Lâm Bối Bối nhìn chăm chú vào cậu bé có đôi mắt to đen láy trước mặt, nói thật thì cô đã sớm không còn bao nhiêu ký ức với người bạn cùng bàn cách xa lâu như vậy.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô thấy người bạn cùng bàn này có tính cách rất tốt, vừa nhiệt tình lại vừa tốt bụng.
"Tôi đều làm xong hết, cảm thấy cũng không tệ lắm". — Lâm Bối Bối nói.
Thẩm Bân Bân chớp chớp mắt: — "Thật sao?" — Má cậu bé hơi phồng lên — "cái đề cuối cùng tớ còn chưa làm xong, Bối Bối, cậu thật lợi hại".
Sở dĩ Thẩm Bân Bân nói như vậy là bởi vì trước đó cậu bé từng thấy Lâm Bối Bối cầm đề thi toán làm rất nhanh, hơn nữa còn rất nhiều câu làm đúng.
Cậu bé cảm thấy thành tích học tập của Bối Bối mặc dù không tốt nhưng năng lực học toán của cô rất được.
"Haha, Lâm Bối Bối lợi hại? Thẩm Bân Bân, lời này của cậu thật sự làm người ta cười chết, ai mà không biết thành tích của Lâm Bối Bối luôn xếp áp chót. Lâm Bối Bối cậu khoác lác như vậy không sợ đau lưỡi ư?"
Lâm Bối Bối nghe được giọng nói thì nhíu mày quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chế giễu của một bé gái.
Cô bé để tóc dài, tóc chải rất gọn gàng đẹp mắt, bên trên còn đeo một chiếc băng đô óng ánh xinh đẹp, nói thật thì nhìn rất đẹp nhưng ánh mắt của cô bé đã phá hủy đi vẻ đẹp đó.
Lâm Bối Bối không nhớ rõ tên cô bé là gì, chỉ mơ hồ nhớ được, kiếp trước ở trường tiểu học hình như có một nữ sinh rất thích nhắm vào mình.
Vào thời điểm đó cô thường xuyên có mâu thuẫn với cô bé này.
Nhưng bây giờ...
Trong lòng Lâm Bối Bối không có bao nhiêu dao động, càng không xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ mà Tô Thục muốn thấy.
Cô chỉ thản nhiên nhìn liếc qua rồi thu hồi tầm mắt, nói: — "Cuộc thi đã qua rồi, kết quả như thế nào chờ công bố sẽ biết".
Nói xong cô tiếp tục cúi đầu giải bài thi.
Tô Thục vốn đã làm xong tư thế muốn cùng Lâm Bối Bối cãi nhau, không nghĩ tới cô lại không tức giận, còn quay đầu tiếp tục làm bài thi.
Cô bé cảm thấy trong khoảng thời gian này Lâm Bối Bối hình như đã thay đổi, giống như đã thành một người khác, nhưng cậu ta rõ ràng vẫn là Lâm Bối Bối mà.
Lại nói tiếp, Tô Thục và Lâm Bối Bối cũng không có bao nhiêu xích mích, nhưng cô bé vẫn là không thích Lâm Bối Bối, bởi vì rất nhiều nam sinh và nữ sinh đều cảm thấy Lâm Bối Bối xinh đẹp hơn cô bé, mà Tô Thục lại cảm thấy mình mới là người xinh đẹp nhất.
Vì thế cô bé lập tức cùng Lâm Bối Bối cãi nhau.
Tô Thục hừ nhẹ một tiếng, vậy thì đợi đến khi có kết quả đi, cô bé đã thấy thời gian thi còn chưa qua được một nửa thì Lâm Bối Bối đã ngủ rồi, cậu ta có thể thi tốt mới là lạ!
-
Lúc Lâm Bối Bối tan học về, Lâm Dũng vẫn như thường lệ không có ở đây mà đi làm ca tối, nhưng cơm tối thì đã chuẩn bị xong.
Trên bàn ăn nho nhỏ có thịt kho tàu quen thuộc, Lâm Bối Bối nhìn dĩa thịt kho tàu, mùi hương nó xộc thẳng vào mũi, vẻ mặt nhu hòa đi vài phần.
Cơm nước xong Lâm Bối Bối thu dọn bát đũa, định trở về phòng ngủ tiếp tục làm bài.
Bật đèn lên, liếc nhìn một cái đã nhìn thấy một vật gì đó lấp lánh trên bàn học.
Cô đi qua, cuối cùng chậm rãi cầm lấy thứ kia lên, là một cái kẹp tóc màu hồng lam có hình cánh bướm, trên cánh dường như còn có lớp phấn lấp lánh.
Không cần phải nói, đây chắc chắn là đồ cha mua cho cô.
Ký ức kiếp trước trở lại, lúc này ở kiếp trước cô vẫn chỉ là một cô bé mười một tuổi, đối với thứ như kẹp tóc nhỏ này thì rất là thích, với cô lúc đó mà nói thì những đồ trang sức trong suốt màu hồng này giống như thứ mà công chúa nhỏ mới có, nữ sinh trong lớp ai cũng có nên cô cũng muốn.
Mặc dù biết rằng cha không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng rất nhiều lần cô sử dụng phương pháp khóc lóc để nằng nặc đòi cha mua cho mình.