[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 125:




Editor: Ngạn Tịnh.
Cố Mặc Trình nghe đến đó, hoàn toàn ngốc.
Máu toàn thân anh dường như đóng băng lại, toàn thân đều là lạnh lẽo.
Oxi trong không khí dường như đang chậm rãi biến mất, Cố Mặc Trình cảm giác bản thân có chút đầu váng mắt hoa, hô hấp khó thông.
“Em... Đều đã biết?”
“Ừm.” Lục Nhất Lan gật gật đầu, “Cố ca ca, em biết tính chất công việc của anh mà.”
Một người lăn lộn trong thế giới ngầm, không đoạt địa bàn không giết người, chẳng lẽ ra cửa dựng một cái sạp, thích làm việc thiện sao?
Biết?
Người đàn ông rất luống cuống, lúc này đây, thậm chí giữa mặt mày Cố Mặc Trình đều nhiễm hoảng loạn cực đoan, “Anh, em đã biết, vậy em... Sợ hãi sao?”
Anh có chút nói năng lộn xộn, có vài phần cẩn thận, càng có vài phần chờ mong.
Lục Nhất Lan nhìn thấy dáng vẻ của anh, bỗng nhiên có chút đau lòng.
Bạn có lẽ chưa từng thấy một màn này, một đứa bé trai cao hơn 1m85, có chút trắng trẻo, lớn lên tuấn dật soái khí, vóc người lại đẹp, giờ khắc toàn, trên dưới người chỉ có một cái khăn tắm, sau đó...
Biểu tình trên mặt, lại thoải mái như vậy, một ‘đứa bé trai’ như vậy, sao có người nỡ từ chối.
Lần đầu tiên Lục Nhất Lan cảm thấy bản thân phát ra hào quang của người mẹ, phát tán ra mãnh liệt như thế, cô lắc đầu, sau đó nhón chân ôm lấy Cố Mặc Trình như thường ngày, “Sao có thể?”
“Một chút em cũng không sợ.”
“Không sợ.”
Nghe hai chữ đó, trái tim Cố Mặc Trình lập tức ấm lên, một loại ý mừng nhàn nhạt nổi lên trong lòng, trong nháy mắt này, anh thế nhưng có chút nghèn nghẹn.
Đúng vậy, cao hứng đến nỗi nói không nên lời.
Gắt gao ôm lấy cô gái trong lòng ngực, Cố Mặc Trình không nhớ rõ đây là cái ôm thứ bao nhiêu của hai người, nhưng là----
Lần này, là lần có khoảng cách gần nhất.
Trong lòng có chút nghẹn.
“Không biết làm sao nói với em một việc.”
“Hử?”
Người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu nâng mặt Lục Nhất Lan, rất dịu dàng cọ cọ một cái trên trán của cô, rồi mới nói, “Khoảng thời gian trước, anh đi viếng mộ cha em.” . 𝖳r𝓾𝑦ện ha𝑦 l𝓾ôn có tại ﹟ 𝖳R𝓾𝑀𝖳R𝑈𝓨 𝗘N.Vn ﹟
“Hả?”
Đây là có ý gì? Lục Nhất Lan nghe không hiểu ý lời của Cố Mặc Trình lắm.
“Xuất thân của anh thật ra không phải rất tốt.”
“Thật ra, anh bắt đầu lăn lộn hắc đạo từ năm 19 tuổi, dù trước kia anh chưa từng nghĩ đến... Thật sự, anh chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, đi vào loại chỗ đó.”
Lúc nói đến ba chữ loại chỗ đó, thật ra Cố Mặc Trình có chút tự giễu, chỉ là rất nhanh, loại cảm xúc này đã bị lời nói phía sau kéo đi.
“Tới liền tới, dù sao lúc ấy không nghĩ nhiều, rất đơn thuần, dơ một cách đơn thuần, anh giết người.” Anh tạm dừng một chút, con ngươi cũng nhìn thẳng vào mắt Lục Nhất Lan, sau khi thấy rõ cô không hề có chán ghét, mới tiếp tục nói tiếp.
“Từng giết không chỉ một người, tay của anh đã sớm không sạch sẽ, đã sớm ô uế, đó là một đoạn thời gian đen tối nhất trong đời này của anh, sau đó, anh gặp Thiên lão đại, cũng chính là cha em.”
“Trước khi ông ấy lâm chung đã nói với anh, nhất định không được đối xử quá tốt với em.”
Lục Nhất Lan:... Lời dặn dò này, vừa thấy chính là cha ruột!
“Ông ấy nói, em quá nhỏ, cũng quá yếu ớt, sẽ không chịu nổi loại tốt đó, sẽ chậm rãi trầm luận, sẽ trở nên không giống chính mình, em sẽ----“
“Ông ấy không hy vọng tương lai một nửa kia của em, là người như anh.”
“Người như anh thì có làm sao?” Lục Nhất Lan không chờ được đến khi Cố Mặc Trình nói xong, liền trực tiếp chen lời vào, “Cố ca ca, anh đừng tự coi nhẹ mình.”
“Anh rất tốt, cực kỳ tốt, em rất thích.”
Lục Nhất Lan nói xong, bá đạo vỗ vỗ tay lên vai Cố Mặc Trình, nhưng----
Cái tay ác đồ dường như làm rớt cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.