Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 390: Cho ta mượn long bào của ngươi (23)




Edit by Shmily
#Do not reup#
- --------------------------------
Mấy ngày nay, Quân Trì lại bắt đầu dùng thứ đồ kia, liên tục mấy ngày làm thân thể hắn có chút ăn không tiêu.
Sau đó lại bắt đầu cưỡng ép chính mình đè nén dục vọng xuống.
Hắn đem mình nhốt trong cung điện, lệnh cho tất cả mọi người không ai được phép tiến vào, thời điểm chịu không nổi, hắn sẽ cầm chủy thủ rạch một đao lên người mình.
Loại vết thương nhỏ này sẽ không chảy quá nhiều máu, nhưng vẫn sẽ đau, rạch nhiều thêm vài nhát là sẽ tỉnh táo lại.
Suốt một canh giờ, Quân Trì phát hiện bản thân mình đã có thể chống đỡ qua được.
Lần này so với lần trước thì tốt hơn, ít nhất thì sẽ không mất sức.
Hắn tự mình đổi một thân quần áo, đến miệng vết thương cũng mặc kệ.
Dù sao cũng không chết được.
Thời điểm nằm ở trên giường, hắn bỗng nhiên điên cuồng muốn thấy nàng.
Gối đầu dường như còn lưu lại hương vị của nàng.
Nếu nàng ở đây, nhất định sẽ không để hắn phải khó chịu như thế, nàng nhất định sẽ dùng bàn tay ôn nhu của mình vuốt ve cái trán cho hắn, có lẽ còn sẽ hôn hắn.
Quân Trì nghĩ nghĩ, bỗng nhiên liền có chút trào phúng.
Hắn cười giễu bản thân quá ngu xuẩn.
Hắn đã tự mình mở miệng đuổi nàng đi, hiện tại lại ở chỗ này nhớ nàng, có ý nghĩa gì chứ?
Giống như chẳng có ý nghĩa gì cả.
Bỗng nhiên khóe mắt đỏ lên, đôi mắt hắn có chút chua xót.
Lăn qua lộn lại ngủ không được, Quân Trì trợn tròn mắt nhìn cung trướng trên đỉnh đầu.
Một nén hương sau, Quân Trì ra khỏi cung điện.
Thái giám gác đêm ở bên ngoài đang ngồi dưới đất ngủ gà ngủ gật, một thái giám khác còn thanh tỉnh, nhìn thấy thân ảnh của Quân Trì, sợ tới mức lập tức đứng lên, còn nhân tiện đá tên thái giám đang ngủ gật một phen.
Thái giám ngủ gật bị đá tỉnh, vừa định mắng người thì nhìn thấy Quân Trì, vẻ mặt sợ hãi nói: "Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội."
Quân Trì phất phất tay, sau đó nói: "Trẫm đi ra ngoài một chút."
Giờ này rồi còn đi ra ngoài?
Thái giám hiểu ý, nhanh chóng nói: "Để nô tài kêu vài người đi theo bệ hạ."
Lời vừa nói xong, đã bị Quân Trì cự tuyệt: "Không cần, một mình trẫm là được rồi."
Sau đó, hắn cất bước đi về phía trước, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Đường đi trong cung đều có đèn lồng, để ngừa có kẻ trộm xông tới, gọi người không dễ phát hiện.
Lúc Quân Trì đi tới sân viện của nàng, còn có chút do dự.
Cứ như vậy mà đi vào thì có vẻ không tốt lấm, vạn nhất nàng vẫn còn sinh khí, vậy mình nên nói cái gì đây?
Nghĩ nghĩ, Quân Trì bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý.
Chỉ là cái chủ ý này, hắn có chút không muốn làm.
Tuy nói Quân Tiểu Ao cũng là hắn, nhưng hắn đã lâu không giống như Quân Tiểu Ao, giống như một hài tử biết làm nũng.
Quân Tiểu Ao với hắn không giống nhau.
Vân Phiếm Phiếm ngủ mơ mơ màng màng, nghe được có người gõ cửa.
Thanh âm rất nhẹ, lại liên tục không ngừng.
Sau khi bị đánh thức nàng mới phát hiện ra, đối phương giống như không phải đang gõ cửa chính, mà là gõ cửa sổ, chỗ cửa sổ còn có thể loáng thoáng thấy được bóng người.
Vân Phiếm Phiếm ngồi dậy, mang giày, vừa mang vừa hỏi Tiểu Bạch Thái: "Bên ngoài là ai?"
Vạn nhất là người xấu, nàng sẽ không mở, nếu đối phương mạnh mẽ xông vào, nàng sẽ đánh hắn.
Tiểu Bạch Thái kinh ngạc nửa ngày, không có nói chuyện.
Sau đó mới dùng ngữ khí không dám tin nói: "Ký chủ đại nhân, ngài tuyệt đối không đoán ra được là ai đâu, thật đấy."
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình thông minh hơn nhiều so với Tiểu Bạch Thái.
Nó thốt ra lời này, Vân Phiếm Phiếm đã đoán ra được người bên ngoài nàng có quen biết, bằng không nó sẽ không nói chuyện bằng cái ngữ khí này.
Người mà tuyệt đối đoán không ra, vậy khẳng định là người mà có khả năng tới đây thấp nhất.
Đáp án chỉ có một ~ Quân Trì.
Cho nên nàng hỏi: "Quân Trì?"
Tiểu Bạch Thái: "..."
Vì cái gì mà vừa đoán đã trúng rồi?
Chẳng lẽ vẫn là do nó ngu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.