Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên
====
Đội ngũ của Độ Sinh, ma tu thủ thành chỉ dám tùy tiện nhìn một chút, thấy mấy người bị ma tu trói lại kia, cũng chỉ mang tính tượng trưng hỏi một chút, rất nhanh đã cho đi.
Sau khi tiến vào Cửu Nghiêu thành, Hoa Vụ tìm một chỗ không có người thả bọn họ ra.
"Ngươi......" Một tu sĩ trong đó, hơi không được tự nhiên nói: "Cảm ơn."
Họ không nghĩ tới, nàng đúng thật là mang họ vào được......
Chẳng lẽ thật sự là Tầm Dương Tông để nàng đến làm nằm vùng?
Mấy năm gần đây, Ma tộc càng ngày càng kiêu ngạo, đoạn thời gian trước còn trực tiếp tàn sát một trấn nhỏ.
Để cho tu sĩ nằm vùng tiến vào xem Ma tộc rốt cuộc muốn làm cái gì, hình như cũng nói được.
Hoa Vụ: "Không khách khí, đều là đồng bào, đi ra ngoài tông môn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Nhưng sau đó thì dựa vào chính các ngươi, ta có nhiệm vụ của ta."
Hoa Vụ nói như vậy, những người khác cũng không tiện nói lại để cho nàng hỗ trợ.
Đây cũng là chuyện của bọn họ.
Ánh mắt Hoa Vụ chuyển hướng tới Tống Khanh Âm: "Ngươi phải sống."
Tống Khanh Âm hơi mờ mịt.
Không hiểu tại sao Hoa Vụ lại nói những lời này với một mình nàng.
Đương nhiên Hoa Vụ không có ý giải thích, quay người lên xe ngựa.
Khi cánh cửa mở ra, bọn hhọ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh rực đỏ bên trong.
Đáng tiếc cửa xe đóng lại rất nhanh, không ai thấy rõ diện mạo của người kia.
Rất rõ ràng đó không phải là Độ Sinh, lúc trước Độ Sinh từng lộ mặt, hắn không phải mặc hồng y.
......
......
Toàn bộ Cửu Nghiêu thành đều treo lụa đỏ và đèn lồng, đem tòa thành trì lót nền màu đen này, nổi bật ra vài phần không khí vui mừng.
Triền Tâm ma quân đều sắp xếp chỗ ở cho ma quân đến tham gia hôn yến.
Sau khi Độ Sinh đến nơi, không ở lại bao lâu, liền đi ra ngoài xã giao.
Hoa Vụ nằm trong phòng, cầm bút viết viết vẽ vẽ.
Minh Trúc dựa vào bên cạnh giường, theo thói quen dùng đầu ngón tay quấn quanh một sợi tóc đen, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hoa Vụ quay đầu hỏi hắn: "Trong những ma quân này, người nào tính tình không tốt nhất, thiếu mưu trí?"
Minh Trúc ngước mắt lên, im lặng tỏ vẻ hỏi cái này để làm gì.
Hoa Vụ cầm giấy đi qua, cô chen vào trên giường, Minh Trúc tức giận dịch vào bên trong, tiểu cô nương ghé vào bên cạnh hắn, trên tờ giấy kia đã viết không ít thứ.
Minh Trúc rũ mắt nhìn lướt qua.
—— Kế hoạch bồi dưỡng ma thần.
"......"
Tiểu gia hỏa được lắm!
Nuôi tâm ma không đỡ nghiện, còn bắt đầu nuôi cả ma thần.
Hoa Vụ chỉ vào kế hoạch, "Chúng ta phải tìm một cái trứng xui xẻo làm ma thần, tốt nhất là có quan hệ không tốt lắm với các ma quân khác, một lời không hợp là có thể đánh nhau."
Thời điểm Minh Trúc từ thành hoang Bắc Âm đi ra, đã từ chỗ ma tu bị Hoa Vụ bắt được kia, hiểu rõ những ma quân hiện tại này.
Ngoại trừ vị Triền Tâm ma quân mới nhận chức kia, ma quân còn lại chỉ là thứ hạng sức mạnh có chút thay đổi, những thứ khác cũng không thay đổi quá nhiều.
Minh Trúc suy nghĩ một chút, "Cự Cốt."
"Hắn ta rất nóng nảy à?"
"Ừm." Minh Trúc nói.
"Thiếu mưu trí sao?"
Minh Trúc: "Có chút."
Hoa Vụ viết Cự Cốt vào trong kế hoạch, lại hỏi: "Ma Thần hiện thế là đột nhiên thức tỉnh?"
"Ừm."
"Có dị tượng gì không?"
Minh Trúc gật đầu.
Hoa Vụ tiếp tục truy vấn loại dị tượng gì.
"Chỉ có một ít ghi chép." Minh Trúc nói.
Dù sao ma thần đời trước là chuyện của vạn năm trước.
Ma giới chỉ sợ ngoại trừ những ma thú trốn tránh không hiện thế kia, rốt cuộc chưa từng có ai thấy qua ma thần thức tỉnh là loại dị tượng gì, chỉ còn lại một ít văn tự ghi chép.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
Hoa Vụ không có lựa chọn Độ Sinh đã bị khống chế làm ma thần này, là bởi vì bọn họ còn cần có người đến làm chim đầu đàn. ngôn tình hài
Nếu như ma quân khác không động thủ, Độ Sinh liền có thể gây rối...... không, đi đầu.
Ma thần thức tỉnh, cũng không phải lập tức thống nhất ma giới được.
Đó cũng phải trải qua chém giết, đấu tranh.
Những ma quân này, ai nguyện ý đứng dưới ma?
Trước khi Ma thần trưởng thành, bọn họ đều còn có cơ hội.
Viết xong kế hoạch, Hoa Vụ nhớ tới một chuyện khác, "Ngươi nói hạ lễ, khi nào có thể đến."
Gấu đen và Sơn Linh rời đi lấy lễ vật chúc mừng đại hôn mà Minh Trúc chuẩn bị cho Triền Tâm, bây giờ vẫn chưa trở về.
Minh Trúc: "Có thể đến trước hôn lễ."
"Vậy thì tốt rồi. Cũng không thể mất lễ nghĩa."
"......"
......
......
Khi Độ Sinh trở về, sắc trời đã tối.
Trong phòng không có thắp đèn, hắn đẩy cửa đi vào, để ma tộc phía sau không cần đi theo vào.
Hắn vừa đi vào đã nhìn thấy cái bóng màu đỏ trên giường kia.
Thiếu niên nửa nằm, lấy tay chống trán, tầng tầng lớp lớp hồng y bị thiếu nữ đè lại, dùng một loại tư thế cực kỳ thân mật tựa vào trong ngực hắn, đang ngủ ngon lành.
Độ Sinh đứng ở một bên, trên mặt chết lặng không có bất kỳ biểu tình gì.
Minh Trúc kéo kế hoạch bên cạnh qua, "Ngươi đi làm một chuyện."
"Vâng."
Minh Trúc nói rõ nội dung Hoa Vụ đã viết xong hết cho Độ Sinh.
Độ Sinh nghe xong, xoay người rời khỏi phòng.
Phòng yên tĩnh lại, Minh Trúc rũ mắt nhìn người gần như tựa cả người vào trong ngực mình, nàng thật đúng là không coi mình là người ngoài......
Minh Trúc nhìn chằm chằm trong chốc lát, nằm xuống.
Hắn vừa động, thiếu nữ cũng động xuống theo, dựa vào hắn càng gần hơn.
Minh Trúc như bật cười, sau đó giơ tay ôm thiếu nữ vào trong ngực.
Có lẽ là bởi vì giữa bọn họ có khế ước, Minh Trúc cũng không chán ghét nàng tới gần mình, cũng không cần lo lắng chính mình dọa nàng, dù sao nàng làm những chuyện kia......
Minh Trúc hơi cúi đầu, ngửi ngửi cần cổ thiếu nữ, cánh môi gần như dán lên làn da nhẵn nhụi kia, ái muội lại nguy hiểm.
Ma tộc có huyết mạch ma thần, Nhân tộc có linh thể bẩm sinh.Không giống với Ma tộc chính là, linh thể bẩm sinh chỉ xuất hiện trong hậu duệ của một tộc.
Người có linh thể bẩm sinh, tu luyện làm ít công to, thả lôi kiếp cực nhỏ, phi thăng đối với bọn họ mà nói không phải là việc gì khó.
Nhưng Minh Trúc cũng chỉ nghe nói thiên phú tu luyện linh thể bẩm sinh, chưa từng nghe qua máu của bọn họ đối với ma sẽ có hiệu quả kỳ diệu.
Minh Trúc không xác định là nguyên nhân khế ước, hay là máu của linh thể linh thể vốn đã có hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Linh thể bẩm sinh chí thuần chí thiện*, thế mà lại muốn đọa ma......
*Chí thuần chí thiện: thuần khiết nhất, hướng thiện nhất.
Nội tâm Minh Trúc đột nhiên có loại xúc động, muốn nàng nhập ma, nhìn nàng rơi vào bóng tối.
Minh Trúc cắn vào sườn cổ thiếu nữ, hắn chỉ cần dùng sức một chút là có thể cắn rách.
Nhưng cuối cùng hắn không có dùng sức, buông cổ non mịn của thiếu nữ ra, hơi lui về phía sau, sau đó liền đối mặt với đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ.
Minh Trúc cũng không xấu hổ, ngược lại nâng tay vuốt ve hai má nàng, trong nháy mắt Hoa Vụ nhíu mày, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Trong ánh sáng yếu ớt, Minh Trúc nhìn thấy con ngươi hơi trợn tròn của thiếu nữ.
Minh Trúc không có tính toán buông nàng, ngược lại giữ chặt lòng bàn tay nàng, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay nàng, mười ngón tay đan xen, cố định nàng ở trong ngực.
"Ngươi......"
Hoa Vụ phát hiện ma khí trong thân thể mình đang bị rút ra, cô muốn đẩy Minh Trúc ra.
Dán thì cứ dán, sao lại còn mang ma khí của nàng đi!!
"Đừng nhúc nhích." Minh Trúc thấp giọng dỗ dành cô: "Ta cho ngươi ma khí của ta."
"......"
Hoa Vụ chớp chớp mắt, Minh Trúc thấy nàng không giãy dụa, lại lần nữa phủ lên, đem ma khí thuộc về Độ Sinh trong thân thể nàng rút hết ra, sau đó đem ma khí của mình đi vào.
"Ưm......"
Thân thể Hoa Vụ khẽ run rẩy.
Ma khí của Minh Trúc như sương tuyết, lạnh đến thấu xương...... so với ma khí của Độ Sinh càng bá đạo hơn.
Lúc trước Hoa Vụ đã quen với sự tồn tại của ma khí trong thân thể, nhưng giờ phút này ma khí của Minh Trúc vẫn làm cho cô cảm thấy khó chịu.