Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 109: Phiên ngoại Âu Dương Khắc




Âu Dương Khắc gần đây thường làm nhất chính là ba việc: cười khổ, lắc đầu cùng thở dài.
Lần trước khi gặp mặt, ngay cả thúc phụ cũng không nhịn được mà hỏi hắn: “Gần đây có tâm sự gì?”
Hắn suy nghĩ nửa ngày, vẫn là cười khổ lắc lắc đầu, sau đó lại không tự giác thở dài một hơi.
Thúc phụ vỗ vỗ vai hắn, trên khuôn mặt đóng băng vạn năm kia thế nhưng lại lộ ra một chút ý cười.
“Nếu như có việc… cần ta ra mặt, cứ việc nói thẳng. Cho dù là chỗ lão khiếu hóa hay Hoàng lão tà, ‘Tây độc’ này cũng vẫn còn chút tác dụng.”
Âu Dương Khắc chỉ cảm thấy đầu càng đau thêm.
Loại chuyện này… Cho dù là Tây Độc, không, cho dù là toàn bộ Ngũ Tuyệt, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.
Bởi vì hắn muốn, không chỉ là người mà thôi.
Người nọ lá gan rất nhỏ, lại vướng bận thật nhiều.
Hắn chỉ cần giở chút thủ đoạn, liền có thể thong dong giữ nàng lại bên người. Với tính tình của nàng, nói không chừng trong nỗi khổ cũng có thể tìm thấy niềm vui.
Này tựa hồ là con đường sinh tồn của nàng.
Nhưng với hắn mà nói, mỗi lần thấy dáng vẻ nàng ngẩn người suy nghĩ, quả thực giống như là đang trốn tránh điều gì… Đáy lòng luôn có một loại cảm giác nôn nóng khó hiểu ẩn ẩn hiện lên.
Đương nhiên, người bên ngoài phân nửa là không nhìn ra được, hắn trước giờ luôn rất giỏi trong việc che dấu cảm xúc.
Trừ bỏ một lần kia…
Kết quả…
Âu Dương Khắc lại thở dài.
Mấy tháng qua, hắn cảm thấy mình đã thở dài còn nhiều hơn trong suốt cuộc sống hai mươi mấy năm trước…
Lúc ban đầu… Hắn cũng chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.
Sau đó, đã xảy ra một chuyện.
Sau đó nữa… Lại trở thành như bây giờ…
Âu Dương Khắc lấy quạt chống đầu, nhẹ nở nụ cười, cho dù là như bây giờ… Kỳ thật cũng không có gì là không tốt a…
Cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng động rất khẽ.
Nghe qua chỉ là tiếng động tùy ý phát ra, kỳ thực lại ăn ý theo một nhịp điệu nhất định. Cho dù ở Bạch Đà sơn, cũng chỉ có rất ít người biết được ám hiệu này, cũng là… biểu thị thân phận.
Âu Dương Khắc mỉm cười, “Là Bình bà bà sao, mời vào.”
Từ khi hắn nhớ được mọi chuyện, Bình bà bà đã ở Bạch Đà sơn rồi, không, hẳn là còn sớm hơn khi đó…
Cho nên, có một số việc… Bà ấy hẳn là phải biết rất rõ.
Bình bà bà khoanh tay đứng bên dưới, vẻ mặt bình tĩnh có chút quỷ dị.
“… Mọi chuyện là như vậy.”
Cách khung cửa sổ chạm trổ, có thể tinh tường nhìn thấy những cây mai trắng ở phía trước đang đúng độ nở rộ, hương khí nhàn nhạt thoảng trong gió như có như không.
Âu Dương Khắc phe phẩy chiết phiến trong tay mấy cái, trầm ngâm một lát, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Bình bà bà, bà ở Bạch Đà sơn ta đã gần năm mươi năm, cho dù là thúc phụ hay mẫu thân cũng luôn kính trọng bà. Chỉ là… Việc này nếu như ta chưa từng hỏi, bà còn muốn giấu ta đến bao giờ?”
“Lão nô cũng không dám lừa gạt thiếu chủ. Chỉ là lão chủ nhân đã từng phân phó, nếu như thiếu chủ không hỏi đến, toàn trang từ trên xuống dưới không ai được đề cập tới nửa chữ.”
Âu Dương Khắc nhíu mày, “Nếu như ta hỏi thì sao?”
“Vậy lão nô liền bẩm rõ ngọn ngành mọi chuyện với thiếu chủ, không dám có nửa điểm giấu diếm. Sau đó… Việc này nên xử trí như thế nào, hết thảy liền nghe thiếu chủ phân phó.”
Thì ra thúc phụ… Âu Dương Khắc bỗng nhiên có cảm giác vô lực…
“Rút tất cả mọi người về, chuyện này đến đó thôi.”
“Vâng.”
Bình bà bà trả lời quá mức sảng khoái, làm cho hắn không nhịn được hoài nghi có phải còn có ẩn tình gì hay không.
Còn chưa suy nghĩ kỹ, Bình bà bà đột nhiên dừng bước, nặng nề vỗ trán mình một chút.
“Ai nha, trước khi đi lão chủ nhân còn giao cho lão nô một chuyện, nói là cần thiếu chủ quyết định, bà lão ta lại suýt nữa quên mất. Tuổi lớn, vô dụng rồi a…”
Âu Dương Khắc khẽ nhíu mày, “Là chuyện gì?”
“Kỳ hạn ba năm đã đến, ý lão chủ nhân là… Chuyện đó còn tiến hành theo lệ nữa không?”
Hắn không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Không cần nữa.”
… Lập tức nao nao, nở nụ cười khổ.
Bình bà bà không chút che dấu vẻ khoái trá khi thực hiện được quỷ kế, cười đến ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
“Lão chủ nhân nói, nếu như năm nay ngừng việc này, vậy thiếu chủ có phải cũng nên dẫn người trở về cho ngài nhìn một cái hay không.”
“… Được.” Hắn còn có thể nói cái gì?
“Lão nô còn có một chuyện khó hiểu…”
Trên mặt bà vẫn duy trì nụ cười.
“Bình bà bà, bà còn có chuyện gì… Hay là nói, thúc phụ còn có những chuyện gì muốn hỏi? Cứ việc hỏi đi.”
“Không không không, chỉ có một chuyện này thôi.”
Bình bà bà dừng một chút, mới cười đến ngay cả ánh mắt cũng đều mị lên hỏi: “Giang Nam thất quái rốt cuộc là người ra sao, lại khiến thiếu chủ phải lo lắng như thế?”
“…”
“Còn có tứ vương tử của Mông Cổ kia…”
“… Ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, không bằng Bình bà bà lui xuống trước đi.”
“Dạ. Bất quá… Chuyện quan trọng theo lời thiếu chủ nói có phải là gặp một vị Hoa cô nương?”
“…”
“Mới vừa rồi khi lão nô đến, nhìn thấy tạp dịch ở trước đại sảnh định dẫn nàng tiến vào, liền nói vài câu chuyện phiếm, mời nàng tạm chờ một lát, để lão nô vào gặp thiếu chủ trước. Bất quá thiếu chủ xin yên tâm, lão nô đã từng này tuổi rồi, Hoa cô nương tất nhiên không đến mức có hiểu lầm gì.”
“…”
“Lão nô liền đi mời vị Hoa cô nương kia vào được không?”
“… Đi đi.”
Âu Dương Khắc phất phất tay, Bình bà bà cảm thấy mĩ mãn lui xuống.
Trong sảnh tạm thời khôi phục yên tĩnh.
Hắn thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương.
Kế tiếp… Nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó còn làm cho người ta đau đầu hơn a…
Rất nhanh ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó thanh âm Bình bà bà còn mang theo ý cười liền vang lên:
“Hoa cô nương mời cô tiến vào, thiếu chủ đợi đã lâu.”
… Ngay sau đó một thân ảnh quen thuộc liền lảo đảo bị đẩy vào.
Hắn không cần nghĩ ngợi vươn tay đỡ được, nhân thể vòng tay ôm người kia vào lòng.
Tuy rằng rất nhanh đã bị đẩy ra, nhưng mà… Nhìn thấy vành tai nàng đỏ ửng, Âu Dương Khắc lần đầu tiên cảm thấy Bình bà bà… thực hữu dụng…
Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, bên trong lại ấm áp như xuân.
Chỉ là…
Biết rõ mầm non đã ở dưới tuyết trắng, lại vẫn phải đợi mùa xuân mới nhú lên.
Thật đúng là khảo nghiệm tính nhẫn nại của người ta a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.