Edit by Shmily
#Do not reup#
- ---------------------------------
Vừa bưng chén thuốc lên, nàng liền ngửi được một cỗ hương vị đắng ngắt của nó.
Vì thế nàng lại bổ sung thêm một câu: "Có nó thì Lục Trầm ca ca uống thuốc sẽ không thấy đắng nữa."
Tay cầm túi tiền của Lục Trầm ngừng lại một chút.
Hắn trầm mặc thả túi tiền về chỗ cũ.
Sau đó liền rũ mắt nhìn tay mình, tuy rằng là đang nhìn nhưng kỳ thật trong ánh mắt hắn không hề có tiêu cự.
Nàng không hiểu gì cả.
Nàng rơi xuống nước, mọi người đều sốt ruột theo, cho dù chẳng phải lo lắng từ sâu trong nội tâm nhưng ngoài mặt cũng muốn giả bộ cho ra bộ dáng lo lắng.
Bởi vì nàng là thiên kim tiểu thư của nơi này, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động của nàng, nhất tần nhất tiếu* đều được hạ nhân để ở trong mắt.
*Nhất tần nhất tiếu: Tần là nhăn mày, Tiếu là nụ cười, cả câu có nghĩa là mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười.
Mà hắn thì sao... hắn thì tính là cái gì cơ chứ?
Bất quá chỉ là một tiểu tử ở nông thôn không cha không mẹ mà thôi.
Hắn vẫn luôn nhận thức rõ địa vị của mình, bởi vì hiểu rõ cho nên chưa từng dám mơ ước tới đồ vật không thuộc về hắn, bao gồm cả cái vị trí thiếu gia này.
Chỉ là hắn không hề nghĩ tới, người cha ruột toàn tâm toàn ý tìm được hắn căn bản là không phải muốn tìm hắn, ông ta chỉ muốn thân thể này của hắn để chữa bệnh cho đứa nhi tử khác của mình mà thôi.
Mỗi ngày đều phải uống thuốc, nhưng thuốc lại chẳng thể dưỡng được thân thể.
Dù gì đây cũng chính là... độc dược mà.
Ai sẽ ngu đến mức tự uống độc dược chứ? Lúc biết được bộ mặt thật của Lục Hải, hắn đã tính rời đi, chỉ là hắn không nghĩ tới Lục Hải lại có thể đê tiện như vậy, lấy cha mẹ nuôi của hắn ra uy hiếp hắn.
Lần đầu tiên uống thuốc liền đau đớn đến chết đi sống lại, mà tới bây giờ, hắn cũng đã dần chết lặng rồi.
Trừ vào việc tự mình chống chọi qua cơn đau thì hắn không còn cách nào khác.
Hắn chỉ có một ý niệm, muốn tồn tại, chỉ cần tồn tại, hắn mới có thể chứng minh sự tồn tại của mình.
Chỉ là lúc nhìn nàng cầm chén độc dược kia, ác ý trong lòng hắn lại bắt đầu điên cuồng tràn ra, tiểu cô nương mà cả nhà bọn họ đặt trên đầu quả tim này, nếu như uống chén độc dược đó thì có tính là nhân quả báo ứng không?
Hắn thật sự rất chờ mong đến lúc đó bọn họ sẽ có sắc mặt như thế nào.
Lục Trầm nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lông mi dài mà cong vút khẽ chạm vào mí mắt, sau đó khi liếc nhìn thấy cái túi tiền, hắn lại giống như bỗng nhiên thanh tỉnh lại.
Bên trong con ngươi màu đen kia không còn vẻ lạnh nhạt bình tĩnh nữa mà thay vào đó là sự khẩn trương, lo sợ.
Cánh môi của tiểu cô nương đã đặt lên miệng chén, cánh tay khẽ nâng, tựa hồ là thật sự muốn uống vào.
Lục Trầm nhanh chóng đứng dậy, mạnh mẽ đoạt lấy chén thuốc từ tay nàng.
Nước thuốc ấm áp văng ra tay hắn, rồi trượt xuống trên mặt bàn.
Vân Phiếm Phiếm có chút ngốc, mở to hai mắt nhìn hắn.
Đầu lưỡi nàng vẫn còn lưu lại vị đắng, trên cánh môi còn dính vệt nước thuốc, đầu lưỡi phấn nộn vươn ra khỏi cánh môi nhẹ nhàng liếm hai cái.
Đồng tử Lục Trầm co rút, tay cầm chén cũng run run.
Vân Phiếm Phiếm cho là hắn sợ mình đã uống rồi, liền cố ý giải thích: "Muội chỉ nếm một chút thôi, cũng không uống nhiều. Thật sự là quá đắng, Lục Trầm ca ca nhanh uống hết đi, hết bệnh rồi thì không cần phải uống nữa."
Lục Trầm nhìn ánh mắt đau lòng của nàng, trong ngực giống như vừa bị thứ gì đó nhẹ nhàng vỗ qua, đây là cảm giác mà hắn chưa từng cảm nhận được.
Những cảm xúc chua xót trước đó phảng phất như đều bị nàng chậm rãi vuốt phẳng.
Ảnh ngược trong mắt hắn đều toàn là nàng.
Lục Trầm nhìn nửa chén thuốc trong tay, ngửa đầu, đem tất cả thuốc bên trong uống hết một hơi.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, tầm mắt Lục Trầm nhìn qua trên đỉnh đầu nàng, phóng thẳng về phía trước.
Bên ngoài đang có người đi vào trong này.
Vân Phiếm Phiếm cũng quay đầu lại nhìn, thấy Lục Thị mang theo gương mặt khẩn trương tiến vào. Bà nhìn thấy nàng không có việc gì thì khẩn trương trong lòng liền tan thành mây khói, dường như là nhẹ nhàng thở phào một tiếng.