Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 244: Phẩm giá của sát thủ (20)




Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Không biết Hàn đại nhân bị Hoa Vụ làm cho cảm động, hay là cảm thấy phần bí tịch kia, đối với triều đình mà nói quả thật không có tác dụng gì quá lớn, đồng ý trao đổi.
Hoa Vụ lấy được bí tịch, cũng không đợi lâu, dường như là sợ Hàn đại nhân hối hận, lập tức kéo Liên Hoài chạy đi.
Cô thậm chí còn không ở lại thành Định Vinh mà đi thẳng về Vân Vụ Sơn.
Sân trên Vân Vụ Sơn đã bị làm cho loạn hết cả lên.
Cô còn thấy xác lợn rừng trong hố...... Đang bị phân huỷ.
"Ta đã nói là có lợn rừng, sư phụ còn không tin ta." Hoa Vụ thở dài, nhìn về nơi xa: "Không biết sư phụ có còn sống hay không."
Liên Hoài: "???"
Đây là lời mà một đồ đệ như ngươi nên nói sao?
Hoa Vụ gọi A Đồng lên thu thập, Liên Hoài tự giác đi hỗ trợ, sân nhanh chóng khôi phục sạch sẽ.
Chờ A Đồng xuống núi, Hoa Vụ gọi Liên Hoài tới.
"Ngươi xem, ta đã bảo ngươi rồi, trời không tuyệt đường người." Hoa Vụ đặt quyển bí tịch kia ở trước mặt hắn: "Tiếp theo ngươi phải luyện tập chăm chỉ!"
Liên Hoài bất ngờ, "...... Cho ta?"
Hắn tưởng là bản thân nàng muốn......
Hắn giấu quyển sách có bản đồ kia, cũng chỉ là lo lắng vị Hàn đại nhân kia sẽ lật lọng nên để lại đường lui.
Suy cho cùng người biết được bí mật...... Đều dễ chết.
Hoa Vụ trợn mắt: "Võ công của ta lại không bị phế, thứ này đối với ta vô dụng. Đương nhiên là cho ngươi."
Liên Hoài: "......"
Liên Hoài đã trải qua quá nhiều hiểm ác trên đường bỏ trốn.
Đột nhiên có người,suy nghĩ cho hắn đến thế......
"Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"
"Không phải ngươi muốn báo thù sao? Không có võ công thì làm sao mà báo thù? Làm sao đánh thắng được Đỗ Lăng, ông ta rất lợi hại!" Hoa Vụ nắm chặt tay: "Nhưng chỉ cần ngươi luyện công thật tốt, đánh ông ta sẽ không còn là vấn đề, báo thù ở trong tầm tay!"
"......"
Đó không phải là kẻ thù của ngươi sao?
Sao lại giống như là kẻ thù của một mình hắn?
Hai tay Hoa Vụ nắm lấy tay hắn, cổ vũ: "Cố lên!"
Liên Hoài: "......"
......
......
Hoa Vụ vật lộn trong phòng thuốc hai ngày, làm thuốc tắm cho hắn, nói là có thể giúp hắn chữa trị thân thể nhanh hơn.
Liên Hoài nhìn cái thứ đen sì trong thùng tắm, "Tiền bối dạy ngươi?"
"Ta tự đọc sách ở trong phòng dược."
Liên Hoài cự tuyệt: "...... Ta không cần."
"Vì sao?"
Liên Hoài: "......"
Ta nghi ngờ ngươi là muốn lấy ta làm người thử thuốc...... Lại còn là cái thể loại đồ không có sư phụ dạy này.
Mấy thứ đang trôi nổi trong đó là cái gì?
Là rắn rết, bọ cạp!!
Vật kịch độc!!
Hoa Vụ bị từ chối, rất bất mãn, "Hơn nửa đêm ta không được ngủ, chạy ra sau núi bắt mấy con trùng độc này cho ngươi, sao ngươi lại có thể không cần?"
"...... Không cần."
Liên Hoài muốn chạy.
Một tay Hoa Vụ túm chặt hắn, giọng điệu có chút hung dữ: "Không cần cũng phải cần!"
Nói xong cô bắt đầu trực tiếp cởi quần áo hắn.
Áo ngoài của Liên Hoài là kiểu dáng rộng thùng thình, cô túm nhẹ một cái đã trượt xuống, dừng ở bên chân hắn.
Liên Hoài vội vàng che vạt áo trung y* lại, đôi mắt đen nhánh loé lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh đã được đè lại, chỉ là cau mày, bộ dáng rất không vui vẻ: "Ta nói là không cần."
*Trung y: lớp áo ở giữa áo ngoài và đồ lót của Hán phục, thường là máu trắng (như áo ngủ á).
"Buông tay."
"Ta không."
"......"
Một tay Hoa Vụ ấn hắn, một tay xoay một cái lấy ra một con dao, trực tiếp chém đứt đai lưng của hắn.
Trung y mở rộng, Liên Hoài chật vật lui về phía sau, trong lúc hai người lôi kéo, Liên Hoài thấy cánh tay dưới ống tay áo của Hoa Vụ có vết thương.
Nàng chỉ là xử lý qua, cũng không băng bó, nhìn qua có hơi rợn người.
Nhưng ngày hôm qua...... Trên người nàng không có vết thương.
Liên Hoài đột nhiên dừng động tác lại, Hoa Vụ dễ dàng cởi trung y của hắn, chỉ còn lại áo trong, "Đi vào."
"......"
Liên Hoài cúi đầu, đi hai bước về phía thùng tắm bên kia, cuối cùng cắn răng một cái, tiến vào trong thùng tắm.
"Ngươi cũng không thể nghe lời một chút à" Hoa Vụ đứng ở một bên, thêm đồ vào bên trong, nhẹ giọng hừ nói: "Ta còn có thể hại ngươi chắc."
Liên Hoài: "......"
Thuốc rất nhanh đã thấy hiệu quả, Liên Hoài nắm lấy mép thùng tắm, mu bàn tay cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy thẳng xuống.
Nhưng hắn cắn môi, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh gì.
"Đau quá thì cứ kêu lên nha." Hoa Vụ ngồi ở một bên nhìn: "Dù sao trên núi này cũng không có người khác, sẽ không ai chê cười ngươi."
Liên Hoài không để ý cô, chịu đựng từng đợt đau đớn trong cơ thể.
Loại đau đớn này, so với kinh mạch của hắn bị đứt gãy lúc trước còn khó chịu đựng hơn.
Cơn đau đứt quãng tưởng chừng như không có hồi kết, ý thức của hắn dần mơ hồ đi.
Chờ hắn tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trong căn nhà gỗ của mình, trên người được thay y phục sạch sẽ.
Liên Hoài ngồi dậy, ngơ ngác nhìn y phục trên người.
Ai thay đồ cho hắn?
Liên Hoài xoay người đi xuống đất, thân thể nhẹ nhàng thoải mái, cũng không khó chịu chút nào, giống như đau đớn lúc trước trải qua ở trong thùng tắm chỉ là ảo giác của hắn.
Hắn mở cửa ra ngoài, thấy trong viện có người.
"A Đồng?"
Người trong viện xoay người lại, từ trên ghế đá đứng dậy, bước nhanh về phía hắn.
A Đồng nhìn chằm chằm hắn, chỉ chỉ bếp lò còn chưa tắt lửa bên cạnh, làm động tác ăn cơm.
"...... Y phục của ta, là ngươi giúp ta thay sao?"
A Đồng gật đầu.
Liên Hoài rũ mắt xuống, "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
A Đồng lắc đầu, khoa tay múa chân một phen, Liên Hoài đã đoán ra được mang máng, ý đại khái là Hoa Vụ bảo hắn ta đợi hắn tỉnh rồi nhìn hắn ăn gì đó.
Liên Hoài đành phải để A Đồng đi lấy đồ ăn tới.
A Đồng nhìn hắn ăn xong, lúc này mới đi nghỉ ngơi.
Liên Hoài ngồi một lúc, đứng dậy đi về phía phòng thuốc, hắn lấy một ít đồ ở bên trong sau đó ra ngoài, đi đến phòng của Hoa Vụ.
Hắn thử đẩy cửa, cửa phòng không khóa.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Liên Hoài rón rén đi đến bên mép giường.
Thiếu nữ nằm nghiêng người, quay mặt vào tường, cánh tay đè ở bên ngoài chăn, lộ ra cổ tay nhỏ bé yếu ớt kia.
Hắn buông đồ vật xuống, nhìn nhìn người kia trước, sau đó mới duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô.
Ngay lúc hắn vừa chạm vào, hắn lập tức cảm giác được Hoa Vụ đã tỉnh lại.
Cô lật người, mở mắt ra nhìn hắn một cái, sau đó lại rụt vào bên trong chăn, không có động tĩnh.
Liên Hoài nắm cổ tay nhỏ bé yếu ớt kia, không nhúc nhích một lúc lâu, mãi đến khi hô hấp của thiếu nữ vững vàng trở lại, lúc này hắn mới xắn tay áo cô lên.
Vết thương dưới tay áo vẫn không được băng bó như cũ.
Liên Hoài rửa sạch xung quanh vết thương trước, bôi thuốc rồi băng bó cho cô.
Tay áo xắn lên được Liên Hoài thả xuống, che cánh tay trắng nõn kia lại.
Ngón tay hắn dừng ở mu bàn tay của thiếu nữ, xoay một chút đã nắm tay của thiếu nữ vào trong tay mình.
Bàn tay của hai người đan vào nhau, bàn tay kia nhỏ nhắn, lại mềm mại không xương.
Liên Hoài cũng không biết bản thân muốn làm gì, cứ nắm như vậy, một hồi lâu cũng không buông ra.
Hắn đột nhiên nhớ tới, cái buổi tối hắn tỉnh lại ở Vân Vụ Sơn kia, nàng nhốt mình ở trong nhà gỗ, lúc đưa nến tới cho mình.
Ánh sáng ấm áp bao phủ nàng vào bên trong, giống như một ngọn lửa giữa trời đông lạnh giá.
......
......
Hôm sau.
Liên Hoài tỉnh lại, phát hiện bản thân còn ghé vào mép giường, hắn cử động cái cổ có hơi cứng ngắc.
Hoa Vụ đã không còn ở trong phòng, Liên Hoài bình tĩnh đứng dậy, đi tới cửa phòng.
Thiếu nữ luyện kiếm dưới ánh bình minh, chuyển động của kiếm hoa hòe lòe loẹt, không có sát khí, càng giống một màn múa kiếm bên ngoài hào nhoáng, bên trong trống rỗng hơn.
Làn váy tung bay, ở dưới ánh mặt trời xán lạn, nở ra những đóa hoa rực rỡ.
Tia sáng lạnh loé lên từ đáy mắt của Liên Hoài, giây tiếp theo, mũi kiếm đã đặt trước ngực hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.