Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Hoa Vụ nói muốn giúp Tông Ngô ngồi vững ngôi vị thái tử, rất nhanh đã lập một bản kế hoạch tạo phản dành riêng cho hắn.
Tông Ngô suýt chút nữa đã ném cô xuống hồ sen cho cá ăn.
Trước ánh mắt giết người của Tông Ngô, Hoa Vụ thất vọng mà đổi hai từ 'tạo phản' thành 'thượng vị'.
Nhưng Tông Ngô không thể không thừa nhận, kế hoạch của Hoa Vụ vô cùng chi tiết tỉ mỉ —— ngay cả những đãi ngộ cô muốn sau khi hắn đăng cơ đều viết hết lên rồi.
May mắn là xung quanh hồ sen không có ai.
Chuyện này mà bị người khác nhìn thấy thì cô có mấy cái đầu cũng không đủ để chém.
Ngoại trừ những thứ loạn thất bát tao kia, toàn bộ kế hoạch...... Tông Ngô đều xem không hiểu lắm.
Rất nhiều chỗ cô chỉ ghi một câu đã trực tiếp lướt qua.
"Khi nào ngài nắm rõ quá trình đơn giản, ta sẽ nói cho ngài vấn đề chi tiết." Hoa Vụ đẩy bản kế hoạch đến trước mặt Tông Ngô, "Để phòng ngừa điện hạ giết lừa*."
*Giết lừa (卸磨杀驴): ý nói đá người đã từng làm việc cho mình.
Tông Ngô: "......"
Hiện tại hắn muốn giết lừa ngay lập tức.
Hoa Vụ đặt một tay ở trước ngực: "Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ để điện hạ bước lên hoàng vị. Ta sẽ giúp điện hạ xóa sạch hết những thứ cản đường!"
Giọng điệu kia của thiếu nữ vô cùng kiên định, giống như đang tuyên thệ.
"......" Tông Ngô không hề bị làm cho cảm động, chỉ cảm thấy cô đang phát điên. "Cuối cùng ngươi muốn cái gì?"
"Vị trí hoàng hậu cùng hài tử......"
"Cút!"
Hoa Vụ thất vọng thở dài.
Nói thật cũng không ai tin.
Nỗi cay đắng của người làm công đâu ai hiểu.
"Đứng lại!"
Hoa Vụ còn chưa kịp đi ra ngoài, Tông Ngô đã gọi nàng lại.
"Bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Công chúa tiền triều, đại tiểu thư Tần gia, thái tử phi của ngài, Tần Hoan." Hoa Vụ dùng một hơi nói ra toàn bộ thân phận của mình.
"Ngươi và vị Tần Hoan của Tần phủ trước kia hoàn toàn khác nhau."
Thân thể này của cô thật sự chính là Tần Hoan, cho dù ông trời có tới nhìn thì vẫn là Tần Hoan!
Bởi vậy, Hoa Vụ hoàn toàn không phải giả mạo.
Hoa Vụ bắt đầu nói nhảm: "Thật ra ta có hai nhân cách, ngươi có thể hiểu hai nhân cách là hai linh hồn đi...... Khi còn nhỏ, ta mắc bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh, ta mới phát hiện bản thân có rất nhiều khoảng thời gian không có ký ức, thực ra lúc ấy là một nhân cách khác đang chi phối thân thể này. Lúc ở Tần phủ, chủ yếu đều là nhân cách kia, ta rất ít khi xuất hiện......
Nhưng không biết vì sao, sau khi thành hôn với ngươi, ta lại đột nhiên có thể xuất hiện trong một thời gian dài.
Có lẽ đây chính là ý trời.
Vận mệnh đã sắp đặt điện hạ chính là chủ của thiên hạ."
Tông Ngô: "......"
Nhìn hắn giống một tên ngốc lắm sao?
Lại còn hai linh hồn......
"Thái tử phi cũng có thể nói bản thân là thần tiên hạ phàm."
Tông Ngô phất tay áo rời đi.
"Như vậy cũng có thể nha......" Hoa Vụ đuổi theo: "Nếu điện hạ tin, ta cũng có thể làm thần tiên của điện hạ."
"Chỉ tính những lời nói này của ngươi, cũng đủ để chém đầu rồi!"
"Đừng nha, đầu của ta vẫn còn rất hữu dụng."
"......"
......
......
Ngày 15 tháng 8, Tết Trung Thu.
Mỗi dịp Tết Trung Thu, trong cung đều sẽ tổ chức yến tiệc.
Hoa Vụ với tư cách là thái tử phi, trừ khi bị bệnh nặng không thể xuống giường thì nàng bắt buộc phải đi.
Thành hôn hơn nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên Tông Ngô và Hoa Vụ cùng nhau ra cửa —— cảm giác có chút kì lạ.
Xe ngựa đều vô cùng chật chội!
Hai người ngồi ở trong xe ngựa, không phải nói chuyện riêng giữa phu thê, mà là ——
Lời nói của Hoa Vụ vô cùng chân thành giống như đang cố gắng thuyết phục Tông Ngô trở thành một người tốt: "Hai ngày trước, ngươi không nên giết những người đó, nên giữ lại hai tên làm con tin thì tốt hơn."
Tông Ngô lạnh giọng hỏi lại: "Ngươi thì không giết người?"
Hoa Vụ nhớ lại tình hình lúc đó, biện minh cho bản thân: "Đó là ta tự vệ, hắn muốn bắt cóc ta."
Tông Ngô: "...... Không phải ngươi tự mình đưa tới?"
Hoa Vụ vô cùng đau lòng: "Ta chỉ muốn cứu hắn! Ai biết hắn lại không thân thiện như vậy."
Tông Ngô: "......"
Cả thế giới đều sai, có mình ngươi đúng.
Tông Ngô rõ ràng không muốn cùng nàng nói chuyện.
Xe ngựa rất nhanh đã đến trước cửa cung.
Mặc dù là thái tử nhưng trước cửa cung cũng vẫn cần phải đổi xe ngựa, do vậy, Tông Ngô đi xuống trước.
Hoa Vụ từ bên trong đi ra đã thấy nam chính ở cách đó không xa.
Tông Kỳ cũng đúng lúc nhìn qua bên này, đụng phải tầm mắt của Hoa Vụ, hắn theo bản năng muốn tiến lại gần.
Từ sau hôn lễ thì Tông Kỳ cũng chưa gặp lại Hoa Vụ.
Trong khoảng thời gian này, Tông Kỳ sống không tốt lắm, thái tử giống như nhận được một sự trợ giúp từ đâu đó, chèn ép hắn ở khắp nơi.
Thời gian trước, không biết thái tử lấy được manh mối ở chỗ nào mà lại tìm ra một vụ án làm giả ngân phiếu.
Vụ án này liên quan tới rất nhiều người.
Mà trong một thời gian ngắn thái tử đã điều tra rõ chủ mưu phía sau màn, phá được án lại còn thu được nhiều lời ca ngợi.
Sau khi Tông Ngô đi xuống xe thì chỉ khoanh tay đứng ở một bên, dùng vẻ mặt u ám như thường ngày lặng lẽ quan sát Hoa Vụ và Tông Kỳ.
Hoa Vụ chỉ liếc nhìn Tông Kỳ một cái đã quay đầu nói với hắn: "Điện hạ, đỡ ta."
Tông Ngô theo bản năng nói: "Bổn cung dựa vào cái gì......"
Hoa Vụ đúng lý hợp tình nói: "Điện hạ, ta là thái tử phi của ngươi nha."
Tông Ngô liếc mắt nhìn Tông Kỳ, hơi híp mắt lại rồi đột nhiên vươn tay đỡ Hoa Vụ xuống.
"Điện hạ, hôm nay chúng ta không thể tách ra." Hoa Vụ nắm chặt lấy cánh tay đang muốn rút về của Tông Ngô.
Tông Ngô chính là một tên có bệnh tâm thần, nếu như cô bị Tông Kỳ lôi lôi kéo kéo, ai biết có mang tới khó khăn khác cho công việc của cô không chứ.
Vì một tương lai hợp tác thuận lợi.
Hoa Vụ cảm thấy cần phải buộc bản thân lại cùng Tông Ngô.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Hôm nay phải buộc chặt!!
"Tại sao?"
"Ánh mắt Cẩn Vương nhìn ta không đúng lắm, ta hoài nghi hắn muốn phi lễ với ta!" Giọng điệu Hoa Vụ kiên định: "Ngươi phải bảo vệ ta, ta chính là tiểu kiều thê thông minh hiền thục của ngươi."
"???" Tiểu kiều thê gì?
Tông Ngô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Hoa Vụ sẽ nói một câu như vậy.
Hắn đã tưởng tượng khi hai người gặp nhau có lẽ sẽ liếc mắt đưa tình, ngấm ngầm kích động.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, nàng sẽ nói ra loại lời nói ghê tởm như 'tiểu kiều thê'!
Nàng đang ghê tởm ai!!
Tông Ngô chịu đựng ghê tởm, cười nhạo nàng: "Một nhân cách khác của ngươi không phải vô cùng thích Cẩn Vương sao? Hiện tại thấy tình nhân cũ, ngươi không muốn ôn chuyện cũ với hắn à?"
"Điện hạ, ta cùng nàng ta là hai cá thể độc lập, nàng ta thích cũng không có nghĩa là ta thích." Hoa Vụ ôm chặt cánh tay của hắn: "Ta không thể bị làm làm bẩn!"
"......"
Bị làm bẩn......
Tâm tình Tông Ngô vô cùng phức tạp, muốn rút cánh tay ra nhưng Hoa Vụ ôm rất chặt, cửa cung nhiều người như vậy, lôi lôi kéo kéo lại mất thể diện nên cuối cùng chỉ có thể để Hoa Vụ ôm.
Có lẽ là do tác phong thường ngày của Tông Ngô quá kém.
Dẫn đến căn bản không ai dám tiến tới chào hỏi.
Tông Ngô cũng không có ý định nói chuyện với những người này, trực tiếp mang theo Hoa Vụ thay sang xe ngựa từ trong cung tới đón bọn họ.
Cung yến được tổ chức tại ngự hoa viên, khi tới nơi đã có không ít người.
Hoa Vụ liếc nhìn một cái, phát hiện nam nữ cũng không hoàn toàn tách ra giống như tại một số thời đại khác.
Chỉ có các vị phu nhân cùng phi tần ở đình hóng gió bên cạnh, những người trẻ tuổi dường như cũng không quá kiêng kị, vẫn có thể chơi đùa, nói chuyện phiếm, uống trà với nhau.
Có người tới mời Hoa Vụ tới đình của nữ nhân để hóng gió, Hoa Vụ quay sang phía Tông Ngô lắc đầu.
Tông Ngô vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nói: "Bổn cung và thái tử phi đi cùng nhau."
"Việc này......"
"Có vấn đề gì?"
Cung nữ không dám nói gì, hậm hực lui xuống.
Vì vậy, Hoa Vụ được danh chính ngôn thuận 'dính' cạnh Tông Ngô.
Nhưng việc này trong mắt người khác, lại là một chuyện khác.
Sau khi Hoa Vụ được gả vào Đông Cung, bất cứ trường hợp nào cũng đều không thấy nàng, trực tiếp không tìm được người.
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy vị thái tử phi này.
Nhìn thấy hai người có quan hệ tốt như vậy thì có không ít người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Quan hệ giữa thái tử và thái tử phi tốt như vậy sao?"
"Lúc trước thái tử cũng không đi đón dâu, ai ngờ bây giờ gặp lại, thái tử với thái tử phi lại có quan hệ tốt như vậy."
"Tính tình của vị thái tử kia...... đúng là không đoán được."
====
Góc tự khen: cảm thấy bản thân edit mượt hơn hồi trước (thực ra là hôm qua), mọi người với tiểu khả ái K giả bộ khen ta một cái đi 🥺🥺.
_Niniii
Tung bông nèeee (K)