Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Trên đường tới đây cũng có gặp qua một số nha hoàn, thái độ của đối phương không nóng không lạnh, hắn cũng không để ý, sau khi hỏi được tin tức của nàng thì liền một đường đi tới đây.
Sau khi tới đây thì mồ hôi ướt đẫm lưng áo cũng đã bị gió thổi cho khô rồi.
Lục Trầm không biết tại sao mình lại phải khẩn trương như vậy, nàng có chết thì cũng chẳng có quan hệ gì với hắn, kia là thuốc Lục Hải cho người chuẩn bị, nàng có uống cũng là do Lục Hải làm hại.
Huống chi, nàng cũng chỉ chạm môi có một chút mà thôi.
Chỉ là nội tâm của hắn lại vô cùng bất an.
Hiện tại thấy nàng bình an nằm đó, Lục Trầm cảm thấy nhiệm vụ của mình cũng coi như đã hoàn thành.
Lại nhìn về phía nàng, phát hiện mi tâm của nàng đã bất tri bất giác mà nhíu lại, chăn có hơi thay đổi hình dạng, hẳn là bàn tay ở trong chăn của nàng đang gắt gao bấu chặt lấy chăn.
Gương mặt an ổn ngủ dần dần trở nên thống khổ.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi nàng khẽ run lên, giống như là lá rụng trong gió, có thể nhìn thấy nàng không tự giác được mà cắn cắn môi mình.
Lục Trầm cưỡng ép mình dịch tầm mắt đi chỗ khác, hắn bước nhanh đi về phía cửa sổ, lúc ngón tay chuẩn bị đặt lên bệ cửa thì hắn lại dừng lại.
Phảng phất như đã qua rất lâu, nhưng cũng chỉ như là một thoáng sau.
Người bên cạnh cửa sổ bỗng nhiên duỗi tay, đem cửa sổ đóng lại, sau đó lại bước nhanh về phía giường.
Thiếu niên nhìn tiểu cô nương đang nằm ở trên giường, ánh mắt mang theo chút khó hiểu, gương mặt vốn thanh lạnh hiện tại lại có chút vặn vẹo.
Ánh trăng bị cửa sổ chặn ở bên ngoài, trong phòng chỉ có ánh sáng mông lung, mờ ảo, hắn không nhìn thấy rõ mặt nàng lắm. Lục Trầm ngồi bên cạnh nàng, tay nắm chặt lại buông ra, lặp lại vài lần thì hắn mới đưa tay nắm lấy tay nàng từ trong chăn.
Bởi vì đau đớn nên móng tay nàng gắt gao cắm sâu vào trong da thịt, hắn phí mất một lúc lâu mới tách được ngón tay nàng ra, lòng bàn tay đã hiện lên dấu vết hình trăng non màu hồng. Hắn duỗi tay xoa nhẹ lên mặt trên vài cái, thân thể của nàng liền run rẩy theo.
Lục Trầm đem tay mình nắm lấy tay nàng.
Hắn không biết độc dược này cụ thể là có dược tính gì, chỉ biết là nó có độc, sau khi uống xong, một lúc sau sẽ trải qua một trận thống khổ, tuyệt đối không phải là loại cảm giác mà người bình thường có thể chịu được. Nàng không uống quá nhiều, cho nên dược tính phát tác cũng rất nhẹ, không quá mãnh liệt như hắn.
Nhưng thống khổ như vậy nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hẳn là cũng có liên quan tới thuốc của hắn.
Hắn còn có thể chịu được, nhưng nàng có thể sao?
Đau đớn trên mu bàn tay không thể làm hắn đau, thế nhưng hắn vẫn cau mày lại.
Chờ tới khi lực đạo trên mu bàn tay dần dần biến mất, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Một lần nữa đem tay nàng đặt trở lại trong chăn, Lục Trầm đứng dậy, đứng ở mép giường nàng trong chốc lát.
Trong bóng tối vang lên tiếng thở dài như có như không của hắn, cùng với một câu: "Xin lỗi."
Thân ảnh thon dài nhảy qua cửa sổ, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phiếm Phiếm chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi, hình như là đã bị ai đánh qua thì phải.
Chỉ là trừ cái này cũng không có biểu hiện bệnh trạng nào khác, cho nên nàng cũng không quá để ý.
Làm nàng cảm thấy buồn phiền chính là tối hôm qua nàng đã nói là hôm nay sẽ không đi tìm Lục Trầm, vậy cũng có nghĩa là hôm nay nàng sẽ không được ở chung với hắn.
Không đúng, có lẽ lúc ăn cơm còn có thể.
Lục Chi phát hiện Vân Phiếm Phiếm bên người đang ủ rũ cụp đuôi, tựa hồ rất không vui vẻ, hỏi nàng nàng cũng chỉ lắc đầu, Lục Chi cũng không có cách.
Vân Phiếm Phiếm nhìn Lục Hải và Tần thị ngồi trước mặt, lại nhìn vị trí trống không bên cạnh họ, vẻ mặt càng thêm khổ sở.
Lục Trầm không có tới.
Hôm nay nàng không thấy được hắn.
Chán nản trở lại phòng, trong phòng có nha hoàn đang quét tước, sau khi nàng ta quét xong liền đem bộ y phục Vân Phiếm Phiếm làm ướt ngày hôm qua cầm lên, tựa như muốn đi giặt sạch. Vân Phiếm Phiếm nhìn xiêm y, suy nghĩ đã sớm bay xa.
Y phục... từ từ!
Túi tiền của nàng đâu?