Xuyên Nhanh: Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 9: (9)





Edit: icedcoffee0011
Phương Cảnh Phong tự mình não bổ một đoạn tuồng vì yêu mà ấm ức, cầu mà không được, sau đó bại lộ bản tính chỉ vì muốn được chồng chú ý, lại tự coi bản thân là nam chính, buồn bực trong lòng nháy mắt tiêu tán không ít, ánh mắt nhìn về phía Minh Tiêu lộ ra vài phần đắc chí và đồng tình.
Da mặt dày như vậy, chẳng sợ mạch não cong vẹo như Minh Tiêu cũng không nghĩ ra được, cô chỉ cảm thấy bị cái ánh mắt này ghê tởm rồi, nhìn tên chồng phế vật này cũng lười, cô trực tiếp xoay người cầm hành lý đi lên lầu phòng.
Phương Cảnh Phong thấy cô làm lơ mình đi lên lầu thì cắn răng. Lý Mính Tiêu lúc trước ngốc như cái đầu gỗ, hiện tại thay đổi rồi, mẹ nó trực tiếp biến thành lang nha bổng, cái đức hạnh này, còn muốn gã coi trọng?
Phi, nằm mơ!
Phương Cảnh Phong cho dù đàn bà khắp thiên hạ có chết, cũng thà làm gay còn hơn coi trọng cô ta!
Tâm lý phong phú của Phương Cảnh Phong, Minh Tiêu đã lên tầng cũng không biết, đương nhiên cho dù biết cũng sẽ không thèm để ý, nhiều lắm lại treo người lên đánh một trận là được.
Lúc này trở lại trong phòng rửa mặt chải đầu xong, Minh Tiêu đang chuẩn bị dưỡng da, động tác bỗng nhiên bị tiếng động trong đầu ngừng lại.
【 đinh, kiểm tra thấy hành động của ký chủ phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ, điểm khen thưởng +1】
【 điểm khen thưởng +1】
【 điểm khen thưởng +1】
....
Nói chuyện chính là một âm thanh máy móc, tuy rằng nghe tương tự hệ thống, nhưng Minh Tiêu có thể nghe ra khác biệt rõ ràng, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, giọng nói hệ thống này tựa hồ có tính người hơn một ít.
【 Ai? Đây là có chuyện gì? 】
Không đợi cô đưa ra nghi vấn, hệ thống đã tỏ vẻ kinh ngạc trước.
Minh Tiêu kiên nhẫn đợi trong chốc lát, mới nghe hệ thống nói: "Ký chủ, vừa rồi là điểm khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ, tổng cộng 5 điểm đã được cộng thêm." Nó nói xong lại nói thầm một câu, "Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, điểm khen thưởng từ đâu ra?"
Nửa câu sau của nó thầm thì quá nhỏ, hơn nữa lực chú ý của Minh Tiêu lúc này dồn lên điểm khen thưởng nên cũng không chú ý, ánh mắt cô sáng lên, nhanh chóng chọn lọc tinh hoa hỏi: "Mau, Quỹ Quỹ, mi có phải có thể mở cửa hàng, hoặc là đổi kỹ năng cho ta không?"
Phương tiện giải trí trên thuyền quanh đi quẩn lại chỉ có những cái đó, người ba phút là chán như cô, chơi mấy ngày liền ngán ngẩm, mấy ngày sau đó trừ bỏ lăn lộn người thì là đọc tiểu thuyết, thấy hệ thống nhà người ta có thể đổi các loại đồ hiếm lạ cổ quái, cô cũng hâm mộ đến hỏng rồi.
Đáng tiếc mỗi lần vừa hỏi Quỹ Quỹ, nó đều nói trước khi có được điểm khen thưởng thì không thể nói rõ hơn.
Cũng may lúc này đã có điểm!
Cô nghe thật quá mức vui vẻ, hệ thống thiếu chút nữa không đành lòng nói ra chân tướng, nhưng lúc này trong phòng chỉ có hai người, nó cũng không có cách nào đánh lạc hướng ký chủ, nửa ngày sau hệ thống căng da đầu gian nan trả lời: "Ký chủ, hệ thống nhân sinh người thắng chỉ có tác dụng chỉ đạo, phụ trợ ký chủ đi đến thành công, cho nên cũng không chức năng khen thưởng."
"Ồ, ha ha, vậy cái điểm khen thưởng này của mi chính là phiếu bé ngoan nhà trẻ hay phát, chính là cổ vũ miệng, ý nghĩa thực tế nửa cái cũng không có." Minh Tiêu nghe vậy trợn trắng mắt, một giây sau đã lạnh nhạt, trên mặt lạnh băng không hé môi một câu.
Hệ thống nhìn cô, nội tâm một mảnh thấp thỏm.
Lời này của nó là nửa thật nửa giả, điểm khen thưởng đã tồn tại đương nhiên không chỉ có ý nghĩa khen ngợi, chẳng qua như lời vừa rồi, trong khi chấp hành nhiệm vụ, bọn họ chúng sẽ không cho ký chủ đồ vật trợ giúp, nhưng ký chủ có thể dùng điểm khen thưởng giải khóa cốt truyện và ký ức.
Ở tình huống bình thường, ký chủ sau khi xuyên đến đối tượng nhiệm vụ, chỉ biết có thể tiếp thu một lượng ký ức nhất định, các ký ức quan trọng còn lại cần có điểm khen thưởng đổi giải khóa. Tương tự, muốn đạt được tuyến sự việc phát sinh xung quanh khí vận chi tử (nhân vật chính), cũng cần đổi điểm.
Minh Tiêu vừa xuyên qua đã đánh mất ký ức nguyên bản, hệ thống bởi vì áy náy, vốn muốn vụng trộm, tiết lộ toàn bộ nội dung của thế giới cho cô, chẳng qua không nghĩ tới cơ sở dữ liệu bị khóa.
Cũng là bởi vì nguyên do này, cho dù hiện tại có điểm khen thưởng trong tay, bởi vì cơ sở dữ liệu không thể sử dụng, công năng quy đổi cũng mất đi hiệu lực.
Hệ thống vì sợ mất mặt, cho nên không dám nói thật.
Nó tự biết đuối lý, thấy Minh Tiêu không vui, đành ấm ức mà tránh ở một góc, không dám ho he tiếng nào. Nhìn Minh Tiêu lên trang mạng màu đỏ tìm video hướng dẫn trang điểm đi club cơ bản cho người mới bắt đầu, nó mới nhỏ giọng hỏi: "Ký chủ muốn ra ngoài sao? Chẳng phải vừa đi du thuyền nghỉ ngơi về sao?"
"Nghỉ ngơi cái gì, ở trên thuyền nghẹn lâu như vậy, thật vất vả mới được xuống, đương nhiên phải đi ra ngoài chơi."
Minh Tiêu tính tình tới nhanh, đi cũng nhanh, vốn dĩ cô cũng không trông cậy vào cái hệ thống chất thải công nghiệp chỗ nào cũng phát sinh vấn đề có ích gì, lúc này nghe thấy không có khen thưởng thực tế, liền càng thả bay mình.
Cái gì thay đổi vận mệnh, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Là phim truyền hình khó coi, hay là mỹ nam không đủ đẹp?
Chỉ cần có thể ăn có thể uống có thể chơi, ta chính là đỉnh cao!
Cô trang điểm xong, lại lục lọi lộn xộn tủ quần áo. Quần áo của Lý Mính Tiêu vốn theo phong cách tiểu thư khuê các, không có cái nào đặc biệt thích hợp để đi bay, Minh Tiêu đành phải tùy tiện lấy một bộ thay vào, lại banh khuôn mặt nhỏ bắt bẻ nhìn gương đánh giá mấy lần, lúc này mới không quá vừa lòng cầm túi nhỏ đi ra ngoài.
Hiện tại là đã muộn.
Giờ cơm, người Phương gia ở ngoài làm việc đều đã trở về, lúc Minh Tiêu xuống dưới, người một nhà đang ngồi ở trước bàn chuẩn bị dùng cơm, giống như không một ai ý thức được còn có người chưa tới.
Ngồi ở đối diện cầu thang lầu, phương hướng mẹ Phương người đầu tiên chú ý tới Minh Tiêu. Trên mặt có chút xấu hổ, cũng là nhìn đến tài nhớ tới người, con dâu hai vừa vào cửa còn không có xuống dưới, bất quá bà ta không cho rằng đây là mình cùng người nhà sai, ngược lại, còn có chút oán trách.
Ăn cơm chính là thời gian này, không tự giác xuống dưới còn định chờ ai lên mờ? Đã gả chồng, không nói đến hầu hạ cha mẹ chồng, cũng không thể coi mình là đại tiểu thư chứ.
Nghĩ như vậy, chút xấu hổ cũng biến mất không thấy, mẹ Phương hơi há mồm vừa định răn dạy, tầm mắt vừa lúc cùng nhìn qua sườn mặt Minh Tiêu bà ta sửng sốt sau đó giận tím mặt.
"Con trang điểm cái kiểu gì đấy? Con dâu đứng đắn nhà nào trang điểm như yêu tinh thế, còn có quần áo trên người..."
Rầm!
Tiếng đóng cửa nặng nề che chắn tất cả những lời nói đằng sau lưng, Minh Tiêu vui sướng mà huýt sáo đi đến cửa khu biệt thự, ngồi trên chiếc xe đã gọi từ nãy, đi thẳng đến một quán bar trên phố.
Về phần mẹ Phương đang tức nổ phổi trong phòng khách, Minh Tiêu tỏ vẻ, vả mặt gì đó so với đi chơi, để sau đi.
Xe nhanh chóng chạy tới quán, lúc này sắc trời đã tối, Minh Tiêu xuống xe nhìn một mảnh xa hoa trụy lạc trước mắt, hưng phấn xoa xoa tay, ở trong đầu cue hệ thống: "Quỹ Quỹ, mau giúp ta rà quét một chút, trong dãy các quán bar này chỗ nào chơi vui nhất hoặc là nhiều trai đẹp nhất."
Hệ thống rất là cạn lời mà cân nhắc hai cái yêu cầu này của ký chủ, cuối cùng quyết đoán lựa chọn cái trước: "Đi thẳng quẹo phải, quán đó là hội sở lớn nhất thành phố, phương tiện đầy đủ, phục vụ chu đáo, trừ bỏ mấy tầng trên cùng chỉ có hội viên mới có thể đi lên, chỗ khác đều có thể chơi."
Minh Tiêu chậm rì rì đi qua địa điểm mà hệ thống nhắc đến, còn không quên khen nó: "Quỹ Quỹ, ta nghĩ sai rồi, ít nhất tìm thú vui, mi vẫn là rất hữu dụng."
Hệ thống:... Cảm ơn, cũng không phải rất muốn hữu dụng.
Quả nhiên như lời hệ thống, hội sở rất lớn, sau khi tiến vào bên trong càng điệu thấp xa hoa, Minh Tiêu trong tay có tiền, trực tiếp thuê phòng, lại gọi tới vài vị host.
*Một số quán bar có nhân viên (Host) ngồi cạnh tiếp các khách hàng. Dịch vụ cơ bản là cùng với các khách hàng uống rượu, trò chuyện... một số quán cấm không được phục vụ dịch vụ tình dục.
Host ở nơi này nam, nữ đều là trải qua huấn luyện chuyên môn, tố chất cực cao, ở phương diện bồi chơi có thể thấy chuyên nghiệp hơn mấy tên tùy tùng của Phương Cảnh Phong. Minh Tiêu được các mỹ nam săn sóc làm bạn, ở hội sở chơi vô cùng tận hứng, thậm chí chút nữ tiêu một trăm vạn làm hẳn tấm thẻ hội viên.
Đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên tiếng quảng bá hấp dẫn lực chú ý của cô.
"Các vị khách quý thân mến, theme party của quán sẽ bắt đầu sau năm phút, mong các vị chuẩn bị sẵn sàng, chúc mọi người chơi vui vẻ."
Minh Tiêu nghiêng tai nghe, có lẽ là nhìn ra nghi vấn của cô, một vị host tri kỷ giải thích nói: "Đây là party chủ đề được tổ chức mỗi tuần một lần, yêu cầu mặc phục trang theo quy định, khách hàng chưa có trang phục phù hợp có thể mua sắm ở tầng 1, ngài nếu có hứng thú có thể đi nhìn xem."
Thích náo nhiệt như Minh Tiêu đương nhiên sẽ không bỏ qua, cô nhìn thời gian, lại bảo mấy người ở lại, đi toilet một chuyến.
"Có ai trong này không?"
"Không có, nói thẳng đi"
Minh Tiêu vừa định xả nước, liền thấy hai giọng nữ cẩn thận vang lên, cô không có hứng thú nghe bí mật của người khác, chuẩn bị mở cửa ngắt cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Không nghĩ tới giây tiếp theo, giọng nói của một người khiến cô ngừng động tác.
"Cô xác định đã hạ thuốc vào rượu của Lý Mính Tâm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.