Edit: Hanna
Beta: Hương
Đứng tư thế quân sự trong một ngày, Nguyễn Du Du cảm thấy hai đùi vừa đau vừa nhức, về đến nhà cởi bộ quần áo ngụy trang trên người xuống tiện tay ném ở một bên, vội vàng vào phòng vệ sinh. Hôm nay đổ không ít mồ hôi, cô rất cần tắm rửa.
Lúc xả nước, Nguyễn Du Du đột nhiên nhớ tới bồn tắm lớn trong phòng ngủ của Thẩm Mộc Bạch, cái kia to hơn so với cái bên ngoài này, còn có chức năng mát xa.
Nguyễn Du Du đóng nước lại, gọi điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch.
"Thẩm tiên sinh, tôi đã về nhà rồi."
"Du Du có đói không? Một giờ nữa tôi mới có thể về đến nhà, Du Du gọi cơm tự ăn trước đi."
"Vẫn chưa đói, tôi muốn tắm rửa trước. Thẩm tiên sinh, tôi có thể sử dụng bồn tắm của anh không? Đứng tư thế quân sự một ngày chân tê hết rồi, muốn mát xa."
Thanh âm của cô giá nhỏ mềm mại, mang theo một tia mỏi mệt, trong lòng Thẩm Mộc Bạch mềm nhũn đến rối tinh rối mù, ôn nhu nói: "Dùng đi, Du Du có thể dùng bất cứ lúc nào, không cần gọi cho tôi."
Phòng tắm bên ngoài tương đối nhỏ, trước khi Nguyễn Du Du tới vẫn luôn không có ai dùng, Thẩm Mộc Bạch cũng không quá để ý việc bồn tắm không có chức năng mát xa. Hiện tại cô gái nhỏ nói cần dùng bồn tắm của anh, Thẩm Mộc Bạch mới nhớ tới việc này.
Phải đổi bồn tắm mới cho cô gái nhỏ mới được.
Thẩm Mộc Bạch cầm di động, vừa gọi cho Lưu An để sắp xếp chuyện này, không hiểu sao trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ ở trong bồn tắm lớn của anh vừa nghịch bong bóng vừa vui vẻ ca hát.
Ngón tay ngừng một chút, Thẩm Mộc Bạch lại buông điện thoại xuống.
Hôm nay anh không ở công ty, vốn dĩ định xử lý đơn xin chỉ thị của cấp dưới một chút rồi về nhà, nhưng từ khi Nguyễn Du Du gọi điện thoại nói muốn tắm ở bồn tắm của anh, Thẩm Mộc Bạch liền không có cách nào mà yên tâm làm việc.
Đẩy ghế dựa ra rồi rời đi, để lại một đám giám đốc đang xếp hàng chờ xin chỉ thị, Thẩm Mộc Bạch đã lái xe về nhà.
Bước vào nhà, trong nhà im ắng.
"Du Du"
Thẩm Mộc Bạch gọi vài lần, không thấy Nguyễn Du Du trả lời, cửa phòng ngủ của cô và phòng tắm bên ngoài đều mở ra, không có người, thư phòng cũng không có ai, chỉ có cửa phòng tắm trong phòng ngủ của anh được đóng chặt.
"Du Du? Ở bên trong sao?" Thẩm Mộc Bạch gõ gõ cửa.
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng nước "ào ào", còn có âm thanh hoảng hốt của Nguyễn Du Du: "Đừng vào! Tôi, tôi còn chưa tắm xong."
Thẩm Mộc Bạch đoán hôm nay cô gái nhỏ huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, lúc tắm rửa đã ngủ thiếp đi, anh không giục cô, tự mình gọi điện thoại đặt cơm, mang quần áo ngụy trang của Nguyễn Du Du thay ra bỏ vào máy giặt, từ trước đến nay huấn luyện quân sự ở đại học Yến Thành chỉ có một bộ quần áo, nên hôm nay phải giặt sạch rồi hong khô.
Đợi Nguyễn Du Du tắm rửa, thu dọn xong, bữa tối cũng vừa lúc ship đến, Thẩm Mộc Bạch bày đồ lên bàn, đều là đồ ăn mà Nguyễn Du Du thích.
Hôm nay Nguyễn Du Du thật sự có hơi mệt, ăn cơm xong ngoan ngoãn dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, rồi nằm xuống ghế sô pha lớn, lười biếng híp mắt, thương lượng cùng Thẩm Mộc Bạch, "Thẩm tiên sinh, hôm nay chúng ta đừng học bổ túc, được không?"
Thẩm Mộc Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, mở TV lên, chuyển thành phim hài mà cô thưởng thích xem, "Được, Du Du xem TV một lát rồi ngủ đi."
Nguyễn Du Du ăn cơm no xong không muốn động đậy, vừa xem TV vừa nói chuyện cùng Thẩm Mộc Bạch: "Thẩm tiên sinh, đứng tư thế quân sự có chút nhàm chán, tôi đứng một lúc liền như đi vào cõi thần tiên rồi."
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy mắt cá chân của cô.
Nguyễn Du Du tắm xong đã đổi thành váy ngủ, lúc cô nằm xuống đã sửa sang lại váy một chút, tuyệt đối sẽ không bị lộ, nhưng váy ngủ không dài, ngắn đến giữa đùi cô.
Bị Thẩm Mộc Bạch nắm lấy chân, Nguyễn Du Du sợ tới mức ngồi bật dậy, đôi mắt tròn xoe trừng lớn, "Thẩm... Thẩm tiên sinh, anh làm gì thế?"
"Không phải Du Du nói ' chân tê muốn mát xa ' sao? Vừa hay tôi biết một chút, Du Du thử xem" Ngón tay Thẩm Mộc Bạch đặt ở chỗ mắt cá chân của cô, cũng không động đậy, đôi mắt đen tuyền lẳng lặng nhìn Nguyễn Du Du, tựa hồ đang chờ đợi cô cho phép.
Vẻ mặt của anh rất thản nhiên, cũng không có ý gì khác, nhìn qua chỉ là đơn thuần muốn giúp cô thả lỏng cơ bắp mà thôi.
Nguyễn Du Du cảm thấy như mình bị mê hoặc, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thẩm Mộc Bạch từ lòng bàn chân cô ấn xuống, lúc ấn có chút hơi đau, qua một lúc liền cảm thấy huyết mạch thông suốt, gân cốt giãn ra, Nguyễn Du Du không nghĩ tới anh mới ấn có mấy lần, thoải mái kêu lên, lại lần nữa nằm xuống.
"Thẩm tiên sinh, sao anh lại biết mát xa?" Nguyễn Du Du tò mò nhìn anh, đại công tử tao nhã cao quý rốt cuộc là vì sao lại thành thạo kỹ thuật mát xa?
Thẩm Mộc Bạch tiếp tục ấn xuống, "Có một thời gian chân tay ông nội không tốt, huyết mạch không thông, lúc ấy tôi học được."
"Ồ, thì ra là thế." Nguyễn Du Du nhìn anh cười tủm tỉm, vẻ mặt say mê, "Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy tôi đã đạt tới đỉnh cao nhân sinh, ăn cơm no xong, nằm trên sô pha xem TV, Thẩm đại thiếu gia tự mình mát xa cho tôi. A, sẽ không có khoảng thời gian nào thoải mái hơn so với lúc này."
Ấn tay xuống là da thịt mềm mại tinh tế của cô, bên tai là thanh âm rầm rì thoải mái giống một con mèo nhỏ, Thẩm Mộc Bạch đã sớm khí huyết cuồn cuộn, lúc này nghe thấy cô nói những lời này, càng thêm hưng phấn đến ẩn ẩn đau, chỉ là lúc này lại không phải cơ hội tốt, còn lâu mới tới thời gian thích hợp để làm những chuyện đó.
Sau khi cắn răng nhẫn nhịn, Thẩm Mộc Bạch hừ một tiếng, "Đây đã là đỉnh cao rồi sao? Du Du, về sau khẳng định sẽ càng có nhiều thời gian thoái mái hơn, Thẩm đại thiếu tự mình vì em phục vụ, bảo đảm em sẽ đạt tới đỉnh sao thực sự."
Lông mi dài của Nguyễn Du Du chớp chớp, ánh mắt mờ mịt đánh giá lời nói của anh một phen, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm TV, một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh, miệng cứ phập phồng, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì.
Thẩm Mộc Bạch thấy chuyển biến tốt liền dừng, không trêu nữa, nghiêm túc xoa bóp cơ bắp căng thẳng của cô, giúp cô hoàn toàn thả lỏng lại.
Sợ cô gái nhỏ thẹn thùng, anh chỉ mát xa chỗ không bị váy ngủ che khuất.
Sau khi mát xa xong hai chân, Nguyễn Du Du đã thoải mái mà thiếp đi rồi.
Thẩm Mộc Bạch tắt đi TV, nhẹ nhàng ôm cô lên từ trên sô pha, cô gái nhỏ giống một con mèo nhỏ ngoan ngoãn mà dụi vào trong ngực anh, ngủ say sưa.
Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ mỉm cười, vào phòng ngủ của cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Đầu đặt lên gối, Nguyễn Du Du tựa hồ tỉnh một chút, sau đó lại trở mình, ôm lấy chăn tiếp tục ngủ.
......
Ngủ sớm, dậy sớm, không chờ đồng hồ báo thức vang lên, Nguyễn Du Du đã tỉnh ngủ.
Xoa xoa đôi mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, Nguyễn Du Du nhớ tới chuyện trước lúc đi ngủ Thẩm Mộc Bạch đã mát xa cho cô, cô hoảng sợ, ngồi bật dậy kiểm tra từ trên xuống dưới một chút, trên người không có dấu vết kỳ quái, toàn thân trên dưới không chỗ nào bị đau, không chỉ vậy, hai chân vốn dĩ vừa tê vừa đau lại đặc biệt thoải mái.
"A, Thẩm tiên sinh......" Nguyễn Du Du khẽ thở dài, lại ngã xuống gối.
Không hiểu sao, cô đột nhiên nhớ tới câu nói trêu đùa "Đỉnh cao thoải mái" kia của Thẩm Mộc Bạch, thẹn thùng che lại hai mắt, hai chân đá lung tung vài cái.
Nằm trên giường cọ xát một hồi lâu, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Nguyễn Du Du mới rời giường.
Trên tủ đầu giường, quần áo ngụy trang được xếp ngay ngắn, mang theo mùi hương nước giặt quần áo thoang thoảng, hiển nhiên là đã giặt sạch. Bất ngờ trên áo ngụy trang là một con chó bằng bông đốm đen trắng, nó là con mà Nguyễn Du Du nhìn trúng ở rạp chiếu phim nhưng lại không có được đó.
Nguyễn Du Du ngơ ngác đem chó bông ôm vào trong lòng, ngón tay mảnh khảnh từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên, cô vùi mặt vào thân con chó nhỏ, phát ra một tràng dài tiếng la vui sướng "A a a a ——".
"Du Du" Phòng khách truyền đến âm thanh của Thẩm Mộc Bạch.
"Vâng, đến đây!" Nguyễn Du Du nhanh chóng bật dậy, mở cửa phòng, sung sướng chào hỏi: "Thẩm tiên sinh, chào buổi sáng!"
"Du Du, chào buổi sáng." Thẩm Mộc Bạch liếc mắt thấy con chó bông cô ôm trong ngực, vừa rồi cô gái nhỏ la vui vẻ như vậy, chỉ vì cái này kia? Hôm qua anh dành cả buổi sáng ở máy gắp thú nhồi bông trong rạp phim xem như cũng không lãng phí.
"Thẩm tiên sinh, đây là anh gắp được sao?" Nguyễn Du Du vỗ vỗ con chó bông trong lòng.
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng, "Hôm qua vừa lúc qua đó làm việc, thuận tiện gắp cho Du Du."
Nguyễn Du Du cười đến đôi mắt xinh đẹp cong thành trăng non, làm gì có tiện như vậy? Hôm trước anh còn thực không thuần thục, hôm qua có thể thuận tiện gắp cho cô khẳng định là tốn không ít thời gian.
"Thẩm tiên sinh, cảm ơn anh." Nguyễn Du Du đứng bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh.
Thẩm Mộc Bạch cười một tiếng, xoa xoa đầu cô, "Đi rửa mặt, đến giờ ăn sáng rồi."
Lúc ăn cơm, Nguyễn Du Du phát hiện bình giữ ấm mà hôm qua cô mua trên đường về đã được rửa sạch, đang đặt trên ăn.
"Thẩm tiên sinh, anh cũng giúp tôi rửa cái bình này rồi à?" Nguyễn Du Du nghiêng đầu, một bên ăn cháo hải sản một bên tò mò nhìn Thẩm Mộc Bạch, thật không nghĩ tới Thẩm đại thiếu cao quý lại "hiền hậu" như vậy, từ mát xa đến giặt quần áo, còn biết rửa bình giữ nhiệt.
"Ừm." Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua bình giữ nhiệt, "Du Du muốn đựng cái gì?"
"Đựng nước." Nguyễn Du Du nhẹ giọng oán giận: "Thẩm tiên sinh, anh không biết đâu, chúng tôi đứng tư thế quân sự dưới trời nắng to, đứng đến cả người miệng lưỡi khô khốc, không có nước sẽ biến thành cá khô! Tôi phải dùng nó đựng nước khoáng lạnh, như vậy lúc uống vẫn lạnh."
Thẩm Mộc Bạch khen ngợi: "Du Du thật thông minh, giữa trưa mang tới Lâm Yến cư đi, tủ lạnh bên kia cũng có nước lạnh, Du Du lại đổ đầy nước, buổi chiều uống."
Nguyễn Du Du gật gật đầu, ăn xong bát cháo, cùng Thẩm Mộc Bạch thu dọn sạch bàn ăn, thay quần áo ngụy trang, đeo balo cùng nhau xuống lầu.
"Thẩm tiên sinh, anh xem tư thế của tôi tiêu chuẩn không? Trông giống quân nhân không?" Nguyễn Du Du đứng tư thế quân sự, khuôn mặt nhỏ nghiêm trang.
"Ồ ——" Thẩm Mộc Bạch nhìn cô gái nhỏ từ trên xuống dưới, "Cái balo đeo vai này xấu."
Nguyễn Du Du bỏ balo xuống đưa cho Thẩm Mộc Bạch, một lần nữa đứng lại tư thế đó, "Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại rất giống." Thẩm Mộc Bạch cười nói: "Thân hình nhỏ nhắn này của Du Du thật đẹp."
Nguyễn Du Du sửng sốt một chút, cảm thấy anh đang khen mình, lại hình như có một thâm ý khác, dù sao vẫn cảm thấy lời này của anh không quá đơn thuần.
"Hừ!" Cô gái nhỏ kiêu ngạo hừ một tiếng, giành lại balo trong tay anh, đeo lên lưng.