Edit: Giai Kỳ.
——————
"Tôi muốn gặp lại anh ấy."
"Mặc kệ thời gian nào địa điểm nào, là kiếp sau hay kiếp này, xin anh hãy cho tôi gặp lại anh ấy một lần được không Thẩm Tuý?"
Thẩm Tuý nói lợi dụng lỗ hổng thời gian để xuyên qua, mặc dù gặp được anh nhưng cũng có thể anh ấy khi đó không quen biết cô, sau đó cũng sẽ quên đi cô.
"Không sao hết, tôi nhớ anh ấy."
Mùa hè tháng 7, trường cấp ba quý tộc của thành phố B.
Cái gọi là trường quý tộc chính là ngôi trường tư lập với học phí cao ngất ngưởng, đây là nơi tụ tập của đám phú nhị đại. Chơi net, trốn học, đánh nhau, yêu sớm, nhìn mãi cũng quen mắt. Cũng may tố chất tâm lý của giáo viên tốt, biết đám này học không ra gì thì sau này cũng sẽ về kế nghiệp gia đình, cho nên cũng không chờ mong cũng chẳng yêu cầu, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Thiếu niên mặc áo sơmi màu đen vừa chơi bóng rổ xong, trực tiếp cởi luôn áo ra
Trương Thanh Đạc nói: "Mẹ nó hôm nay nóng gần chết, anh Lệ, về lớp không?" Chủ yếu là phòng học ở gần mà lại còn có điều hoà.
Cừu Lệ với thân trên cởi trần liếc cậu ta một cái, sau đó vỗ một cái lên đầu Trương Thanh Đạc: "Thằng ngốc này, đang là tiết của Diệt Tuyệt sư thái, bây giờ mà về là một tuần sau đi học cậu sẽ được tặng kèm thêm ba mẹ theo sau đấy."
Trương Thanh Đạc run lên, vội lắc đầu: "Thôi thôi không về nữa, vậy đi đâu bây giờ?"
Trốn học thì vui thật nhưng trời quá nóng, dù sao cũng phải tìm nơi có điều hoà để ngồi.
Bách Diệp nghĩ nghĩ: "Các cậu có muốn đi quán bar không? Cô tôi mới mở một quán bar tên Ổ Thành." Cậu ta vừa cười vừa nói, giọng điệu có chút mập mờ.
Thiếu niên 17-18 tuổi, khi đó thân thể đã phát dục thành thục, đương nhiên sẽ sinh ra sự hiếu kì với khác phái và phương diện kia.
Cừu Lệ lau mồ hôi, không có nhiều hứng thú: "Không đi."
Trên mặt Trương Thanh Đạc lộ ra vẻ chờ mong: "Anh Lệ đi đi, còn vui hơn chơi bóng rổ nhiều. Bên ngoài nóng thế này, anh không tìm gái thì thôi, cũng có thể vào đó uống rượu mà.
Cừu Lệ chậc một tiếng nhưng cũng không từ chối nữa.
Năm ấy bọn họ đều học lớp 11, trốn học còn thường xuyên đánh nhau, nhưng ở trường này có rất nhiều người như vậy, cho nên cũng chẳng phải người gì đặc biệt nổi tiếng cá biệt. Là một thanh xuân bình thường, học sinh bình thường.
Cho dù Cừu Lệ có một gương mặt đẹp trai điên đảo, nhưng trường học quý tộc cũng không có ít soái ca.
Anh năm 18 tuổi kiêu ngạo không kiềm chế được.
Cứ như vậy mang theo cả người toàn mồ hôi cùng Bách Diệp và Trương Thanh Đạc vào quán bar Ổ Thành.
Mùa hè, nhiệt độ thành phố B lên đến 39 độ.
Mấy thiếu niên đi ở trên đường, nữ sinh nào gặp phải cũng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào cơ bụng của Cừu Lệ. Dáng người của anh rất đẹp, thiếu niên mười mấy tuổi cao lớn thon chắc, cơ bụng cơ ngực đều có. Trong đám người là anh nổi bật nhất.
Nhưng Cừu Lệ lại chẳng thèm để ý, bên môi anh vẫn còn ngậm một cây cỏ đuôi chó.
Vài người lảo đảo đi vào quán bar.
Vừa bước vào đã có luồng gió mát mẻ ập vào trước mặt, mấy người đều sảng khoái tới mức hít vào một hơi.
Bách Diệp nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Ở đây có cô gái cực kì xinh đẹp, tên là Trà Trà, muốn nhìn thấy không? Tôi cảm thấy còn đẹp hơn cả Tưởng Tân Nguyệt."
Lời này nói ra cũng không phải, khí chất của Tưởng Tân Nguyệt lạnh lùng thanh cao, chưa bao giờ thích đám học sinh kém như bọn họ. Nhưng thiếu niên lại cố tình thích thiếu nữ có khí chất như vậy, vì thế thường xuyên đi xem trộm người ta luyện đàn.
Xinh hơn cả Tưởng Tân Nguyệt ấy à, Trương Thanh Đạc liếm môi, bắt đầu có chút chờ mong.
Bọn họ vào phòng nhưng vẫn chưa thèm mặc áo.
Đợi một lúc xua tan hơi nóng, lúc Trà Trà bước vào, mắt của mấy thiếu niên sáng lên.
Ánh mắt Trà Trà quét một vòng, cuối cùng ngồi xuống cạnh Cừu Lệ, rót rượu cho anh. Cô ta nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay thiếu chút nữa chạm vào ngực anh.
Cừu Lệ nắm lấy cổ tay cô ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Làm gì?"
Anh xuống tay không nhẹ, Trà Trà lập tức đau đến mức kêu lên một tiếng.
Mấy thiếu niên thấy vậy thì vội giải vây.
Trương Thanh Đạc nhẹ giọng nói với Trà Trà: "Anh Lệ không hiểu phong tình, đừng để ý đến anh ấy."
"Không hiểu phong tình" Cừu Lệ ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta liền không thoải mái, anh xoa xoa trán: "Tôi đi toilet, các cậu cứ chơi đi.
Toilet rất an tĩnh, anh không kiên nhẫn tuỳ ý đẩy cánh cửa một buồng vệ sinh, ngay sau đó đứng ngây tại chỗ.
Thời gian như đọng lại, không khí cũng trở nên an tĩnh trong chớp mắt, anh không biết dùng từ gì để hình dung cảnh đẹp thoáng qua ấy, lại nhớ rõ sự choáng váng của trái tim như thể bị mũi tên bắn trúng khi nhìn thấy cô.
Cô ngồi xổm trong góc, hai tay ôm lấy chính mình. Toàn thân cô trần trụi, gương mặt đỏ bừng, nghe được tiếng động thì kinh hoàng ngước mắt lên.
Thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo, chẳng sợ đang trong tình thế éo le nhưng cũng chẳng khác gì tiên nữ không cẩn thận rơi xuống nhân gian.
Anh đối diện với đôi mắt sạch sẽ của cô, trái tim loạn nhịp, sau một lúc lâu mới cuống quít đi ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Cừu Lệ dựa vào ván cửa, thở phì phò, gương mặt cũng chậm rãi đỏ lên.
Anh sống 18 năm, đây là lần đầu tiên đỏ mặt.
Đầu óc Cừu Lệ nóng lên, lao ra khỏi toilet, nhìn thấy biểu tượng wc nam thì lại chạy nhanh vào.
Ngón tay anh còn đang run rẩy, lại không biết có tâm trạng gì, dùng chân đạp vào cánh cửa kia: "Này, cô đi nhầm rồi đấy có biết không? Đây là wc nam."
Ngữ khí táo bạo nhưng cũng chẳng che giấu được sự hoảng hốt.
Bên trong truyền ra một tiếng xin lỗi mềm mại.
Nặc Nặc nói: "Em không biết." Cô đúng là không biết thật, không biết hóa ra lợi dụng lỗ hổng thời gian xuyên đến đây ngay cả một bộ quần áo cũng không có. Nặc Nặc ôm lấy chính mình, hai tai cũng đỏ lên.
Nhưng nghĩ đến thiếu niên bên ngoài là Cừu Lệ, cô lại chậm rãi cười.
Tuy rằng thiếu niên thoạt nhìn rất hung dữ.
Cừu Lệ cũng không biết mình bị làm sao, đổi lại là bình thường thì anh đã bỏ đi từ sớm, sẽ không dây dưa với cô gái như vậy. Nhưng nghĩ đến sự khuynh thành tuyệt sắc ấy, anh lại đạp cửa, hung ác nói: "Vậy ông đây đi wc kiểu gì?"
Nặc Nặc có chút cô đơn, xem ra Cừu Lệ này không thích cô, Cừu Lệ thích cô chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy.
Nặc Nặc thỉnh cầu: "Có thể tìm giúp em một bộ quần áo được không?"
Anh nghe thấy giọng nói mềm mại ấy, cả trái tim đều muốn run lên.
Cái gì mà Tưởng Tân Nguyệt, cái gì mà Trà Trà, trong nháy mắt thế giới quan của anh như đổ vỡ, cô đẹp quá.
Cừu Lệ mím môi: "Đóng chặt cửa, tôi quay lại ngay."
Nặc Nặc ngoan ngoãn nói: "Vâng, em chờ anh."
Em chờ anh...chờ anh...chờ anh...
Mặt anh lại đỏ lên, lao ra khỏi toilet, giống như mất đi năng lực tự hỏi. Cừu Lệ cảm thấy tim mình đập nhanh tới nỗi sắp không khống chế được. Anh còn nhớ rõ đóng cả cửa hên ngoài, vươn tay kéo lấy người phục vụ: "Ở chỗ này canh cho tôi, không được cho ai đi vào, tôi sẽ quay lại ngay." Anh móc từ trong túi ra mấy tờ tiền, cũng chẳng thèm để ý là bao nhiêu, cứ thế nhét hết vào tay phục vụ, sau đó cảnh cáo nhìn cô ta: "Nghe rõ chưa?"
Phục vụ sợ hãi gật đầu: "Vâng...nghe rõ ạ."
Thiếu niên kì quái, lại bảo một cô gái như cô ta đứng canh wc nam.
Cừu Lệ đi vài bước lại lạnh mặt quay đầu lại: "Cô cũng không được vào."
"..." Tên điên này, con gái con đứa vào wc nam làm cái khỉ gì chứ?
Cừu Lệ trở lại phòng, Bách Diệp và cô gái Trà Trà kia còn đang hôn nhau.
Anh lấy áo sơmi màu đen mặc vào trên người, che đi lồng ngực trần trụi. Không biết tại sao khi đối diện với đôi mắt sạch sẽ kia, từ trước tới nay anh chưa thấy ngại khi cởi trần bao giờ, nay lại thấy trong chớp mắt mình không có chỗ dung thân.
Cô sẽ nghĩ thế nào về anh, lưu manh sao?
Cừu Lệ cài cúc xong, không màng mấy người phía sau giữ lại, cơ hồ là chạy vội đi ra ngoài mua quần áo cho cô.
Đây là lần đầu tiên anh mua quần áo cho nữ sinh.
Nhân viên hướng dẫn cười hỏi: "Mua cho bạn gái sao? Muốn mua kiểu gì?"
Anh định nói không phải bạn gái, nhưng rồi lại thôi. Chỉ có thể ra vẻ không có kiên nhẫn đáp: "Tuỳ đi, nhanh một chút." Dừng một chút lại nói thêm: "Cho học sinh mặc."
Nhân viên cười cười rồi chọn cho anh một bộ váy thuỷ thủ màu trắng.
Lúc Cừu Lệ trả tiền cũng không dám nhìn nhiều, sau đó lại đội nắng chạy về. Anh sợ vừa rồi chỉ là nằm mơ, quay lại sẽ không thấy cô đâu nữa.
Nhưng còn may, lúc anh gõ gõ tấm cửa ấy, cô lại mềm mại nói: "Em ở bên trong, anh đưa đồ từ bên trên đi.
Cừu Lệ đưa đồ cho cô xong, đuổi cô phục vụ canh giữ ở ngoài, tự mình đứng trông cho cô mặc đồ.
Không lâu sau cô đi ra.
Nặc Nặc thật sự rất ba chấm, Cừu Lệ đúng là thẳng nam, bảo anh đi mua quần áo nhưng ngay cả nội y cũng không có mà giày cũng không luôn, chỉ có duy nhất một cái váy.
Cô thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh.
Anh quay đầu lại, từ gương mặt xinh đẹp của cô chuyển xuống trước ngực... Đm!
Anh cũng ý thức được, không có nội y sẽ có hậu quả gì.
Váy có hơi rộng.
Máu nóng xông thẳng lên não, anh thật sự muốn chửi bậy.
Sau một lúc lâu, Cừu Lệ nói: "Quần áo cũng cho cô rồi, cô...cô định làm gì tiếp theo?" Vl thật, rõ ràng anh muốn nói là mau cút xa khỏi ông đây một chút.
Nặc Nặc kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng hỏi: "Em có thể đi theo anh không?"
Đi theo anh...cô muốn đi theo anh...ở cùng với anh....
Rốt cuộc Cừu Lệ không nhịn được nữa, mặt bạo hồng: "Cô có biết xấu hổ không?"
Nặc Nặc uất ức nhìn anh, nhưng anh là Cừu Lệ mà. Ngay sau đó cô thấy gương mặt hồng hồng của anh, Nặc Nặc nhẹ "xuỳ" một tiếng, ở với nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh đỏ mặt. Cô cảm thấy mới lạ nên cứ mở to mắt nhìn anh.
Cừu Lệ xấu hổ tới mức dựng lông: "Còn nhìn nữa ông đây đánh chết cô."
Cô sợ tới mức vội vàng cúi đầu, Nặc Nặc không muốn chưa làm ăn được gì cả mà đã phải chết đâu.
Cừu Lệ này hung dữ quá, cô ấm ức nhìn hai bàn chân trần trụi của mình.
Cừu Lệ nói xong thì càng hối hận, trái tim ngứa ngáy khó chịu.
Từ lúc nhìn thấy cô, cả người anh cứ như đạp trên mây, hành động nói năng đều trở nên ngu ngốc.
Cừu Lệ thầm đoán trong lòng, xuất hiện ở quán bar lại còn không mặc quần áo, nửa già là bị cưỡng ép hoặc bị bắt tới. Trong lòng anh có chút không thoải mái, sau một lúc lâu chẳng hé răng, xé tấm rèm ngoài hành lang rồi bọc quanh người cho cô, sau đó ôm cô ra ngoài.
Nặc Nặc có chút vui vẻ, ngoan ngoãn ngốc trong lòng ngực anh.
"Anh muốn mang em về nhà sao?"
"Im miệng."
"Ừm."
Cô gái quá ngoan, anh hơi tách cô ra một chút, xem nhẹ sự mềm mại của ngực cô, sợ cô nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Cừu Lệ gọi xe, ba anh không cho anh lái xe bởi anh chạy quá điên.
Cũng may Cừu Lệ có chung cư gần trường học, rất nhanh xe đã chạy đến dưới chung cư. Anh giống như ăn trộm, khoé môi lại không nhịn được nhếch lên, ngay cả mặt cô cũng che lên, cũng quên luôn "huynh đệ" ở quán bar mà ôm cô lên lầu.
Nặc Nặc từ trong ngực anh ló đầu ra, buồn bực nói: "Không đi thang máy được sao?"
Anh ôm không thấy mệt à!
Cừu Lệ cảm thấy không có chỗ dung thân, hung dữ nói với cô: "Ông đây là người ở đây hay cô hả? Thang máy hỏng rồi."
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra ngoài.
Thiếu niên thiếu nữ đều ngẩn người, sau đó Nặc Nặc rúc người vào lòng anh cười đến nỗi run nhè nhẹ.
Nụ cười của cô rất ngọt, Cừu Lệ hận không thể rút lại câu nói ngu ngốc kia của mình. Đôi mắt lại nhịn không được ngắm nhìn lúc cô cười rộ lên giống hệt thiên sứ.
Thôi bỏ đi, da mặt sĩ diện là cái cóc gì chứ?
Dưới ánh mắt quái dị của người phụ nữ trung niên, anh đi vào thang máy, rất nhanh đã lên tầng 7.
Nhà của Cừu Lệ vậy mà rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có người lại đây dọn dẹp nấu cơm cho anh ăn. Anh cẩn thận đặt cô ngồi xuống sofa.
Mở tủ lạnh ra rót một cốc bia lớn mới có thể loại trừ cảm giác khô nóng trong người.
Cừu Lệ xoay người, nhìn "bảo bối" mà mình ngoài ý muốn nhặt về.
Anh ngồi xuống trước mặt cô: "Cô đi làm ở Ổ Thành?"
Ánh mắt Nặc Nặc mờ mịt: "Ổ Thành là cái gì?"
"Là quán bar ban nãy."
Cô lắc đầu.
Cừu Lệ vui vẻ, mà anh cũng chẳng biết bản thân vui vì điều gì. Anh nhịn xuống không làm khoé môi cong lên: "Người nhà cô đâu?"
Nặc Nặc nhìn anh, là anh đó.
Nhưng cô không thể nói như vậy, tốt nhất cô không nên làm rối loạn cuộc sống của thiếu niên Cừu Lệ. Nếu không sau này anh sẽ không có khả năng gặp lại cô.
Cô thành thật trả lời: "Em không có người thân ở thế giới này."
Quả thực anh vui muốn phát điên, cô là cô nhi. Vậy anh...
Ngay sau đó Cừu Lệ cảm thấy mình không có đạo đức.
Anh banh mặt: "Cô muốn ở đây?"
"Vâng, có được không?"
Anh nhịn xuống xúc động muốn nói được ngay lập tức, ra vẻ ghét bỏ: "Cô là ai mà tôi phải nuôi cô chứ?"
Nặc Nặc hổ thẹn cúi đầu, đúng vậy, giờ hai người chẳng có liên quan gì, cô nghiêm túc nói: "Không sao, em ở chỗ khác cũng được. Hôm nay cảm ơn anh."
Cừu Lệ bỗng nhiên kéo cổ tay cô, vẻ mặt thay đổi: "Không được đi."
Nặc Nặc kinh ngạc nhìn anh.
Lúc này anh mới nhận ra phản ứng quá khích của mình: "Ý tôi là, nhà tôi đang thiếu người quét dọn nấu nướng, cô muốn làm không?" Cừu Lệ thầm tự mắng bản thân, mày đang nói cái gì thế? Rõ ràng anh muốn nói, thiên sứ nhỏ, em có biết vì sao một người đàn ông sẽ nuôi một người phụ nữ không? Ai cần cô quét dọn nấu ăn chứ.
Nặc Nặc chớp mắt, vừa định nói muốn.
Anh lại sợ cô từ chối, cũng sợ lời nói vừa rồi làm cô tự ti, vội sửa miệng: "Không cần quét dọn nấu ăn, cô tưới hoa là được. Mỗi tháng tôi trả cô 20.000 tệ." (tương đương 677.558.376,00 Đồng)
Nặc Nặc thầm nghĩ, từ lúc còn trẻ Cừu Lệ đã phá của như vậy. Có nhà nào trả lương cho người tưới hoa 20.000 tệ một tháng không!
Cô gật đầu, mềm mại nói: "Được, em sẽ tưới hoa."
Tưới hoa cái gì chứ, bản thân cô đã là một đoá hoa xinh đẹp rồi. Anh cầm lòng không nổi, vui vẻ cực kì vì cô đã ở lại.
Đêm đó Cừu Lệ trằn trọc không ngủ. Anh còn ra vẻ lạnh lùng để Nặc Nặc ngủ phòng cho khách. Nhưng cả một đêm đều nghĩ về thiếu nữ xinh đẹp ở cách vách, nhớ lại nụ cười ngọt ngào của cô. Anh thầm mắng vài câu, trùm chăn lại nhưng vẫn chẳng thể ngủ được.
Cách xa cô một chút, bằng không anh sợ mình sẽ phạm tội.
Tuy rằng hơi khó chịu, nhưng anh không muốn vào tù ngồi.
Tối qua anh nhờ giúp việc đi mua vật dụng hàng ngày, quần áo giày dép cho Nặc Nặc.
Cừu Lệ cũng không dám nhìn cô, một đêm không ngủ, cứ lúc thì cười ngây ngô, lúc lại phiền muộn. Đến rạng sáng 5h anh đã đến lớp học.
Cửa lớp còn chưa mở, anh nhảy cửa sổ đi vào.
Cừu Lệ ngơ ngác ngồi dưới cuối lớp, anh cảm thấy mình điên rồi. Năm ấy nhà anh còn chưa được giàu có hùng mạnh như Cừu thị sau này, tuy có tiền nhưng chưa phải nhà giàu số 1, một tháng ông già nhà anh cũng chỉ cho anh 20.000 tệ, anh lại mang hết cho cô.
Cừu thiếu biến thành kẻ nghèo bằng cách không ai hiểu nổi.
6h50, cửa lớp mở ra, bạn học nhìn thấy Cừu Lệ ở bên trong thì sợ tới mức suýt hét thành tiếng.
Đm đây là Cừu Lệ thường xuyên trốn học chơi bóng rổ sao?
Thật vất vả chờ đến tiết thứ hai, Cừu Lệ rốt cuộc ngồi không yên, trốn cái gì mà trốn, anh là đàn ông, là chủ nhân của phòng ở đó. Muốn về thì cứ về, có gì phải sợ chứ?
Cừu Lệ cũng mặc kệ vẫn còn trong thời gian đi học, cứ thế đi từ cửa sau ra ngoài.
Một đám thiếu niên đi sau, bọn họ cứ tưởng anh Lệ hẹn ra ngoài chơi bóng rổ.
Cừu Lệ quay lại nhìn đám ngốc phía sau, tay đút vào túi: "Chơi bóng cái mẹ gì, quay về lớp học đi."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trương Thanh Đạc hỏi: "Vậy đi xem Tưởng Tân Nguyệt chơi đàn?"
Cừu Lệ lạnh mặt, lười nhìn bọn họ, tự mình đi về. Trong lòng anh có chút đắc ý, Tưởng Tân Nguyệt là cái khỉ gió gì, nhỏ lăng nhăng chân đạp mấy thuyền, làm sao so được với tiểu thiên sứ của anh.
Nhưng anh không muốn để bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của cô.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu cô chỉ thuộc về mình anh thì thật là tốt.
Dù sao cô cũng không có người nhà, anh có thể vì cô mà cố gắng học hành, chăm chỉ đi làm kiếm tiền, nhất định sẽ nuôi được cô.
Anh cũng sẽ không đi net hay chơi bida nữa, anh sẽ không để cô xem thường mình.
Mấu chốt là lúc trước cô không quen anh, Cừu Lệ có thể làm bộ mình là thiếu niên tốt. Nữ sinh ngoan ngoãn xinh đẹp như cô chắc hẳn thích nam sinh có thành tích xuất sắc. Tuy anh không phải nhưng anh có thể sửa.
Mặc kệ gặp được cô ở thời gian nào, anh cũng đã được chú định sẽ phải thần hồn điên đảo.
Nếu anh là thiếu niên thì sẽ muốn làm một thiếu niên tốt, nếu anh là đàn ông, anh sẽ muốn làm người đàn ông tốt nhất của cô.
Nặc Nặc gấp quần áo cho anh, nhìn đồng phục, áo sơmi, quần đùi của thiếu niên mà lòng cô cũng mềm theo. Cô gấp rất cẩn thận, lúc nhìn thấy Cừu Lệ về, cô còn cười ngọt ngào: "Không phải anh đang đi học sao?"
Cừu Lệ cướp lấy quần áo của mình, nghĩ đến bàn tay thơm tho mềm mại của cô đã sờ qua chúng, anh vừa hưng phấn vừa e lệ.
"Ai bảo cô làm mấy cái này?"
"Quần áo khô rồi, em sợ trời mưa sẽ ướt nên..."
"Không được chạm vào."
Cô mất mát nói: "Vâng."
Trong lòng Cừu Lệ như bị mèo cào, không biết cô có cảm thấy anh cố ý gây sự hay hung dữ không.
Anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, làm chính mình nhu hoà một chút: "Trưa muốn ăn cái gì?"
Cô đối mặt với Cừu Lệ, trong giọng nói còn mang theo ý làm nũng: "Cá chua ngọt."
Đến trưa Cừu Lệ dẫn cô ra ngoài ăn cá chua ngọt.
Buổi chiều anh cũng không muốn ra ngoài, cầm lấy điều khiển bắt đầu chơi game. Cô tò mò nhìn, Cừu Lệ đánh không nổi nữa, nhân vật trong game đã chết mấy lần. Anh lại lặng lẽ ngửi hương thơm trên người cô.
Nhưng thật ra Nặc Nặc rất tò mò về thời kì thiếu niên của anh, sau này Cừu Lệ tuyệt đối không hề chơi game.
Nhân vật trong game vừa chết, cô còn kích động hơn cả anh, nhẹ nhàng "nha" một tiếng.
Cừu Lệ cảm thấy cô đáng yêu muốn mạng.
Anh đóng lại giao diện chơi game, nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô: "Hay tôi dạy cho cô cái khác nhé?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu nói được.
Anh chỉ thuận miệng nói vậy, niên thiếu anh không học vấn không nghề nghiệp. Trừ việc giỏi đánh nhau với chơi bóng rổ thì cũng chỉ có một thân toàn cơ bắp, anh còn biết cái gì nữa đâu cơ chứ.
Ánh mắt của Cừu Lệ dừng lại trên môi cô.
Anh nuốt nuốt nước miếng, ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân mình xấu xa. Nhưng anh thật sự muốn....
Vô cùng muốn...
Dù sao anh cũng không sợ mất mặt, cùng lắm là bị từ chối. Tuy rằng đã tự an ủi chính mình, nhưng tim lại cứ đập loạn hết lên.
"Có thể hôn môi không?"
Nặc Nặc kinh ngạc nhìn anh.
Ngay sau đó hai mắt cô bị anh che lại, trên môi bị một mảnh ướt nóng áp xuống.
Đối mặt với thiếu niên Cừu Lệ, trong lòng cô lại thêm mềm mại. Cô không đẩy anh, hơn nữa còn phối hợp hé miệng ra.
Thiếu niên kinh ngạc, hô hấp cũng rối loạn, cứ thế đè lấy cô mà hôn.
Nặc Nặc ngã nằm xuống đất, chung cư không trải thảm nhưng đã là tháng 7, không hề thấy lạnh.
Thiếu niên trên người si ngốc say mê, điên cuồng sa vào. Anh thở dốc không thôi, động tác vụng về ngây ngô lại không muốn buông cô ra, cũng không dám nhìn vào đôi mắt sạch sẽ kia.
Chờ đến khi tiếng đập cửa vang lên, anh mới đột nhiên bừng tỉnh, mặt đỏ đến nỗi sắp bốc khói.
Tay run không dám nới lỏng.
Môi cô hồng hồng còn hơi sưng, cổ áo bị anh kéo ra, Cừu Lệ chật vật thở dốc, ra lệnh cho cô: "Không được mở mắt."
Cô dịu dàng đáp: "Vâng."
Trước khi đi mở cửa, anh lại nhịn không được hôn chụt một cái vào môi cô. Lúc này mới bế cô lên nhét vào phòng mình.
Ngoài cửa là giúp việc theo giờ, Cừu Lệ thẹn quá thành giận: "Đi ra ngoài! Hôm nay...không, trong khoảng thời gian này không cần đến đây."
"Nhưng Cừu thiếu..."
"Tiền lương vẫn được nhận."
Giúp việc đi rồi.
Anh xoay người nản lòng ngồi trên sofa, xong thật rồi. Anh đúng là không biết xấu hổ. Nếu ba anh mà biết anh mới thành niên đã có ý định nuôi nữ sinh thì chắc chắn sẽ đánh chết anh.
Không có giúp việc, giặt quần áo và nấu ăn lại trở thành vấn đề.
Cơm có thể ra ngoài ăn, quần áo anh có thể tự giặt.
Toàn bộ ấn vào máy giặt, ấn nút trước hay là cho bột giặt trước nhỉ?
Cô dựa vào cạnh cửa nhịn không được cười, nhặt áo sơmi của anh lên: "Loại vải này không giặt máy được, phải giặt bằng tay."
"Tôi biết rồi." Anh không kiên nhẵn nói rồi lại lặng lẽ nhìn cô: "Quần áo hôm qua của em đâu?"
Nặc Nặc cảm thấy trêu anh quá vui, cô làm bộ cái gì cũng không biết, đưa bộ váy thuỷ thủ chưa giặt cho anh.
Cừu Lệ đóng cửa phòng tắm lại, ôm bộ váy kia, một lúc lâu mới bỏ lên nhìn. Anh còn nhớ rõ dáng vẻ ngây thơ của cô khi mặc nó, chiếc váy này khá giống đồng phục, cô mặc nhìn rất đáng yêu.
Cừu Lệ cảm thấy chính mình có chút ích kỉ, tuổi này của cô thoạt nhìn cũng ngang tuổi anh, hẳn là cô cũng muốn đi học. Nhưng nếu để cô đi học, không biết cô có giống như Tưởng Tân Nguyệt, xem thường loại người như anh.
Không học vấn không nghiệp, ỷ vào trong nhà có tí tiền mà ngày nào cũng gây chuyện.
Anh ôm lấy chiếc váy ấy ngửi ngửi, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương của cô, anh có chút không nỡ giặt.
Chờ giặt xong anh mới nhìn chiếc váy kia như thể gặp quỷ.
Cái mẹ gì thế này? Từ khi nào mà Cừu Lệ anh phải giặt quần áo cho người ta, quần áo của anh còn ném vào thùng rác, muốn mặc thì mua bộ mới cơ mà.
Nhưng anh cũng luyến tiếc vứt vào thùng rác, chỉ có thể trộm giấu đi.
Chờ đến buổi tối, hai người cơm nước xong tản bộ trở về.
Nặc Nặc nhón chân nhẹ nhàng hôn lên khoé môi anh: "Cừu Lệ, ngủ ngon."
Anh ngây ra tại chỗ, sau một lúc mới sờ khoé môi, nơi đó mềm mại, giống như trái tim của anh cũng nhũn ra một cách kì cục. Anh nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà cong môi cười.
Đêm nay anh vẫn không ngủ được, Cừu Lệ cảm thấy chính mình sẽ có khả năng đột ngột chết đi.
Anh đứng dậy, lấy ly trà hất lên giường. Sau đó đi gõ cửa phòng cô.
"Tôi không cẩn thận làm đổ nước ra giường." Cừu Lệ bình tĩnh bổ sung: "Ướt đẫm rồi, không ngủ được."
Nặc Nặc ngước mắt nhìn ạn, giọng điệu mềm mại: "Còn sofa?"
"Cũng ướt rồi."
Cô cắn môi, nghẹn lại ý cười.
Đồ trứng thối, anh mới 18 tuổi thôi đó, cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện gì đâu.
Chờ Cừu Lệ nằm xuống bên cạnh cô, lúc đầu anh còn bình tĩnh nhắm mắt. Sau một lúc lâu bỗng nhiên mở mắt ra, xoay người, ôm tay nhìn cô.
Cô cũng mở to mắt, mỉm cười nhìn anh.
Cừu Lệ sờ sờ nốt ruồi lệ nơi khoé mắt của cô, không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí để nói những lời này: "Tôi rất thích em, không, là tôi yêu em. Tuy hiện tại tôi chưa đủ giỏi giang, nhưng tương lai sẽ cố gắng trở nên tài giỏi."
Lời này cô tin, sau này anh sẽ trở thành tổng tài siêu cấp nhiều tiền, thực lực mạnh mẽ.
Cô dùng giọng điệu nhu hoà đáp: "Vâng."
"Tuy tính tình tôi không tốt, nhưng không phải cố ý hung dữ với em. Sau này tôi sẽ không vậy nữa, em tin tôi đi."
Cô buồn cười gần chết, vươn tay vuốt ve mặt anh: "Em tin."
Anh rất vui vẻ, mím môi lại cũng không giấu được ý cười.
"Từ nay về sau tôi sẽ đối xử thật tốt với em, cái gì cũng nhường cho em hết. Em có thể..." Anh cảm thấy mình điên rồi: "Em có thể gả cho tôi không?"
Cõi lòng cô tràn ngập ngọt ngào, rất nhanh thôi anh sẽ quên em, sau đó phải đợi mười mấy năm sau mới có thể gặp lại.
Cô tới nơi này dựa vào lỗ hổng thời gian, chỉ vậy thôi cô đã rất vui vẻ thoả mãn, được như ý nguyện gặp thiếu niên Cừu Lệ tuỳ ý kiêu ngạo.
Nặc Nặc đồng ý với anh: "Được, sau này em gả cho anh. Anh phải đối xử tối với em đó."
Được, xem như hai ta đã ước định.
Đời này chỉ đối tốt với một mình em.
Đêm đó thiếu niên không làm gì cả, cô nằm trong lòng anh, trái tim anh đã vui sướng tràn trề. Anh phải vì cô mà trở thành người đàn ông tốt nhất trên ghế gian này.
Sáng sớm hôm sau.
Thiếu nữ trong lòng đã không còn, anh duỗi tay nhưng chỉ chạm vào không khí
Thiếu niên Cừu Lệ bỗng nhiên bừng tỉnh, trong phòng trống rỗng, lòng anh thì buồn bã mất mát. Nhưng anh lại không nhớ nổi bản thân vì sao lại hoảng hốt khó chịu. Hồi lâu sau anh mới rời giường đi rửa mặt, bực bội vò vò mái tóc ngắn.
Chờ đến khi ra cửa.
Đám người Trương Thanh Đạc đến đón: "Anh Lệ cứ quay lại nhìn cái gì thế? Hôm nay đi đâu chơi đây?"
Anh nhìn về phía chung cư, thật lâu sau mới tỏ vẻ không sao mà quay lại: "Tuỳ."
Tiếng ve kêu thanh thuý, toàn bộ mùa hè anh đều thích nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người cũng an tĩnh thành thục hơn rất nhiều.
Những năm tháng tiếp theo, anh không yêu nổi một người.
Nhịp tim vĩnh viễn bình ổn.
Mãi cho đến ngày sinh nhật năm 30 tuổi ấy, anh cùng một đám người đi đua xe về. Trên trán anh là một lớp mồ hôi mỏng, vẻ mặt lại lạnh lùng xa cách.
Vào giây phút anh đẩy cửa ra, ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu vào, thiếu nữ mặc váy trắng đứng cạnh cửa cúi thấp đầu.
Cô ôm một hộp quà màu đen, ngón tay trắng nõn dùng sức nắm chặt hộp. Hình như có chút sợ anh.
Ánh mặt trời chiếu rộ, ngày mùa hè xán lạn.
Anh nghe thấy nhịp tim của chính mình - thình thịch thình thịch vô cùng có lực.
Xin chào em, Nặc Nặc
-
Vậy là đã hoàn toàn văn, gửi lời tạm biệt tới Nặc Nặc và Cừu Lệ. Cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình suốt thời gian qua! Luv all 💗
| Sel - 18/09/2022 |
5429 words