“Ta không sao.” Tạ Vi Ninh chậm rãi lắc đầu nói, “Chỉ là ta đang nghĩ, ngày mai ta sẽ thi đấu, nhưng vào đêm trước trận đấu lại có người hạ độc… Điều này thật sự quá trùng hợp.”
Ngẫm lại chuyện trước đây, Đế nữ làm chuyện gì cũng có người nói không tốt, dù thắng mấy trận cũng không ai cảm thấy nàng có thể thắng Khúc Liên Chi và đứng trong ba thứ hạng đầu. Đây có thể xem là hành động trước đây của nguyên chủ khiến người ngoài không mấy tin tưởng vào nàng.
Nhưng vào được ba thứ hạng đầu, phải tranh đầu bảng với Giang Nhược Vụ, vừa thắng được Khúc Liên Chi, lúc mọi người đang tán thưởng nồng nhiệt, tiếp đó Giang Nhược Vụ lại được phát hiện là nữ nhi của Thiên Thần tướng, cuộc tranh giành đầu bảng lập tức bắt đầu khó mà phân định.
Cũng vào lúc này, Đế nữ và Giang Nhược Vụ vừa đối đầu, nàng ta lại phá cấm chế lộ ra nửa huyết mạch Thần tộc, kéo sự bàn tán của mọi người nghiêng về một phía.
Tuy Đế nữ của cốt truyện gốc không tham dự Đại hội tiên phẩm, nhưng dựa vào tu vi tính cách của Đế nữ ban đầu, nếu Đế nữ trong mắt người khác muốn đối đầu với Giang Nhược Vụ, chỉ sợ cũng không thắng nổi Khúc Liên Chi, nếu may mắn thắng mà đối đầu với Giang Nhược Vụ ắt hẳn cũng sẽ bại trước áp lực của nửa huyết mạch Thần tộc.
Thế nhưng khoảng thời gian trước Phong Thầm ở trong thân thể Đế nữ, sau khi thấy nửa huyết mạch Thần tộc mang đến linh khí nồng đậm, trực tiếp thăng lên Thượng tiên, còn dẫn Tử Lôi tới.
…Lúc này, trận đấu giữa Đế nữ và Giang Nhược Vụ lại càng trở nên mơ hồ, kết quả là có người đến hạ độc nàng.
Xem xét kỹ lại quá trình, thật sự giống như: Một khi có người đoạt lấy điểm sáng của Giang Nhược Vụ, sẽ xảy ra một cốt truyện tiếp tục nâng Giang Nhược Vụ lên hoặc sẽ làm đối thủ ngã xuống.
Chẳng lẽ là sự ảnh hưởng bất khả kháng của cốt truyện? Hay là có người âm thầm giúp đỡ Giang Nhược Vụ, tựa như một nam phụ có thân phận cao và mạnh mẽ giúp nàng ta thuận buồm xuôi gió, cho nên mới ra tay với Đế nữ sao?
Tạ Vi Ninh chỉ suy đoán trong lòng không dám xác định, bởi vì mọi thứ đều căn cứ trên nàng biết mình đã xuyên sách mới đoán thử. Nhưng người trước mặt lại nói một câu: “Không trùng hợp.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
“Trước kia Đế nữ bị người ta âm thầm hạ độc, không biết từ lúc nào và bao nhiêu lần. Độc mà đối phương dùng không hề ít, chắc chắn là muốn để Đế nữ mãi mãi không thể xuất hiện mới ra tay sát hại như vậy.”
Giọng nói Phong Thầm ổn định mà mạnh mẽ: “Ở Đại hội tiên phẩm, ta dùng thân thể Đế nữ thể hiện tài năng cũng đã đoán ra rồi, kẻ sau lưng sẽ không nhịn được mà động thủ với ngươi.”
Tạ Vi Ninh gật đầu, nghĩ thế cũng không sai. Hai người đều có lý cả.
“Chờ đã…” Tạ Vi Ninh linh quang chợt lóe, “Đây là lý do mà mấy ngày nay ngươi luôn ở Tiên phủ không hề rời đi sao? Ngươi đoán có thể sẽ xảy ra chuyện này, nên muốn ở lại…… bảo vệ ta à?”
Ban đêm hơi lạnh bao phủ, kèm theo làn gió lạnh thổi qua nhè nhẹ, vùng cỏ lay động phát ra tiếng xào xạc.
Đêm khuya tĩnh lặng thanh mát, ánh trăng như bạc.
Chung quanh dường như trống trải yên tĩnh trong nháy mắt, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt Phong Thầm tựa một màn lụa mỏng, khiến đôi mắt sâu thẳm của hắn như sóng nước lóng lánh dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng bỗng pha thêm một chút nhu hòa.
Một khắc yên tĩnh.
Phong Thầm như đã hồi thần lại, hầu kết khẽ cử động: “Ừm.”
Hắn nói: “Bởi vì ta, ngươi mới tham gia Đại hội tiên phẩm. Lúc trước ngươi cũng thay ta qua thí luyện Định Ma Bia, ta cũng phải giúp ngươi qua Đại hội tiên phẩm.”
Tạ Vi Ninh nghe hắn nói hợp tình hợp lý như thế, sắc mặt cũng bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy ban nãy mình đã bị ánh trăng làm mờ mắt, mới nhất thời có ảo giác không rõ ràng nào đó.
Nàng nửa đùa nói: “Vậy có phải ngươi cũng sẽ thực hiện lời hứa, giúp ta hoàn thành lời thề trở thành Tiên Đế hay không?”
Phong Thầm dừng một chút, khẽ gật đầu.
Tạ Vi Ninh bình tĩnh lại, nghĩ một chút rồi khen hắn: “Ngươi quả là một Ma chủ thành thật giữ chữ tín.”
Bấy giờ không nghĩ tới còn có một Đại ma đầu giữ chữ tín như vậy.
Phong Thầm: “……”
Tạ Vi Ninh nói: “Nhưng độc dược tối nay không nghiêm trọng, tựa hồ chỉ muốn làm rối loạn linh khí, khiến ta mất mặt trong lúc so tài. Chỉ cử mỗi y đồng tới… Xem ra thật sự rất tự tin. Việc này theo lời ngươi, âm thầm giao cho Tiên Đế Tiên Hậu đi tra. Ta hiện tại một là không có thời gian, hai là không có tinh thần sức lực, ba là không có người, xác thật không thể tra ra được.”
Phong Thầm trầm giọng nói: “Cũng có khả năng là bởi vì trước đó ta ra tay với kẻ theo dõi, khiến kẻ đằng sau cảnh giác, cho nên lần này không dùng loại độc trong quá khứ với Đế nữ, mà là dùng độc khác để do thám thử.”
Sau khi hai người quyết định, cử Phù Ngạn lặng lẽ đến Tiên cung lén báo tin với Tiên Đế Tiên Hậu.
Phong Thầm trầm mặc một lát, rồi nói: “Chuyện hình vẽ phượng hoàng mà ngươi nói, có lẽ liên quan đến Thần tộc.”
Tạ Vi Ninh: “Ể? Sao ngươi biết?”
Phong Thầm: “Sở dĩ gọi là Thần tộc, bởi vì huyết mạch của bọn họ chứa sức mạnh mà người thường không có. Bọn họ thường dùng dáng vẻ con người để xuất hiện, nhưng bản thể lại liên quan đến thần thú thượng cổ, phượng hoàng là một trong số đó. Nếu ngươi muốn biết rốt cuộc ký hiệu đó là gì, sau khi thắng trận, bước vào Thập Cảnh tháp, có lẽ có thể tìm được ghi chép liên quan.”
Tạ Vi Ninh kinh ngạc nói: “Hóa ra là thế. Ta hiểu rồi, nếu ta thật sự thắng sẽ chú ý. Cảm ơn ngươi đã nói việc này với ta.”
Nàng nói xong liền phát hiện nét mặt người đối diện hơi khác thường.
Sau một lúc lâu, Phong Thầm nhíu mày nói: “Việc này không tính là gì. Nếu ngươi hỏi Tiên Đế Tiên Hậu, bọn họ cũng sẽ nói như vậy, không cần cảm ơn.”
Tạ Vi Ninh: “À…… Được.”
Nàng thầm nói trong lòng: Nàng nói cảm ơn cũng là có ý tốt, là thật sự cảm tạ, hắn đâu cần trưng cái mặt nghiêm túc đó chứ.
Cùng lúc đó, trong một Tiên phủ khác, cũng không ai ngủ được.
Mỗi một nơi trong phòng đều có rất nhiều vật trang trí, khiến Tiên phủ rực rỡ muôn màu, thậm chí còn có không ít rương quà hộp quà chất đống trong góc chưa được mở ra.
Mấy ngày nay, có rất nhiều người từ các giới: Tiên giới, Yêu giới, Minh giới chạy đến tặng quà.
Sau khi Giang Nhược Vụ thắng Thượng tiên, người tặng quà càng không giảm bớt.
Có lẽ do danh tiếng của Thiên Thần quá lừng lẫy, hoặc nhớ tới Phó gia từng phồn tịnh, hoặc niệm giao tình của các nàng với Tiên Đế Tiên Hậu, còn có nửa huyết mạch Thần tộc đáng sợ. Nhiều người thấy các nàng có đà thăng tiến, muốn nịnh bợ một chút.
So với điều này, bên ngoài hành lang dài lại có vẻ rất trống vắng, còn có những dấu vết mà tiên pháp để lại khó mà hồi phục, trừ phi cho mời Tiên quan sửa chữa lần nữa.
Giang Nhược Vụ phóng pháp thuật lên không trung, sau khi luồng lửa thoát khỏi tay dựa theo không khí đuổi theo pháp bảo ở phía trên cao.
Ra chiêu xong, nàng hơi mất sức buông thõng tay, thở gấp mấy hơi.
“Trên người mang huyết mạch Phó gia, còn có huyết thống bán Thần, vậy mà chỉ có loại tư chất này?” Phó Liên Dao ngồi một bên cười khẽ một tiếng, “Hơn mười ngày, con chỉ học thành thế này, trong lòng có thấy tội lỗi không?”
Mấy ngày qua Giang Nhược Vụ có vẻ cũng nghẹn uất, bây giờ nghe lời này, lập tức không nhịn được mà nói: “Cô cô, hơn một năm con đã thăng đến Kim Tiên! Còn có thể thắng Thượng tiên!”
Nét mặt luôn mỉm cười dịu dàng của Phó Liên Dao bỗng rét lạnh, qua một lát mới nói: “Chưa đến hai tháng Đế nữ có thể từ Kim Tiên thăng lên Thượng tiên, con một năm rưỡi thăng đến Kim Tiên, có gì mà đắc ý? Con thắng được Thượng tiên, trước đó không phải đều thắng ở phút chót sao? Nếu không có pháp bảo gia tộc, con làm gì có thể thắng đẹp như vậy?”
Giọng nói của Giang Nhược Vụ hơi yếu đi, nhưng vẫn không phục: “Nhưng Đế nữ là tiên thể trời sinh, dừng ở cảnh giới Huyền Tiên gần trăm năm. Người khác đều nói khi đó nàng ta tích tụ linh khí trong cơ thể, luôn áp chế không đột phá. Bây giờ nàng ta cố tình đột phá tất nhiên sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều.”
Khóe miệng Phó Liên Dao hơi nhếch lên, tựa như cười lạnh, hận sắt không thành thép mà nhìn nàng: “Người khác nói gì con cũng tin à? Rốt cuộc thân thể của Đế nữ như thế nào, sao con biết rõ từ miệng người khác chứ? Phó gia ta chưa từng có người như con. Ta thấy mấy ngày nay người tới tặng quà rất nhiều, kẻ nịnh hót cũng nhiều, khiến con trở nên đắc ý vênh váo rồi!”
“Con không có!”
Giang Nhược Vụ giận dữ nói: “Pháp thuật trước đây của con rõ ràng đã học hơn một năm, cũng không có gì đáng ngại, nhưng sắp đến trận đấu, cô cô lại bảo con học pháp thuật Phó gia. Như thế cũng thôi đi, tại sao ngay cả các pháp thuật con học lúc trước cũng phải phế đi? Thế mà cô còn chưa hài lòng. Cô cô bức bách như vậy mới khiến ta luống cuống tay chân! Làm cho hiện tại có nhiều lúc ta không thể phản ứng kịp!”
Sắc mặt Phó Liên Dao không còn đẹp đẽ nữa, ngữ khí cũng rất bất mãn: “Mấy thứ tào lao con học lúc trước có đáng là gì? Pháp thuật mà ta dạy cho con không mạnh hơn sao? Mọi pháp thuật mà con học đều tượng trưng cho Phó gia! Lẽ nào con muốn ta không nhận con? Nếu không muốn học, không cần thân phận này, thì bây giờ ra khỏi Tiên phủ này, ra khỏi cửa Phó gia đi!”
Giang Nhược Vụ thấy bà thật sự nổi giận, lo sợ bất an nói: “Con không có ý này.”
Phó Liên Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, một lát sau mới nguôi ngoai, mỉm cười ôm nàng vào ngực nói: “Ta nói làm con giận à? Ta rất thích con, những lời ban nãy đều do ta sốt ruột vì trận đấu thôi.”
Giang Nhược Vụ thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng có chút hồng hào trở lại, nói: “Do con không hiểu chuyện, mới cãi nhau với cô cô.”
“Nhược Vụ, con là người của Phó gia, là nữ nhi của huynh trưởng ta. Con phải nhớ mình mang họ gì, con nhất định phải thắng trận đấu ngày mai, không được làm mất mặt Phó gia. Trong cơ thể con có nửa huyết mạch Thần tộc, cảm ứng linh khí đất trời sẽ thông thuận hơn người thường rất nhiều, linh khí sử dụng cũng sẽ thuần khiết. Có lẽ hiện tại huyết mạch Thần tộc trong thời gian quá ngắn nhất thời khiến con không thể cảm ứng được sức mạnh, nhưng chỉ cần dùng pháp thuật ắt hẳn vẫn sẽ lợi hại hơn người khác.”
Phó Liên Dao nói rồi thở dài, ngón tay khẽ vuốt v e gương mặt Giang Nhược Vụ: “Ta thật sự rất lo lắng cho Phó gia chúng ta, nhìn thấy con mới cảm thấy bản thân tựa như sống lại. Con phải gánh trọng trách quá nặng, nhưng hiện giờ Phó gia rất cần con vực dậy, con có hiểu không?”
Giang Nhược Vụ cảm nhận những ngón tay bà nhẹ nhàng vuốt v e, trong lòng cũng cảm nhận được sự ấm áp đã lâu, gật đầu nói: “Con biết rồi cô cô. Ngày mai con nhất định sẽ thắng Đế nữ.”
Phó Liên Dao nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Không sai. Đây mới là lời con nên nói.”
Một con hạc giấy uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà.
Ánh mắt Phó Liên Dao hơi lóe, đứng lên nói: “Con tiếp tục luyện đi, ta còn có việc phải làm.”
Giang Nhược Vụ đáp lời.
Ngón tay Phó Liên Dao hơi động, hạc giấy cảm ứng và theo bà vào phòng, bà mở ra đọc rõ nội dung phía trên, đầu ngón tay bốc lên ngọn lửa đốt trụi hạc giấy thành tro, khuôn mặt thanh tú dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Thị nữ bên cạnh tiến lên thấp giọng hỏi: “Chủ tử, có cần bảo…”
Qua một hồi, Phó Liên Dao chợt cười lạnh một tiếng: “Vùng vẫy vô ích mà thôi. Tạ Vi Ninh còn có thể lật ngược trời hay sao?”
.
Ngày thứ hai.
Trận cuối cùng của Đại hội tiên phẩm, có thể nói là đặc biệt thu hút sự chú ý từ Tứ giới. Sáng sớm, Phù Không Đảo Tự đã chật ních người.
Lần này người đứng trên đài lại biến thành Tạ Vi Ninh.
Tiên Đế Tiên Hậu đã sớm chờ ở đây, nhìn thấy nàng, nét mặt hai người vẫn như trước, làm người ngoài không nhìn ra điều khác thường.
Tiên Hậu nắm tay Tạ Vi Ninh nói: “Ninh Nhi, con hãy yên tâm thi đấu.”
Tạ Vi Ninh biết bọn họ muốn nàng đừng phân tâm đ ến chuyện hạ độc, giao việc này cho bọn họ, bèn gật đầu đáp lời.
Nàng bước lên đài đấu pháp quen thuộc, nghe tiếng ồn ào xung quanh, hít một hơi sâu, vô thức chuyển tầm mắt hướng lên trên khán đài.
Tiếp đó bốn mắt nhìn nhau với Phong Thầm.
Tạ Vi Ninh nhìn sắc mặt đối phương trầm ổn, trong lòng cũng bình tĩnh.
Dốc hết toàn lực, không để lại tiếc nuối là được.
Người phía dưới nhường ra một con đường, Giang Nhược Vụ nhảy lên đài, dẫn đầu lấy pháp trượng ra và an tĩnh chờ đợi.
“Đây là pháp bảo gia truyền của Phó gia à? Khiến ta không phát hiện chút linh khí nào, quả thật là pháp bảo hiếm có, không giống những thứ khác.”
“Nực cười, pháp bảo càng mạnh, tất nhiên càng có thể giấu bớt khí thế. Nếu không tùy tiện đi trên đường bị người ta nhìn ra sự khác thường, chẳng phải sẽ bị cướp mất ngay sao? Trừ phi ngươi lên tới cảnh giới Tiên Tôn, tùy tiện khoe khoang pháp bảo mới không bị mấy tên cướp để ý, không chừng còn quỳ xuống bái lạy nữa!”
“E là trận hôm nay sẽ khiến chúng ta mở mang tầm mắt đấy.”
“Nhưng cũng khó nói, Nhược Vụ tiên tử đã đấu với Thượng tiên rất nhiều lần rồi, còn Đế nữ vừa mới lành thương!”
“Vẫn nên từ từ xem đi, trước đây lần nào Đế nữ cũng khiến ta kinh hỉ…”
“Nhưng lần này không giống thế, Giang Nhược Vụ có huyết mạch bán Thần!”
“Ai da được rồi, đừng nói như vậy. Mấy trận trước của Đế nữ ngươi cũng như thế, sau đó nàng ta vẫn thắng! Đế nữ của chúng ta ra trận quả thật có phong cách rất thống nhất, đến bây giờ còn chưa lấy ra pháp bảo nữa.”
Đúng thật.
Tạ Vi Ninh thầm nghĩ, còn không phải đã quen học theo Phong Thầm rồi, lúc ra chiêu cần thiết mới thuận tay lấy pháp bảo ra theo pháp thuật.
Tiếng trống vang lên, trận đấu bắt đầu.
Giang Nhược Vụ nghe tiếng trống liền bắt đầu hành động, phong cách thay đổi hẳn, pháp thuật sử dụng cũng khác ban đầu, ngọn lửa rực cháy ánh lên màu tím.
Phía dưới cũng có người nhận ra, trừng lớn hai mắt nói: “Mau xem! Chẳng lẽ đây chính là lửa đoạt hồn của Phó gia!”
“Mụ nội nó, giấu nhẹm mấy ngày lâu như vậy là để hôm nay bùng nổ! Tuyệt! Quyết định cuối cùng của lão tử chắc chắn hời to rồi!” Người khác nói, “Trận so tài này không thể so sánh với Kim Tiên tầm thường!”
Tạ Vi Ninh vẫn điềm tĩnh, thấy đối phương xông lên trước, cách thức hành động chậm hơn Phong Thầm rất nhiều, chi tiết động tác cũng dễ hiểu. Sau khi kinh ngạc nàng liền phản ứng lại, tránh né công kích trước.
Cách thức của Giang Nhược Vụ quả thực như dự đoán của nàng.
Lần dự đoán đầu tiên Tạ Vi Ninh đã đúng, tránh đi một cách hoàn mỹ, đáy mắt cũng thắp lên một tia sáng.
Phong Thầm, ta đánh xong nhất định phải mời ngươi ăn một bữa thật lớn!
Tuy rằng lời cảm tạ này giản dị khiêm tốn, nhưng tuyệt đối rất chân thành.
Giang Nhược Vụ xoay người kịp thời, mím chặt môi, trực tiếp sử dụng luồng lửa tím hướng về phía nàng không chút do dự, lúc pháp trượng vung ra, bản thân cũng nhảy sang một bên trước, sau đó khuấy động một cơn lốc lửa tím trên không trung.
Pháp thuật thiêu rụi đáng sợ ập tới, trực tiếp khiến toàn võ đài bốc cháy, Tạ Vi Ninh không thể tránh, cánh tay vừa chạm vào ngọn lửa liền bốc khói xám, một lớp thịt rơi ra.
Tạ Vi Ninh nghiêm mặt chỉ kiếm tới Giang Nhược Vụ, phát hiện vị trí thích hợp, tâm niệm vừa động, lập tức quyết định sử dụng một chiêu kiếm.
Mọi người chỉ thấy, người vốn nên chết trong lửa tím đột nhiên lại biến mất, trong chớp mắt lại trực tiếp tới bên cạnh Giang Nhược Vụ, ánh kiếm để lại trong không trung một vệt màu trắng bạc rất lâu, còn chưa kịp chớp mắt, thân hình nàng lại đổi sang nơi khác, trên không trung lại xuất hiện một dấu vết.
Bọn họ không biết làm sao nàng có thể biến hóa thân hình nhanh như vậy, cũng không hiểu tại sao quỹ đạo chuyển động của nàng được như thế, càng tò mò vết kiếm trên không trung khó tiêu tan đó là gì.
Trên khán đài, dường như Tiên Đế Tiên Hậu chợt nhớ ra chuyện gì, biểu cảm rất kinh ngạc.
Không lâu sau, những người thế hệ trước: Phong Vũ, Phù Ngưng, Phó Liên Dao, còn có vài lão Tiên Tôn, ngay cả Minh chủ và Yêu Chủ cũng lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Tiên Đế Tiên Hậu đứng lên, vô thức nhìn về phía Phong Vũ Phù Ngưng, cảm thấy không ổn lại dời tầm mắt, nhìn chằm chằm người trên đài đấu pháp.
Lão Tiên Tôn do dự nói: “Đây… Chẳng lẽ là lão phu hoa mắt sao?”
Người còn lại cũng theo đó quét mắt sang Phong Vũ và Phù Ngưng, nhưng khi suy xét đến điều gì đó, mới không cất tiếng hỏi.
Xem xét mấy lần, thần sắc hai người càng lúc càng khó coi, trong ánh mắt tựa như có chút hoảng loạn không thể giải thích được.
Phong Hành nhìn họ, cảm thấy không khí kỳ lạ, khẽ hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, tại sao hai người đều có cảm xúc như vậy?”
Phù Ngưng: “Câm miệng! Con đừng hỏi!”
Phong Hành sửng sốt.
Phong Vũ nói: “…Việc này, cũng không có gì. Mẫu thân con nghĩ đến chuyện khác, tâm tình không tốt, con chớ nghĩ nhiều.”
Trong lúc nói chuyện, tình hình trên đài đấu pháp lại thay đổi.
Sáu vết kiếm màu trắng bạc cuối cùng để lại trên không, cho dù thân hình Tạ Vi Ninh nhanh đến đâu, vùng da lộ ra ngoài cũng bị thương trong biển lửa ngập trời. Nàng vẫn bình tĩnh, lúc dừng tại một nơi, thanh kiếm trong tay bay ra, xông thẳng về phía Giang Nhược Vụ.
Sáu vết kiếm sáng lên rực rỡ chói mắt, vang lên âm thanh tựa tiếng rồng gầm, bên trong kiếm trận bộc phát sự hung hãn áp đảo, đài đấu pháp chấn động như thể sắp nứt ra.
Rồng nước mạnh mẽ lao tới, đón thanh kiếm bay ra cùng di chuyển và tấn công về phía Giang Nhược Vụ.
Giang Nhược Vụ chưa từng thấy loại chiêu thức này, trong lòng nhất thời kinh sợ. Nàng thật sự không ngờ Tạ Vi Ninh còn giấu chiêu thức để tới cuối cùng mới ra tay. Nàng cắn chặt răng tránh đi, thuật pháp kia vẫn đuổi theo nàng, tựa hồ nàng đến đâu, rồng kiếm kia cũng đuổi tới đó. Nàng cảm nhận rõ ràng sức mạnh đáng sợ từ bên trong, nếu đối đầu thẳng mặt, tuyệt đối sẽ bị thương nặng!
Cũng vào lúc đang tránh né, nàng bỗng nhìn thoáng lên khán đài, có rất nhiều người đứng lên, đều là những người mà nàng coi trọng, ánh mắt của họ… Dường như không nhìn về phía nàng.
Giang Nhược Vụ lại chú ý tới khuôn mặt âm trầm sắp nhỏ nước của Phó Liên Dao, lòng nàng hoảng hốt, chẳng lẽ pháp thuật mà Tạ Vi Ninh sử dụng mạnh đến thế sao? Khiến tất cả bọn họ đều kinh ngạc như vậy?! Rốt cuộc vì sao…
“Cạch” một tiếng vang dội.
Giang Nhược Vụ đột nhiên cảm thấy cổ tay đau đớn, nàng nhìn lại, liền thấy pháp trượng của mình đã bị kiếm của Tạ Vi Ninh vô tình đánh rớt!
Tạ Vi Ninh nhíu mày nhìn pháp trượng rơi xuống, thầm bất ngờ, khó hiểu hỏi: “Trên đài đấu pháp, ngươi còn phân tâm nghĩ đến cái gì thế?”
Trong lúc nói chuyện, rồng nước đã hoàn toàn bao phủ Giang Nhược Vụ, đáy mắt nàng toát lên một tia sợ hãi, lẫn chút tức giận.
Mà trên khán đài, cuối cùng cũng có người nhịn không được kinh ngạc nói: “Hóa ra thật sự là…!”
Âm lượng của hắn không kìm nổi mà cất cao: “Sao Đế nữ lại biết kiếm pháp này chứ?! Trời ạ!”
Tiên Đế Tiên Hậu cũng chấn động đến mức nói không nên lời.
Dường như bọn họ đều thấy bóng dáng thiếu niên nào đó vào nhiều năm trước từ chiêu kiếm này.
Sao có thể?! Kiếm pháp này… vốn không còn ai biết đến! Không phải người đó đã qua đời từ rất sớm hay sao?
Gương mặt Phong Vũ và Phù Ngưng hoàn toàn mất sắc máu.
Trên đài đấu pháp, pháp thuật của Tạ Vi Ninh xuất hiện liên tục theo kiếm, sau vài cái đã dồn Giang Nhược Vụ đến bên đài, nàng ta muốn nhặt pháp trượng dưới đất, trong lòng triệu hồi pháp trượng tới tay đều bị đánh gãy liên tiếp.
Thấy Giang Nhược Vụ lo lắng đến độ toát mồ hôi, Tạ Vi Ninh rất hoang mang, bèn lên tiếng: “Pháp thuật của ngươi đâu? Mất đi pháp bảo, ngươi cũng quên cả điều này rồi sao?”
Dứt lời, kiếm khí của nàng tuôn trào, chẳng mấy chốc hất Giang Nhược Vụ xuống dưới đài.
Mọi người phía dưới ồ lên một trận.
Khi Tạ Vi Ninh xuống đài đấu pháp, vẫn còn không hiểu lắm.
Sau khi bị đánh trúng một chiêu, không biết trong đầu Giang Nhược Vụ nghĩ gì mà hết lần này đến lần khác không thể tránh đi, thậm chí quên mất còn có cách khác xoay chuyển cục diện, khiến nàng thắng dễ dàng hơn tưởng tượng nhiều.
“Lợi hại… Không hổ là Đế nữ!” Người khác vội vàng nói, “Chúc mừng Đế nữ, chúc mừng Đế nữ!”
Bọn họ cũng không ngờ trận chiến này lại có kết cục rõ ràng như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Đế nữ đã thắng.
Có người nhỏ giọng nói: “Chuyện gì vậy, tới trận cuối cùng, Giang Nhược Vụ còn không bằng những trận đấu cùng Thượng tiên mấy lần trước.
“Suỵt, suỵt, ngươi quan tâm người ta làm gì! Nhỏ giọng một chút, đừng để bị nghe thấy. Ban nãy nàng ta ra tay cũng bị choáng váng, sao chúng ta biết được thế nào?”
Bọn họ lại vội vàng chắp tay nói: “Chúc mừng Đế nữ!”
Những người thi đấu cảnh giới khác cũng tiến lên, bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy trận chiến vừa rồi, đều thật lòng chúc mừng.
“Chiêu thức ban nãy của Đế nữ rất quyết đoán! Thật sự đánh rất đẹp!”
Có người nói: “Hiện giờ người đã là thượng tiên, bây giờ ta đã bắt đầu mong chờ 10 năm sau so tài với điện hạ!”
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, thế mà Đế nữ có bản lĩnh lợi hại như thế, xem ra trước đây bọn họ bị mù mắt rồi, nghe không ít đồn đãi vớ vẩn mới trực tiếp nhận định suy nghĩ trong lòng, dẫn đến sự hiểu lầm thế này.
Ngẫm lại mấy chiêu ban nãy, sợ là khi bọn họ đối mặt cũng không thể ứng phó ngay lập tức được.
Phù Ngạn xông tới, sắc mặt hân hoan rạng rỡ, khí cỏ tiên trên người không ngừng tuôn ra: “Điện hạ, người đã đứng đầu cảnh giới Kim Tiên! Hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Kim Tiên!”
Tạ Vi Ninh cũng rất vui, khách khí nói vài câu với bọn họ rồi xoay người vỗ lên tay nàng nói: “Bình tĩnh bình tĩnh. Đừng kích động.”
Quả thực Phù Ngạn còn hào hứng hơn cả nàng, sợ rằng nàng ta sẽ ngất mất.
Sau đó dựa theo quy củ, người thắng đầu bảng sẽ được trao tặng một lệnh bài, phải cầm lệnh bài này mới được tiến vào Thập Cảnh tháp.
Thập Cảnh tháp cũng sẽ mở ra sau hai ngày nữa.
Tạ Vi Ninh có được lệnh bài, cảm thấy cảm xúc của Tiên Đế Tiên Hậu, gồm cả nhiều người khác lúc nhìn về phía nàng đều tràn ngập cổ quái.
Có người thực sự vui vẻ kích động, như muốn kéo nàng hỏi điều gì ngay lập tức. Có vài người lại không tốt như vậy, sắc mặt đều trắng bệch. Vài người còn lại đều thâm trầm phức tạp khiến nàng không biết bọn họ đang nghĩ gì.
Nhóm người đầu có lẽ là Tiên tôn Tiên quân, nhóm giữa là Phong Vũ Phù Ngưng rõ ràng nhất, còn lại chính là đám người Yêu Chủ.
Lạ lùng, thật sự rất kỳ lạ.
Mọi người khác đều không có điều gì dị thường, sao những người này trông kỳ lạ như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tạ Vi Ninh cầm lệnh bài, nhìn về phía Phong Thầm, hắn khẽ nhếch khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi với nàng.
Nàng mỉm cười, đang định nói gì đó thì có tiên quan tiến lên chặn tầm mắt của nàng, thấp giọng nói: “Điện hạ, mời theo bọn ta.”