư Hoàn sẽ đột nhiên đi vào, nên anh chỉ ngậm miệng.
Huống chi, nói nhiều, Diêu tổng cũng sẽ cảm thấy anh phiền.
Diêu Hi luôn không thích người nói nhiều!
Dư Hoàn tìm bác sĩ đến, bác sĩ này cũng có quen biết với Diêu Hi, sau khi nghiêm túc kiểm tra cho Diêu Hi, lại dặn dò Dư Hoàn một ít những việc cần chú ý.
Đương nhiên, quan trọng nhất là không thể rời khỏi người bệnh!
Sau những gì xảy ra tối qua, Dư Hoàn đã xem những lời bác sĩ nói là thánh chỉ: "Được được được, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ, ông yên tâm."
Nhìn thấy Dư Hoàn như vậy, Na Tân cố ý ném một cái nhìn bất đắc dĩ về phía Diêu Hi, Diêu Hi hoàn toàn nghĩ đem chính mình thực sự bị mù, chậm rì rì nằm xuống giường bệnh.
Kỳ thực Diêu Hi không thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, những gì anh nói với Dư Hoàn trước đây đều không phải nói dối.
Mùi của bệnh viện khiến anh nhớ đến cái chết của em gái. Hơn nữa chìm vào giấc ngủ với mùi vị này, khiến anh luôn mơ thấy ác mộng. Mơ thấy em gái cả người toàn là máu đứng trước mặt anh, cầu xin anh cứu em ấy...
Nhưng mà bây giờ, để làm Dư Hoàn tin tưởng anh thực sự bệnh nặng, không thể không tiếp tục ở lại bệnh viện vài ngày, ít nhất phải chờ cho vết thương trên đầu tốt lên mới có thể xuất viện.
Bữa sáng cơm trưa, Dư Hoàn đều thật cẩn thận đút cho anh ăn, cảm giác được phục vụ chu đáo quả thực sướng muốn điên.
Diêu Hi trước đó bị bệnh đều là tự mình trải qua. Cho dù trong nhà có bác sĩ riêng và bảo mẫu, cũng không thể giống như Dư Hoàn, thời thời khắc khắc đều chiếu cố đến cảm xúc của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.