Tác giả: Lam Vũ Nguyệt
Lãnh Tinh Duệ không có tâm tư đi quan tâm mấy chuyện xung quanh nữa.
Đột nhiên bị Kiều Vũ nắm tay, đầu cô còn dựa vào cánh tay anh, khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười tỏa sáng. Tất cả đều khiến trái tim anh đập loạn lên.
Mới hai tuần thôi mà, tại sao anh lại khó khống chế cảm xúc của bản thân mình như thế? Cứ có Kiều Vũ, đầu óc anh liền không minh mẫn như bình thường nữa, tất cả suy nghĩ đều xoay quanh cô.
Lí do cho những hành động này, chỉ có Kiều Vũ biết.
Thấy tiếng hét vừa rồi của Thư Kỳ, cùng với tiếng sấm ầm ầm trên trời. Kiều Vũ liền biết, người mà họ không thể nghe thấy tên là ai.
Và ngay lúc đó, Kiều Vũ đã nghĩ, nữ chủ đã hận cô đến nỗi muốn giết chết cô, vậy tại sao cô lại cảm thấy tội lỗi khi muốn ở bên Lãnh Tinh Duệ?
Nam chủ có cảm tình với cô, cô nhận thấy được. Từng lời nói, cử chỉ, ánh mắt đều thể hiện ra điều đó.
Mà cô, cô cũng thích nam chủ.
Nếu vậy, cô cần gì phải kìm lại cảm xúc của mình?
Lúc đầu, cô muốn hai người họ vẫn là của nhau, vì dù sao nam chủ cũng chẳng liên quan gì đến cô, anh ta có bị cho mọc sừng hay không cũng chẳng quan trọng.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mĩ như tạc tượng kia, Kiều Vũ càng quyết tâm muốn chiếm Lãnh Tinh Duệ cho riêng mình.
Vừa được ở bên người mình thích, vừa có thể kích thích nữ chủ.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cô liếc mắt thấy Lâm Trác Vỹ đã xử lí xong mọi chuyện, liền nhỏ giọng nói:
- Tinh Duệ, chúng ta đi ra ngoài đi.
Rõ ràng là đã rất nhiều người gọi tên mình, thế nhưng tiếng gọi mềm mại của Kiều Vũ lại tạo ra cho anh một cảm giác hoàn toàn khác.
Cuối cùng cô cũng chấp nhận đổi cách xưng hô rồi.
Anh tít mắt cười:
- Được.
"Phập"
Mũi tên của cupid đã bắn trúng tim Kiều Vũ rồi.
Trời ơi, người gì mà đẹp dữ.
Cố ổn định lại bản thân, cô kéo tay Lãnh Tinh Duệ đến chỗ Thư Kỳ.
Anh chăm chú nhìn vào cô, ngây ngô mặc cô kéo đi.
Thư Kỳ nắm chặt lấy tay vịn của ghế, cả người run rẩy vì căm giận.
Hai cánh tay đan chặt vào nhau kia khiến cô ta rất khó chịu, rất ghen ghét.
Chú ý thấy như thế, Kiều Vũ càng cười rạng rỡ, cô bỏ tay Lãnh Tinh Duệ ra, bước thật gần vào chỗ cô ta.
Cô cúi đầu, ghé sát vào tai Thư Kỳ, nhẹ giọng nói:
- Có thể nhường Tinh Duệ cho tớ không, bạn học Thư Kỳ?
Lời nói của cô như châm ngòi nổ vào cảm xúc đang hỗn loạn của Thư Kỳ.
- Kiều Vũ!!!
Cô ta đẩy mạnh Kiều Vũ ra, tay phải vung lên.
Lãnh Tinh Duệ bước hai bước lên phía trước, anh đỡ lấy Kiều Vũ, tay còn lại thì đẩy Thư Kỳ ngã ngửa ra sau.
Anh quát lớn:
- Cô định làm gì vậy?!!
Lưng va vào ghế, người cô ta trượt xuống, sự đau xót ở lưng không bằng sự kinh ngạc trước hành động của Lãnh Tinh Duệ.
Nhìn anh ôn tồn ôm Kiều Vũ vào lòng, nhẹ giọng an ủi, biểu cảm dịu dàng và chuyên chú, cô ta liền tức điên lên.
- Nó định cướp anh từ tay em! Tinh Duệ, nó muốn cướp anh đi!!!
Trong phòng giờ chỉ còn lại ba người bọn họ, vậy nên tiếng hét này có sức xuyên thấu cực mạnh.
Tai Kiều Vũ bị cô ta làm cho suýt điếc.
Hai tay Lãnh Tinh Duệ xoa tai cho cô, anh cười mỉa:
- Tôi là của cô lúc nào? Đừng nói chuyện cười!
Sau đó, anh lại thủ thỉ với Kiều Vũ:
- Tớ với cô ta không liên quan gì đến nhau cả, cậu đừng tin mấy lời này của cô ta.
Trong mắt Kiều Vũ lúc này, Lãnh Tinh Duệ đúng là đáng yêu hết nấc.
Cô cầm tay anh
- Ừ, tớ biết mà. Vậy chúng ta đi thôi!
Mục đích đã làm xong, giờ còn ở lại làm gì nữa.
Mắt Thư Kỳ vằn lên tia máu, cô ta cắn chặt môi:
- Lãnh Tinh Duệ, anh sẽ hối hận vì lựa chọn của mình!
Cô ta cố gắng giữ lại mặt mũi cuối cùng cho mình.
"Ầm... ầm... ầm"
Kiều Vũ nhìn qua cửa sổ, không biết có phải hoa mắt hay không, dường như cô thấy sấm sét như bị chia làm hai nửa, một bên dày đặc và dữ dội hơn là ở phía cô và nam chủ, còn bên yếu ớt kia là của nữ chủ.
Cô có chút buồn cười về câu nói của Thư Kỳ.
Ở cạnh nhiều người đàn ông khác nhau, lại còn muốn Tinh Duệ ở bên cạnh cô ta để cho anh hưởng thụ cái gọi là mọc sừng 10m, dùng cùng một người phụ nữ với kẻ khác à?
Quả không hổ danh là người mặt dày, bức tường thành cũng không so được với cô ta đâu.