Hôm nay là ngày đầu tiên Ôn Nhuyễn xuất viện, tiết tự học buổi tối kết thúc về đến nhà, Hướng phụ liền sắp xếp Hướng Triều mang theo lễ vật tới thăm Ôn Nhuyễn.
Hướng gia cùng Ôn gia về cơ bản địa vị ngang hàng ở thành phố S, hai nhà lần này liên hôn, đối với Hướng gia mà nói như chắp thêm cánh cho hổ. Chẳng sợ tiểu cô nương Ôn gia trái tim không tốt, chỉ cần còn có hôn ước, hai nhà vẫn dính dáng với nhau.
Bởi vậy, Hướng phụ có thể thấy được coi trọng cuộc liên hôn này.
Chỉ là, có lẽ là chuyện cũ lưu lại “Bóng ma” cho Hướng phụ, dẫn tới ông ta trước sau đều không thể tín nhiệm đứa con trai mới vừa đón về nhà không bao lâu này, lúc này đây, Hướng phụ như trước phái Hướng Tuyển đi theo.
Dọc theo đường đi, Hướng Triều trầm mặc không nói, cậu thần sắc bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vô hỉ vô bi (không vui không buồn).
Ngồi ở bên trái ghế sau Hướng Tuyển nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Hướng Triều bên phải một cái, lại cúi đầu nhìn quà tặng đặt giữa bọn họ, đều là điểm tâm ngọt cùng trang sức vòng cổ các cô gái thích, là quản gia Hướng gia chuẩn bị tốt từ trước, Hướng Triều về đến nhà ngay cả cơm cũng chưa ăn, liền nghe theo sự sắp xếp của Hướng phụ xuất phát.
Hướng Tuyển không khỏi bắt đầu đau lòng Ôn Nhuyễn, trong mắt hắn, Ôn Nhuyễn tuy là thiên tài, nhưng lại là một cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cứ như vậy một cô gái nhỏ giống như tờ giấy trắng, lúc này mới vừa đi vào thế giới xa lạ này, đã bị áp đặt một cuộc liên hôn, mà nhà trai mặc kệ là người nhà hay là bản thân nhà trai, đều chẳng ra gì.
Hướng Tuyển không dám nghĩ tới sau này, hắn sợ Ôn Nhuyễn bị khi dễ, sợ Ôn Nhuyễn sống không tốt, bản thân cô tình cảnh hiện tại cũng đã đủ gian nan rồi.
“Hướng Triều.” Hướng Tuyển cảm thấy, vẫn phải cùng Hướng Triều nói rõ ràng một chút, “Cậu thích Nhuyễn Nhuyễn sao?”
Nam sinh nhìn ngoài cửa sổ xe ánh mắt đều không có nửa phần dời đi, giọng nói càng khiến người nghe không ra vui buồn.
Cậu nói: “Ba rất thích cô ấy.”
Hướng phụ rất thích Ôn Nhuyễn, đến nỗi cậu, suy nghĩ của cậu cũng không quan trọng.
Hướng Tuyển trong lòng không hiểu sao nổi lên một cổ lửa giận, “Vậy còn cậu? Nếu không thích, vì sao không từ chối? Cậu làm như vậy, có suy xét qua cảm nhận của Nhuyễn Nhuyễn hay không?!”
Đại khái là xuyên qua thời gian quá ngắn, Hướng Tuyển còn không có hoàn toàn đem thiết lập trong tiểu thuyết đặt vào trên người Ôn Nhuyễn.
Cái này, Hướng Triều vẫn luôn nhìn cảnh đêm rốt cuộc thu hồi ánh mắt, cậu bình tĩnh nhìn về phía Hướng Tuyển, cặp con ngươi xinh đẹp phản chiếu bóng người, cũng phản chiếu ngoài cửa sổ ngựa xe như nước.
Hướng Tuyển thấy được châm chọc trong đó.
“Hôn ước là cô ấy đề ra.” Hướng Triều trào phúng cười, theo sau lại như là đã nhận ra ý tứ gì, lông mày khẽ nhướng, “Cậu thích cô ấy?”
Hướng Tuyển vốn đang muốn nói “Liền tính là cô ấy đề, cậu cũng có thể từ chối”, kết quả bị nửa câu sau của Hướng Triều chặn lại.
Hắn thích Ôn Nhuyễn sao?
Hắn cũng không biết, hắn kết giao qua vô số bạn gái, mỗi một giai đoạn chán ghét đều tới rất nhanh, Ôn Nhuyễn đại khái là cô gái hắn kết giao thời gian dài nhất, nhưng thời điểm chán ghét vẫn tới.
Ôn Nhuyễn thích đồ vật quá ngây thơ, hắn cũng chán ngấy luôn phải bồi cô đi những nơi như công viên giải trí này. Ôn Nhuyễn còn quá mức thông minh, kết giao một bạn gái thiên tài, mới đầu là có cảm giác mới mẻ, nhưng thời gian lâu rồi, thiên tài chung quy sẽ làm sự vô giá trị của bạn càng thêm rõ ràng.
Đúng vậy, hắn quá tự ti, cũng là lần đầu, cảm thấy chính mình cùng đối phương chênh lệch cả một đời cũng không có biện pháp đuổi kịp.
Nhưng, khi Ôn Nhuyễn bình tĩnh cùng hắn đưa ra chia tay, nghe tới cô gái vốn được phủ lớp hào quang lóa mắt này qua đời, lòng hắn đau như vậy……
Thích sao?
Là thích đi.
Hướng Tuyển trầm mặc đã cho Hướng Triều đáp án rõ ràng.
Đã tới khu biệt thự phụ cận Ôn giá rồi, Hướng Triều không tiếp tục cái đề tài này nữa, chỉ là đáy lòng vẫn sinh ra vài phần tự giễu.
Thật buồn cười a, người mà em trai cậu thích, nhất định phải là người cùng cậu buộc chặt cả đời.
Vận mệnh của bọn họ, chưa bao giờ có thể nắm giữ ở trong tay mình.
Tới Ôn gia rồi.
Hướng Tuyển bị một câu hỏi của Hướng Triều làm cho tâm tình phức tạp, thẳng đến khi vào cửa Ôn gia, đều còn vẫn duy trì trầm mặc.
Sau đó liền nghe thấy trong phòng khách truyền ra một giọng nữ lạnh nhạt ——
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Liền mặt hàng bất nhập lưu như ngươi, cũng xứng cùng ta nói như vậy?”
Hướng Tuyển: “???”
Hắn điếc sao? Hắn xuất hiện ảo giác sao? Không, không có khả năng, Nhuyễn Nhuyễn là thiên chân lãng mạn, sao có thể nói ra lời như vậy!
Đồng dạng còn có một người chớp mắt thất thần - Hướng Triều.
Cô ở nhà cũng…… Như vậy sao?
Chỉ thấy Ôn Tinh Dương vênh váo tự đắc bị nhục nhã, giận mà không dám nói gì ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Nhuyễn, Ôn Nhuyễn mặt không biểu tình thậm chí đập bàn đứng lên, thoạt nhìn giống như là bộ dạng muốn bốc lửa lớn.
Hướng Triều: “……”
Bị kết luận đập bàn đứng lên, trên thực tế chỉ là chống lên bàn đứng dậy rót nước - Ôn Nhuyễn: “……”
Trong không khí tràn ngập một tia xấu hổ, mà đúng lúc này, Ôn Tinh Dương “Giận mà không dám nói gì” vụt đứng lên, sau đó tung tăng như chim sẻ chạy như bay về phía cha mẹ Ôn, kích động vô cùng tru lên: “Ba mẹ!! Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta là thiên tài!! Em ấy là thiên tài!!”
Lần này, làm tất cả mọi người có mặt ở đây trừ Ôn Nhuyễn đều bối rối.
Lý Khiết phu nhân trước hết phản ứng lại, vỗ đầu Ôn Tinh Dương một cái, “Chú ý hình tượng chút!”
Ôn Tinh Dương lại nửa chút cũng không cố kỵ nhiều như vậy, giống như phát vui, đem chuyện vừa rồi sinh động như thật miêu tả một lần ——
“Vừa rồi! Lời kịch dài như vậy!”
“Chỉ một phút! Không đúng! Chỉ 30 giây! Nhuyễn Nhuyễn liền nhìn 30 giây! Vậy mà hoàn toàn nhớ kỹ! Một chữ không sót!!”
“Tiếp cận lời kịch ngàn chữ! Lời kịch như vậy nói ra miệng!”
“Nhuyễn Nhuyễn thật sự quá lợi hại!”
“Ba mẹ! Nhuyễn Nhuyễn chúng ta là thiên tài! Nhuyễn Nhuyễn em ấy là thiên tài!”
Ôn Tinh Dương nói vô cùng kích động, kích động đều sắp rơi nước mắt, Ôn phụ cùng Lý Khiết phu nhân cuối cùng kịp phản ứng lại.
Cho nên nói, Nhuyễn Nhuyễn bọn họ đã thấy qua là không quên được???
Mấy tầm mắt “Bá” một chút, chuyển qua trên người Ôn Nhuyễn còn đang rót nước.
Ôn Nhuyễn đôi mắt nhíu lại, tổng cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên không đơn giản rồi.
Quả nhiên, ở nửa giờ kế tiếp, 3 miệng Ôn gia hầu như đem tất cả đồ vật tràn ngập chữ trong tay đều đưa cho Ôn Nhuyễn.
Sau đó, 3 cặp…… Ah không, còn nhiều thêm Hướng Triều cùng Hướng Tuyển.
Năm cặp mắt động tác nhất trí nhìn chằm chằm cô, sáng lên như ánh vàng.
“Nhanh Nhuyễn Nhuyễn, ba ba cho con thời gian một phút, con nhìn xem nội dung mặt trên này, sau đó nói cho chúng ta nghe!”
“Tới Nhuyễn Nhuyễn, mẹ cho con thời gian hai phút, đem phần trên tạp chí này học thuộc!”
Tạp chí, báo chí, sách kinh tế tài chính……
Đến cuối cùng, Ôn Nhuyễn mắt nhìn viên tẩy bồn cầu trong tay mình.
Ôn Nhuyễn: “……?”
“Nhuyễn Nhuyễn! Xông lên a! Nói ra thành phần viên tẩy này! Thời gian 30 giây!” Ôn Tinh Dương hai mắt sáng long lanh chớp chớp về phía cô.
Ôn Nhuyễn: “……”
Người một nhà này thật sự có bánh mèo cảm ơn.
Ôn Nhuyễn sắp bị chơi hỏng rồi, dưới sự xác nhận lặp đi lặp lại của người Ôn gia, cuối cùng cũng kết thúc vận mệnh bị tra tấn.
Sau khi liên tục xác định con gái mình xác thật thông minh đã thấy qua là không quên được, lão cha đỏ hốc mắt, “Ôn gia ta có người kế nghiệp rồi! Ở nơi đây chỗ nào cũng có nhân tài của lão Ôn gia, Ôn Minh tôi rốt cuộc không cần lại kéo chân sau lão Ôn gia rồi!”
Lý Khiết phu nhân cũng có chút nghẹn ngào, “Trời cao cuối cùng cũng chiếu cố Nhuyễn Nhuyễn nhà ta, về sau tôi cũng có thể khoe con cái với đám phu nhân Versailles rồi!”
Dần dần phát giác không thích hợp -Ôn Tinh Dương: “?”
Hửm hửm hửm??? Tôi cái gì thời điểm kéo chân sau nhà ta???
Nghĩ đến chính mình còn nhỏ điểm kém chẳng có thành tích gì, Ôn Tinh Dương: “……”
Thực xin lỗi, sinh ra làm học tra, con thực xin lỗi orz.
Khi 3 miệng Ôn gia nước mắt rơi đầy mặt, mọi người cuối cùng nhớ tới hôm nay còn có khách đến.
Lý Khiết phu nhân dặn bảo mẫu chuẩn bị thức ăn tiếp đón Hướng Triều cùng Hướng Tuyển.
Hai vị trưởng bối cùng Hướng Triều hàn huyên vài câu tình huống trong nhà, trong chốc lát, liền đem không gian để lại cho người trẻ tuổi bọn họ một chỗ.
Đương nhiên, cuối cùng Ôn phụ còn thuận tiện gọi Hướng Tuyển rời đi, ý tứ rất rõ ràng, đừng ở chỗ này làm đương bóng đèn, còn ngại đèn phòng khách không đủ sáng sao.
“Đi thôi tiểu tử, mạt chược bốn thiếu một, hôm nay thúc thúc ta vui vẻ, mang con chơi mấy ván.”
Hướng Tuyển bị 3 miệng Ôn gia kéo đi.
Trên thực tế, 3 miệng Ôn gia cũng không phải thực nguyện ý để con gái (em gái) nhà mình cùng nam sinh khác đơn độc ở cùng chỗ, sợ Ôn Nhuyễn chịu thiệt. Nhưng nghĩ đến Ôn Nhuyễn đối với Hướng Luật cố chấp, 3 miệng Ôn gia liền nghĩ để Ôn Nhuyễn tiếp xúc nhiều với chàng trai khác, để cho Ôn Nhuyễn biết, trên thế giới này có nhiều người con trai so với Hướng Luật tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, bọn họ cũng ở nhà, sẽ không phát sinh chuyện gì.
3 miệng Ôn gia cùng Hướng Tuyển vừa đi, trong phòng khách cũng chỉ dư lại Ôn Nhuyễn cùng Hướng Triều.
Trên TV còn đang phát phim cung đấu, vừa thối vừa dài, Ôn Nhuyễn nhìn một chút liền cảm thấy nhàm chán.
Một cái đầu khác ngồi ở sô pha Hướng Triều lại như cũ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình.
Đại khái là hệ thống cũng cảm thấy Ôn Nhuyễn quá rảnh rỗi, liền nổi bong bóng: 【 ký chủ muốn nhìn nhiệm vụ mỗi ngày đánh tạp không? Thuận tiện nhắc nhở, ký chủ hôm nay “Mỗi ngày đánh tạp” còn chưa có hoàn thành ah. 】
Ôn Nhuyễn: “Hả?”
“Nói nói.”
Hệ thống lập tức tiến vào hình thức giải thích: 【 thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ nhiệm vụ mỗi ngày đánh tạp: Nhiệm vụ này yêu cầu ký chủ mỗi ngày cùng đại vai ác nói không dưới một câu, yêu cầu có được phục hồi thật lòng của đại vai ác, có thể hoàn thành nhiệm vụ. 】
【 nhiệm vụ hoàn thành, giá trị đau đớn giảm 0.1%, giá trị sinh mệnh thêm 0.1%】
【 nhiệm vụ chưa hoàn thành, thêm 0.1% giá trị đau đớn, giảm 0.1% sinh mệnh giá trị 】
Hệ thống: 【 ký chủ hôm nay nhiệm vụ còn chưa hoàn thành ah, thỉnh ký chủ nắm chặt thời gian trước rạng sáng đêm nay hoàn thành nhiệm vụ 】
Nghe xong tình hình cụ thể tỉ mỉ tình hình nhiệm vụ, Ôn Nhuyễn trầm mặc.
Một hồi lâu, cô hỏi: “ Hệ thống vì sao mạng sống của ta, tất cả đều cùng đại vai ác Hướng Triều có quan hệ?”
Hệ thống: 【 bởi vì bản thân chính là hệ thống cứu vớt vai ác nha 】
Ôn Nhuyễn dừng một chút, “Nhiệm vụ lời kịch giải thích thế nào đây? Ngươi xác định nhiệm vụ lời kịch là cứu vớt vai ác, mà không phải làm vai ác ám cá mập ta?”
Hệ thống: 【 nhiệm vụ lời kịch là nhiệm vụ chủ tuyến, là vì để ký chủ bảo trì nhân thiết cơ bản…… Tuy rằng nhân thiết ký chủ đã sụp đổ rồi, nhưng nhiệm vụ chủ tuyến 7 vẫn yêu cầu hoàn thành. Chủ tuyến cùng phó tuyến cũng không mâu thuẫn. 】
Ôn Nhuyễn cũng lười đến phun tào hệ thống một đống bug này, chỉ là có chút tò mò.
Ôn Nhuyễn: “…… Có thể hỏi một chút, tên hệ thống của ngươi gọi là gì thế?”
Hệ thống vui sướng trả lời: 【 bổn hệ thống tên rất thời thượng nhá, từng được xem là con cưng giới thời thượng xuyên sách! 】
Ôn Nhuyễn: “Cho nên tên là gì?”
Hệ thống: 【 nghe cho kỹ! Bổn hệ thống tên là “Sau khi xuyên sách, ta cứu vớt chính mình cùng vai ác, cũng cùng vai ác HE” 】
【 hay không hay không! Có phải siêu hay siêu thời thượng không! 】
Ôn Nhuyễn: “……”
Trong lúc nhất thời, Ôn Nhuyễn thế nhưng không biết nên phun tào như thế nào.
Cũng may, Ôn Nhuyễn là một người có năng lực tiếp thu năng lực đặc biệt mạnh, mặc dù hệ thống tên phi thường một lời khó nói hết, nhiệm vụ cũng kỳ kỳ quái quái, vì mạng sống, Ôn Nhuyễn vẫn phải lao lên.
Quay đầu nhìn người ngồi quy quy củ củ xem phim, Ôn Nhuyễn nghĩ đến hiện trường chết chóc vừa rồi, biết đối phương hiểu lầm cô “Khi dễ” anh trai, hiện tại cậu hẳn biết là đối kịch bản, nhưng nên giải thích, cô vẫn cần giải thích một chút.
“Vừa rồi, tôi cùng anh trai đối diễn.” Cô lên tiếng.
Hướng Triều nhìn chằm chằm màn hình trên thực tế ở trong não nhớ lại đề phụ kia, nghe vậy, hơi có chút ngoài ý muốn.
Cô đang giải thích với cậu?
Nhưng vậy thì sao, cậu cũng không để ý.
“Tôi biết.” Cậu qua loa trả lời.
Trong đầu hệ thống trước sau không nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, Ôn Nhuyễn không khỏi nhăn mày.
Nhiệm vụ này yêu cầu được đối phương thật lòng đáp lại, hiện tại, Hướng Triều là đang có lệ với cô?
Được rồi, rốt cuộc lúc trước nguyên chủ làm nhiều chuyện quá mực như vậy, còn mạnh mẽ cùng cậu có hôn ước, người ta thái độ lạnh nhạt cũng bình thường.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Nhuyễn lại tìm thêm ít đề tài.
Ví dụ như phim này còn rất thú vị, bởi vì cô cảm thấy Hướng Triều giống như còn rất thích xem phim cung đấu, xem không chớp mắt.
Kết quả, Hướng Triều chỉ là “Ừ” “À” “Ừm” linh tinh đáp lại.
Cực độ có lệ.
Là bởi vì ban ngày cô nói với cậu “Không thích cười thì không cần cười”, cho nên, cậu hiện tại ở trước mặt cô, ngay cả ngụy trang cũng không cần sao?
Ôn Nhuyễn có chút tuyệt vọng, kiếp trước bên người cô cũng không có bạn bè gì, cô luôn là một mình bị nhốt ở phòng, muốn giao lưu với người khác đối với cô mà nói vẫn là có chút khó khăn.
Cho nên, cô hiện tại còn có thể nói chút gì kia chứ?
Trong phòng khách đồng hồ “cách cách cách” chuyển động, phim truyền hình cung đấu kịch đã chiếu xong một tập, bắt đầu phát quảng cáo.
Mà Ôn Nhuyễn còn đang vì nhiệm vụ buồn rầu.
“Một phương thức giải đề khác, là gì vậy?”
Ôn Nhuyễn buồn rầu đang lột quả quýt, bỗng nhiên nghe một câu như thế, có chút không kịp phản ứng lại, “A?”
Hướng Triều có chút không được tự nhiên nhìn cô, lặp lại nói: “Giáo viên nói, cậu ở trên bảng đen còn dùng phương pháp khác, có thể hay không…… giảng cho tôi một chút?”
Cô sẽ từ chối sao? Hẳn là sẽ đi, sau đó châm chọc mỉa mai cậu mặt dày, dựa vào cái gì hỏi cô đề mục.
Nhưng mà, lại nghe thiếu nữ đạm nhiên nói: “Đương nhiên rồi.”
Hướng Triều lại một lần mang theo ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô.
Kinh ngạc, không thể tin tưởng, mê mang.
Liền thấy thiếu nữ đã đứng dậy đi cầm giấy bút, sau đó suy nghĩ vài giây, cuối cùng ngồi xếp bằng trên thảm dê nhung ở phòng khách bên cạnh bàn.
“Kỳ thật không khó, cậu như vậy ——”
Ánh đèn chiếu vào trên người thiếu nữ mặc quần áo ở nhà màu vàng cam, thiếu nữ cúi đầu viết chữ, cổ xinh đẹp nhìn không sót gì.
Có sợi tóc chắn tầm mắt, cô thuận tay vén sợi tóc ra sau tai.
Hướng Triều ngồi ở bên trái cô, chỉ có thể nhìn thấy băng gạc màu trắng trên mặt cô, cùng với mũi vểnh cao.
Tầm mắt ở trên băng gạc dừng lại vài giây, Hướng Triều tập trung tinh thần nhìn về phía Ôn Nhuyễn giải cách làm đề.
Buổi sáng tư duy cô giải đề đã làm cậu khiếp sợ không thôi, trước mắt lại nhìn tư duy cô nhanh nhẹn liệt ra phương trình, Hướng Triều vẫn là ngăn không được chấn động.
Vì để Hướng Triều có thể vừa xem hiểu ngay, Ôn Nhuyễn quy quy củ củ đem bước đi toàn bộ viết ra, một bước cũng bỏ qua.
“Như vậy có thể xem hiểu không?” Ôn Nhuyễn vừa viết vừa nói, viết xong đưa giấy qua.
Lúc trình tự bước giải đề của cô ra tới một nửa, Hướng Triều cũng đã hiểu rõ.
Từ sáng nay ba cách giải đề kia với thêm hiện tại nữa, không có một loại nào là thuộc về phạm trù cao trung. Hướng Triều thấy được chênh lệch giữa mình và Ôn Nhuyễn.
Cô rất thông minh, không, không thể nói là thông minh, cô là thiên tài, là độ cao cậu đời này đều không thể đạt tới.
Chỉ là, thật là cô sao?
Đáy lòng nghi hoặc tại một khắc này được vô hạn phóng đại, chờ khi cậu hoàn hồn, lời nói đã hỏi ra miệng.
“Cậu, thật sự là Ôn Nhuyễn sao?”
-
Luce: Gỡ mìn - Hướng phụ là tra nam, Hướng Triều và mẹ cậu không có lỗi.