Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 5:




Ba người ăn cơm trưa xong thì về, Lý Nguyệt Quế bảo bọn họ xách đi một gùi khoai tây.
Trên đường đi, Hà Hiểu Vân không nói lời nào, Ngụy Viễn Hàng đại khái cảm giác được cảm xúc của cô nên không làm nũng giả lười như lúc đi nữa. Đi hơn nửa đường thằng bé mới không chịu nổi, một tay nắm lấy tay mẹ, một tay nắm tay ba, mình ở giữa, không ngừng gồng người nhấc chân lên, muốn hai người họ cho bay máy bay.
Hà Hiểu Vân cúi đầu nhìn khuôn mặt bị phơi đỏ hồng của thằng bé, cuối cùng thỏa mãn mong muốn của nó. Cô hít sâu một hơi, lại thở ra, đem những ký ức làm người ta phiền muộn ném ra ngoài, sau đó nhìn Ngụy Kiến Vĩ, "Chuẩn bị xong chưa nào? Máy bay sắp cất cánh đây."
Ngụy Kiến Vĩ nắm chặt cánh tay Ngụy Viễn Hàng, nhẹ gật đầu.
"Bay thôi!" Hà Hiểu Vân nhẹ nhàng hô một tiếng, nhấc cánh tay đứa nhỏ chạy về phía trước.
Ngụy Viễn Hàng được hai người nhấc lên, cả người nhẹ hẫng, hưng phấn la lớn: "Máy bay bay rồi! Máy bay bay rồi!"
Một đường bay đến nhà, dẫn tới không ít người nhìn thấy bật cười.
Trên đường đi còn không cảm thấy gì, chờ đến khi dừng lại Hà Hiểu Vân mới cảm giác hai cánh tay nhức mỏi không chịu được, Tiểu Bàn* Tử thực sự là nặng quá đi.
*Bàn: mập
Trong nhà chỉ có đại tẩu Phùng Thu Nguyệt ở nhà, đang ngồi ở cửa ra vào nhà chính đan áo len, thấy bọn họ về thì hỏi: "Về sớm vậy sao? Mấy đứa ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi chị dâu, mẹ không ở nhà sao?" Hà Hiểu Vân hỏi.
"Mẹ sáng sớm đã đến công xã, xem có bán thịt mỡ không mua mấy cân."
Hà Hiểu Vân gật gật đầu, cô nhớ lại hai ngày trước đã nghe Vương Xuân Hoa nói qua chuyện này, sắp phải cấy mạ, công việc mệt nhọc cũng tiêu hao sức lực, bà chuẩn bị chút mỡ heo với tóp mỡ để bổ sung chút chất béo cho người nhà, nếu không làm việc mệt như vậy sẽ chịu không nổi.
Vừa lúc một cuộn len đan hết, Phùng Thu Nguyệt lấy ra một cuộn khác trong giỏ, Hà Hiểu Vân thấy vậy thì qua giúp cô quấn len.
Động tác của cô rất tự nhiên làm cho Phùng Thu Nguyệt hơi kinh ngạc. Hai người mặc dù là chị em dâu ở chung một nhà ba bốn năm nhưng chưa từng thân thiết. Bởi vì kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con nên Phùng Thu Nguyệt biết cô em dâu này có hơi xem thường mình. Bản thân cô cũng biết đối phương ghê gớm nên cố gắng không trêu vào, bình thường nói chuyện cũng khá cẩn thận, không nghĩ tới hôm nay cô lại chủ động tới giúp đỡ.
Ngụy Viễn Hàng vừa về đến nhà liền chạy về phòng đi xem trứng của mình, còn nâng ra bên ngoài muốn cho trứng phơi nắng.
Hà Hiểu Vân vừa cuộn len vừa đùa thằng bé: "Để hộp ở đó phơi là được rồi, con mau đi vào. Vốn là một Tiểu Bàn Tử rồi, trắng chút còn coi như đáng yêu, nếu mà đã đen còn mập thì làm sao bây giờ."
"Con không mập!" Ngụy Viễn Hàng bĩu môi, chạy về phía ba mình muốn được khẳng định, "Ba nói đúng không? Con không mập gì hết."
Ngụy Kiến Vĩ cầm thùng nước, đang chuẩn bị đi ra ngoài múc nước, nghe thấy lời của con thì nhìn nhìn người nó, hai chữ không mập vẫn là không nói ra, cũng không thể đả kích lòng tự tin của thằng bé, chỉ nói: "Lớn lên sẽ gầy."
Ngụy Viễn Hàng không nghe ra hàm ý trong lời nói, vội chạy tới nói với mẹ mình: "Ba nói con lớn lên sẽ gầy!"
"Vậy thì vẫn mập hơn mẹ, vẫn là Tiểu Bàn Tử." Hà Hiểu Vân tiếp tục chọc nó.
Đứa nhỏ lại vội vàng hỏi ba mình: "Mẹ nói con mập hơn mẹ, làm sao bây giờ?"
Ngụy Kiến Vĩ nhìn qua nhìn lại hai người, đứa nhỏ sốt ruột, Hà Hiểu Vân cười đắc ý xấu xa. Anh nói: "Sau này con sẽ cao hơn."
Mắt Ngụy Viễn Hàng sáng lên, "Thật vậy sao? Con sẽ cao hơn mẹ sao? Mẹ sẽ thành Tiểu Ải Tỉ* sao?"
*Ải: lùn
Chính xác phải là 小矮子 /Xiǎo ǎizi/ - Tiểu Ải Tử, nhưng Tiểu Hàng phát âm sai thành 小矮几 /Xiǎo ǎi jǐ/
"Này!" Ngụy Kiến Vĩ còn chưa lên tiếng, Hà Hiểu Vân đã không vui, "Con nói ai Tiểu Ải Tử hả? Có phải là ngứa mông không?"
Cô lúc trước gần 1m7, bây giờ cao cũng chừng 1m65, mặc dù không bằng Ngụy Kiến Vĩ có đôi chân dài nhưng cũng không đến nỗi vậy chứ? Đây là nói quá!
Cô làm bộ muốn đứng lên bắt lấy thằng bé, Ngụy Viễn Hàng cười ha ha trốn sau lưng Ngụy Kiến Vĩ, có người ỷ vào lá gan liền lớn, thò đầu ra, vẻ mặt nghịch ngợm: "Mẹ sau này là Tiểu Ải Tỉ! Tiểu Ải Tỉ!"
Hà Hiểu Vân trừng mắt phản kích: "Con là Tiểu Bàn Tử, cha con là Đại Bàn Tử, hai người đều là Bàn Tử!"
"Tiểu Ải Tỉ!"
"Tiểu Bàn Tử!"
"Tiểu Ải Tỉ!"
"Tiểu Bàn Tử!"
Mẹ con hai người ngây thơ nói qua nói lại, người tạo ra cuộc chiến thì đã đi xa, Phùng Thu Nguyệt nhìn mà cười không ngớt, cô vừa nãy thấy khóe miệng của chú hai cũng có ý cười, thật là hiếm thấy.
Ngày đó đến tận buổi chiều Vương Xuân Hoa mới về, mua ba cân thịt mỡ. Không giống với sau này giá thịt mỡ rẻ, bây giờ thịt mỡ mắc hơn thịt nạc, có đôi khi không đủ để bán còn phải có chút quan hệ tốt với người bán mới có thể mua được thịt mỡ, còn phải cần có phiếu. Phiếu của Ngụy gia là Ngụy Kiến Vĩ ở bộ đội tiết kiệm mang về.
Cắt thịt thành miếng, bỏ vào nồi từ từ nấu chảy ra dầu, cả ngôi nhà đều lượn lờ mùi dầu chiên, cho đến khi không có chút dầu nào tiết ra nữa thì mới coi như xong. Mỡ heo thì bỏ vào trong hủ, tóp mỡ cũng cất đi, có thể xào rau được mấy bữa.
Ngụy Viễn Hàng thèm ăn lòng vòng trong bếp mấy lần, Vương Xuân Hoa bỏ ít tóp mỡ vào trong chén, rắc lên một chút muối cho thằng bé. Không phải là không nỡ cho nhiều mà là tóp dù thơm nhưng ăn nhiều rất nóng.
Ngụy Viễn Hàng cầm lấy bát nhảy nhảy nhót nhót ra ngoài.
Hà Hiểu Vân trong phòng lật ngăn tủ, định tìm quần áo lúc trước của Ngụy Viễn Hàng ra, nếu còn cái nào tốt thì lấy đi phơi một chút, sau cho đứa nhỏ trong bụng đại tẩu mặc.
"Mẹ, cho mẹ âng*." Đứa nhỏ chạy vào, miệng đang nhai, nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Ăn** cái gì?" Hà Hiểu Vân tung từng món đồ ra, dành thời gian nhìn thằng bé một cái.
*七 /Qī/ - **吃 /chī/
"Là tóp nỡ*, ăn ngon ngon."
Cô còn không biết tóp nỡ là gì, chờ thấy rõ trong bát thì mới biết là tóp mỡ**. Lại ngẩng dầu lên thấy miệng đứa nhỏ phồng lên, ăn miệng đầy dầu.
*油家 /Yóu jiā/ - **油渣 /yóu zhā/
"Mẹ không ăn, con ăn đi, ăn xong nhớ phải rửa tay lau miệng nha."
"Vâng." Ngụy Viễn Hàng lại cho một miếng tóp mỡ vào miệng, nhai nhai nhai, bỗng nhiên dừng lại, mở mắt tròn xoe hỏi cô, "Ăn thật nhiều thật nhiều sẽ biến thành Tiểu Bàn Tỉ sao mẹ?
Hà Hiểu Vân không nghĩ tới cái đầu nhỏ này lại còn bắt đầu chú ý hình tượng, nhịn không được cười, nói: "Sẽ không, trước đó mẹ nói giỡn, con không béo chút nào hết, vầy là vừa phải."
Lời này đương nhiên không thật, nhưng Ngụy Viễn Hàng mặc dù có chút thịt, lại mập cân xứng, hơn nữa nhìn gen Ngụy gia thì biết sau này thằng bé sẽ rất cao, chút thịt trên người đó có lẽ còn chưa đủ để cao lên đâu.
Đứa nhỏ lại được một tấc thì muốn tiến một thước, "Vậy mẹ thích con không?"
"Thích thích, " Hà Hiểu Vân xoa nhẹ đầu nó, "Thích con nhất."
Ngụy Viễn Hàng vui sướng nói: "Con cũng thích mẹ nhất!"
Buổi tối trên bàn cơm, Vương Xuân Hoa liền nói chuyện ngày mai cấy mạ, phân chia nhiệm vụ cho người trong nhà.
Ba người đàn ông đều phải xuống ruộng, Phùng Thu Nguyệt mang thai cần phải ở nhà, nhưng một mình cô là phụ nữ có thai lại phải nấu cơm cho cả nhà, lại phải trông Ngụy Viễn Hàng, cho heo cho gà ăn, chắc chắn không làm xuể, cho nên phải có thêm một người nữa ở nhà.
"Hai con dâu ở nhà nấu cơm, nấu xong thì đưa tới ruộng đi." Vương Xuân Hoa đưa ra quyết định.
Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt liếc nhau, nói: "Mẹ, mẹ với đại tẩu ở nhà, để con đi."
Vương Xuân Hoa nói: "Đừng thấy mẹ lớn tuổi, làm việc mẹ có kinh nghiệm, không chậm hơn người trẻ tuổi đâu, mà nấu cơm cho nhiều người như vậy cũng không phải là việc nhẹ, hai đứa vừa lúc luyện nấu ăn đi."
Hà Hiểu Vân còn định nói tiếp thì Vương Xuân Hoa đã khoát tay, "Không cần đẩy tới đẩy lui, mẹ làm trước, khi nào thì làm không nổi nữa thì con tới thay, cứ quyết định vậy đi."
Thái độ bà kiên quyết, những người khác chỉ có thể thôi, bởi vì hôm sau phải đi làm nên buổi tối đều về phòng nghỉ ngơi sớm.
Biết Ngụy Kiến Vĩ sẽ không ngủ trên giường nên Hà Hiểu Vân bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, cũng không sốt ruột hối Ngụy Viễn Hàng đi ngủ.
Đứa nhỏ ngồi trên giường chơi, cầm hai con rối nhỏ đóng vai nhân vật, miệng thầm thì.
Ngụy Kiến Vĩ theo thường lệ trải chiếu ra đất, lúc tối qua anh làm vậy thì Ngụy Viễn Hàng đã ngủ, sáng lại dậy trễ nên cũng không biết anh ngủ dưới đất, bây giờ thấy cảnh này thì rất hiếu kỳ.
"Mẹ, tại sao ba phải ngủ dưới đất?"
Hà Hiểu Vân cảm thấy tiểu tử này thật là, luôn hỏi những vấn đề cô không biết đáp kiểu gì. Cô nhìn Ngụy Kiến Vĩ, thấy anh ta không để ý tới, giống như không liên quan tới mình thì hơi tức, ném củ khoai lang bỏng tay đi, "Mẹ cũng không biết, con tự hỏi đi."
Ngụy Viễn Hàng quả nhiên không phụ kỳ vọng, quay đầu hỏi ba mình, "Ba, tại sao ba phải ngủ dưới đất?"
Ngụy Kiến Vĩ liếc Hà Hiểu Vân một cái, Hà Hiểu Vân vô tội nhìn nóc nhà, trong lòng lại hơi lo lắng, hối hận vừa nãy nhất thời lanh mồm lanh miệng, nếu như Ngụy Kiến Vĩ bởi vì vậy mà quyết định sau này lên giường ngủ, vậy cô không phải khóc chết sao?
Cũng may người ta thông minh hơn cô, nói ra lý do rất chính đáng để lừa gạt đứa nhỏ, "Ngày mai ba phải dậy sớm, ngủ trên giường sẽ đánh thức con."
Ngụy Viễn Hàng ồ một tiếng, không chơi con rối nữa mà nằm trên giường nhìn cái chiếu dưới đất, có vẻ rất hứng thú, sau đó quay đầu nói với Hà Hiểu Vân: "Mẹ, con muốn tới chỗ ba chơi."
Hà Hiểu Vân nghĩ nghĩ, tựa hồ không có lý do gì mà không cho phép thằng bé thân thiết với ba mình, đành phải nói: "Con chơi một lát thôi rồi lại ngủ."
Đứa nhỏ liền trượt xuống giường, lắc lư đi tới.
Đến địa bàn của Ngụy Kiến Vĩ, Ngụy Viễn Hàng hoàn toàn nói nhiều như trước đây, Hà Hiểu Vân lúc đầu còn lưu ý nghe, không tới một lát liền chê, đều là mấy lời không có ý nghĩa gì.
Gần đây vẫn luôn dậy sớm, ngủ cũng sớm, một lát sau cô liền hơi mơ mơ màng màng, ngay cả giọng của Ngụy Viễn Hàng dừng khi nào cũng không phát hiện.
Cô cảm thấy mình mới nhắm mắt lại, lúc mở ra lại thì đột nhiên trông thấy Ngụy Kiến Vĩ đứng ở bên giường, còn đang nghiêng người về phía mình.
"Anh làm gì vậy?" Nàng hoảng sợ la một tiếng, vội vàng che ngực ngồi dậy.
Vẻ mặt Ngụy Kiến Vĩ không thay đổi nhìn cô.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ có Ngụy Viễn Hàng phát ra tiếng lẩm bẩm nho nhỏ, nó đã ngủ, đang được Ngụy Kiến Vĩ ôm trên tay, mà xem ra, anh ta vừa rồi là chuẩn bị để đứa nhỏ lên giường, mà không phải muốn làm gì cô.
Hà Hiểu Vân trầm mặc một hồi, từ từ nằm xuống, từ từ kéo chăn lên, từ từ vùi đầu vào, làm bộ mới nãy chuyện gì cũng không xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.