Editor: Linh Kim
Chờ khi cửa xe cứu thương đóng lại, Ngôn Cẩn cứ như vậy hôn mê.
Chờ đến khi cô mở mắt lại lần nữa, đã là trong phòng bệnh trắng tinh.
“Tiểu Cẩn!”
Bên người vang lên một âm thanh nức nở, Ngôn Cẩn quay đầu nhìn lại, liền thấy hai hốc mắt đỏ bừng của Tần Văn Châu.
Tựa hồ vừa rồi đã khóc một hồi.
“Mẹ!” Ngôn Cẩn thấp giọng gọi một câu.
Tần Văn Châu lúc này mới phản ứng lại rốt cuộc Ngôn Cẩn đã tỉnh lại.
“Bác sĩ bác sĩ.”
Bà vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh hô vài tiếng, sau đó một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng tiến vào kiểm tra thân thể Ngôn Cẩn một chút.
“Tim đã đập trở lại bình thường, không có vấn đề gì, chú ý tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
Bác sĩ kiểm tra xong dặn dò một câu.
“Tốt tốt, tôi đã biết, cảm ơn ngài.” Tần Văn Châu cảm kích nói.
Sau đó bác sĩ liền đi ra ngoài, chỉ là vừa đi đến cửa hắn dường như nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại dặn dò Tần Văn Châu một câu.
“Đứa trẻ có bệnh tim các người là cha mẹ liền chiếu cố nhiều một chút, ngày thường cũng đừng để cô bé chịu kinh hách gì, bằng không bệnh tim đang có chuyển biến tốt đẹp nếu không cẩn thận tái phát lần nữa, không kịp thời cứu chữa, chẳng phải rất là đáng tiếc.”
"Đúng đúng đúng, ngài nói rất đúng. Về sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”
Tần Văn Châu cũng không giải thích với bác sĩ việc Ngôn Cẩn phát bệnh hôm nay cũng không liên quan đến bọn họ.
Bà chỉ theo bản năng đáp lời bác sĩ.
Sau đó chờ bà phản ứng lại liền sửng sốt trong nháy mắt, ngay sau đó thập phần nôn nóng truy vấn bác sĩ.
“Bác sĩ Trương ngài vừa nói gì, con gái của tôi……. Bệnh tình của con gái tôi có chuyển biến tốt đẹp?”
Tần Văn Châu hoài nghi chính mình nghe lầm lời bác sĩ nói, nhưng bà vẫn dâng lên một chút hy vọng.
Bác sĩ Trương sau khi nghe Tần Văn Châu truy vấn liền có chút ngoài ý muốn nhướng mày.
“Gần đây các người chưa đi kiểm tra sao? Tôi cũng không biết các người làm cha mẹ kiểu gì, con gái các người cũng không phải loại bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng lắm đi, khi còn nhỏ nếu làm phẫu thuật sớm một chút căn bản bây giờ con bé cũng không phải chịu loại thống khổ này. Tôi cũng không biết vì sao các người liền để kéo dài tới hiện nay?”
Bác sĩ Trương nói một hơi, nhưng Tần Văn Châu chỉ bắt được mấu chốt trong mấy thông tin.
Bệnh tình của Tiểu Cẩn chuyển biến tốt đẹp!
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Văn Châu cũng không rảnh để tâm đến lời oán giận của bác sĩ Trương đối với mình và Ngôn Thành, bà kích động trực tiếp tiến lên bắt lấy cánh tay bác sĩ Trương.
“Bác sĩ Trương, nói vậy hiện tại con gái tôi phẫu thuật vẫn còn kịp sao?”
Hành động đột ngột của Tần Văn Châu dọa bác sĩ Trương nhảy dựng, hắn lui về phía sau một bước rồi mới nói: “Làm phẫu thuật sao? Tạm thời không cần, lúc trước tôi nhìn hình chụp liền thấy tim con gái nhà các người đã tự lành, chúng ta lại quan sát một thời gian, đến lúc đó lại xác đinh có cần làm phẫu thuật hay không.”
“Đều nghe ngài, đều nghe ngài.”
Tần Văn Châu đã kích động đến nói năng lộn xộn.
Bác sĩ Trương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Văn Châu, có chút không lý giải được vì cái gì Tần Văn Châu lại kích động như vậy.
Hắn cũng không biết, mấy tháng trước trạng thái của trái tim Ngôn Cẩn cũng không có tốt đẹp như vậy.
Thậm chí không có khả năng tự lành.
Nhưng hiện tại, khả năng này liền xảy ra, không thể không nói đây là kỳ tích trong y học.
Bác sĩ Trương đi không lâu, Ngôn Thành liền cầm một hộp cơm giữ ấm từ bên ngoài đi vào.
Nhìn đến Tần Văn Châu đứng ngốc ở cửa, Ngôn Thành không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Văn Châu, em làm gì vậy? Tiểu Cẩn chưa tỉnh sao? Anh mới đi quán cơm mua canh gà trở về, lần trước con bé thực thích uống ở đây.”
Tần Văn Châu không có phản ứng lại Ngôn Thành.
Ngôn Thành sửng sốt một chút, sau đó đem hộp cơm giữ ấm trên tay để trên bàn, liền đi đến bên người Tần Văn Châu lay đối phương một chút.
Hắn lại nhìn Ngôn Cẩn một cái, phát hiện Ngôn Cẩn đã tỉnh lại liền hỏi Ngôn Cẩn một câu: “Mẹ con làm sao vậy?”
Ngôn Cẩn còn chưa kịp trả lời vấn đề của Ngôn Thành, Tần Văn Châu lúc này rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần.
Bà kích động nhìn về phía Ngôn Thành.
“Ông xã, Tiểu Cẩn của chúng ta….. Tiểu Cẩn của chúng ta được cứu rồi!”
“Cái gì?” Biểu cảm trên mặt Ngôn Thành đơ ra.
“Bác sĩ nói, bệnh của Tiểu Cẩn nhà chúng ta có thể trị hết.”
Ngôn Thành rốt cuộc có thể xác định vừa rồi không phải ảo giác, hắn quay đầu nhìn thoáng qua con gái đang trên giường bệnh, sau đó liền cảm thấy chân mềm nhũn.
“Ông xã!”
Tần Văn Châu kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên đỡ cánh tay Ngôn Thành.
Sau một lát, Ngôn Cẩn nằm ở trên giường, hai người Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành ngồi ở bên giường, bầu không khí hòa hợp.
Tay Ngôn Thành bưng một chén canh gà, đang cầm uỗng đút cho Ngôn Cẩn uống canh gà.
Tần Văn Châu trên mặt mang theo ý cười cực kỳ rõ ràng, yêu thương nhìn con gái nhà mình.
“Tiểu Cẩn hết bệnh rồi, trong lòng em cũng có điểm hy vọng.” Im lặng một lúc, Tần Văn Châu có chút cảm thán nói.
Ngôn Thành cũng gật đầu theo.
Những năm gần đây, tuy rằng hai người bọn họ đều không nói ra, nhưng bệnh tình của Ngôn Cẩn vẫn luôn là tòa núi lớn đè chặt ở trong lòng hai người họ.
Không biết khi nào sẽ sụp đổ.
Tần Văn Châu lúc trước từng tưởng tượng qua hình ảnh kia, mỗi một lần bà đều chỉ cảm thấy có một kết quả.
Bà sẽ phát điên!
Tiểu Cẩn của bà vốn dĩ có thể được sinh ra khỏe mạnh, sau đó nhận muôn vàn yêu thương mà lớn lên.
Nhưng bởi vì cha con bé, con bé liền sinh non một tháng, còn mắc phải bệnh tim.
Thậm chí thời điểm sinh ra không bao lâu liền thiếu chút nữa chết non.
Mà bà người làm mẹ của Tiểu Cẩn, cũng không có cách nào báo thù cho con gái mình, còn không thể không nuôi con gái của kẻ thù.
Chính là Tần Văn Châu thật sự yêu Ngôn Thành, cho nên những năm gần đây bà chỉ có thể đem sợ hãi giấu ở trong lòng, chăm sóc Tiểu Cẩn tỉ mỉ gấp bội, chỉ chờ đợi Ngôn Cẩn có thể bình bình an an.
Hay đến một ngày nào đó Ngôn Cẩn không còn nữa, ngày đó Tần Văn Châu sẽ phát điên.
Bất quá hiện tại may mắn chính là Tần Văn Châu không phải đối mặt với cục diện như vậy.
Ngôn Cẩn cười gật gật đầu, vừa nãy nghe bác sĩ nói trái tim mình tự chữa lành, kỳ thật Ngôn Cẩn cũng rất kinh ngạc.
Ở trong cốt truyện, bệnh tim của nguyên chủ luôn không tốt, thậm chí còn ngày càng nghiêm trọng.
Bằng không cuối cùng chỉ vì một cú té ngã, nguyên chủ liền trực tiếp qua đời.
Mà Ngôn Cẩn sau khi đi vào cơ thể này, vẫn luôn chú ý bảo vệ cơ thể mình, cộng thêm khống chế cảm xúc.
Trừ bỏ vài lần chính cô lợi dụng bệnh tim, Ngôn Cẩn sẽ mặc kệ tất cả không để cảm giác không thoải mái lan rộng, ngày thường cô luôn thực chú ý bảo vệ mình.
Hơn nữa lần kiểm tra tình hình sức khỏe theo thường lệ cũng đã hơn hai tháng. Ngôn Cẩn cũng không nghĩ tới bệnh tình lại chuyển hóa lớn như vậy.
Bất quá đối với Ngôn Cẩn mà nói, đây là một chuyện tốt, tóm lại hiện tại thân thể này đã là của cô, nói không chừng cũng không có khả năng quay về thế giới trước đây. Nếu thân thể này vẫn luôn bị bệnh tim này trói buộc, đối với sinh hoạt của Ngôn Cẩn khẳng định sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng bây giờ, lại vừa vặn tốt.
Bởi vì muốn ở lại bệnh viện quan sát. Tần Văn Châu dứt khoát kêu Ngôn Thành đi trường học xin cho Ngôn Cẩn nghỉ một tháng, sau đó mang Ngôn Cẩn đi bệnh viện thủ đô, bà từng nghe người ta nói bệnh viện kia có một bác sĩ chuyên nghiên cứu bệnh tim mới từ nước ngoài trở về, lúc trước kỳ thật bà vẫn luôn muốn mang Ngôn Cẩn đi cho bác sĩ kia xem qua một chút.
Chẳng qua bởi vì bà sợ nghe được tin tức không tốt từ miệng bác sĩ kia, hơn nữa ngày thường Ngôn Cản cũng phải đi học, không đủ thời gian, liền không đề cập chuyện này với Ngôn Cẩn.
Nhưng hiện tại Ngôn Cẩn đã có hy vọng chữa khỏi, Tần Văn Châu tự nhiên sẽ không băn khoăn nhiều như vậy.