Editor: Hựu Ngạn
Những trận đấu của ngày hôm sau đối với Trọng Lâm mà nói vẫn là một đường thông suốt không trở ngại, thời điểm trận đấu cuối cùng đang diễn ra, đã có người bắt đầu gọi điện thoại cho Thanh Nhược, dò hỏi về chuyện đầu tư.
Giải đấu mới bước vào ngày thứ hai, bây giờ vẫn còn hơn 40 đội nên hiện tại các nhà đầu tư đều chỉ là những công ty nhỏ, điều kiện không quá tốt. Thanh Nhược tuy rằng không chút do dự nói từ chối, nhưng vẫn rất khách khí hướng đối phương giải thích rằng tạm thời tổ đội không có gì phải lo lắng cả, chờ giải đấu kết thúc rồi lúc đó bắt đầu cân nhắc cũng chưa muộn.
Hiện tại, đội trưởng phụ trách đối ngoại của Trọng Lâm vẫn là Lâm Thư Dung. Thanh Nhược chỉ làm một chức vụ nhỏ giống như người đại diện phụ trách tiếp xúc cùng nhà đầu tư, trợ lý quản lý các kênh truyền thông như weibo hoặc wechat chính thức của nhóm, hoặc là nhân viên chạy việc sắp xếp lịch thi đấu,...
Sau khi bị Thanh Nhược cự tuyệt, cũng không biết đối phương làm sao hỏi thăm được cách thức liên lạc với Lâm Thư Dung, lúc mọi người đang ăn cơm tối đã gọi điện thoại cho hắn.
Vừa mới bắt đầu ăn cơm thì di động đã vang lên, Lâm Thư Dung vốn không muốn quan tâm nhưng điện thoại đặt ở trên bàn, liếc mắt nhìn thấy là số điện thoại cố định sử sử dụng ở Thượng Hải nên hắn vẫn bắt máy.
"Ân?"
" Xin chào, xin hỏi là đội trưởng Lâm Thư Dung sao?"
"Ân, xin chào? Có chuyện gì vậy?”
"Là như vậy, tôi đến từ bộ phận đầu tư của công ty văn hóa giải trí Triển Duệ, chúng tôi đang có kế hoạch muốn đầu tư vào chiến đội của các cậu..."
Lâm Thư Dung buông đũa xuống cắt ngang "Những việc này tìm người phụ trách của chúng tôi mà nói.”
Hắn lấy thuốc lá từ trong túi ra, gõ trên bàn vài cái liền bật ra một điếu thuốc, đem lên ngậm ở bên miệng.
"Người phụ trách mà ngài đề cập là Sở quản lý sao?"
Lâm Thư Dung duỗi giơ tay ra chạm vào Đầu Lưỡi ngồi bên cạnh, chỉ chỉ vào chiếc bật lửa đặt ở trên bàn bên kia, Đầu Lưỡi hiểu ý đưa bật lửa cho hắn.
Lâm Thư Dung cúi đầu châm thuốc "Ừm, những chuyện này tìm cô ấy nói là được.”
Đối phương cười khẽ, "Đội trưởng Lâm, là như vậy, hôm nay tôi đã liên lạc với Sở quản lý, đưa ra điều kiện tài nguyên rất tốt, nhưng Sở quản lý nói tạm thời chưa xem xét vấn đề này. Bản thân Sở quản lý không trực tiếp tham gia thi đấu nên có thể không hiểu rõ tình hình phát triển và nhu cầu thực tế của chiến đội hiện tại, bên công ty chúng tôi có thể cung cấp cho Trọng Lâm huấn luyện viên cùng phòng đào tạo tốt nhất..."
Lâm Thư Dung hút một hơi thuốc, ngả lưng dựa vào ghế, híp mắt "Anh nói anh là người của công ty nào?”
Đối phương thực vui vẻ, lập tức hớn hở báo tên"Tôi là đại diện của công ty văn hóa giải trí Triển Duệ..."
Lâm Thư Dung trực tiếp cúp điện thoại, đem dãy số này kéo vào danh sách đen. Ngu ngốc.
Đầu Lưỡi đang ngồi bên trái Lâm Thư Dung, ghế bên phải trống rỗng, vị trí này vốn là của Thanh Nhược. Người này cùng bọn họ vào nhà hàng, sau đó liền đi gọi đồ ăn, sau khi gọi món xong thì lại đến phòng hỏi bọn họ còn muốn dùng thêm gì nữa hay không, mọi người tỏ vẻ không cần sau đó cô đứng ở trước cửa phòng nói:
"Đồ ăn ở đây lên nhanh lắm, lát nữa các cậu ăn trước, tôi đi ra ngoài gọi điện xác nhận với mấy đội ngũ ngày mai sẽ thi đấu cùng. Đợi tối nay về khách sạn, tôi sẽ chuẩn bị cho các cậu thông tin của từng team và tư liệu của các vị tướng mà họ thường dùng.”
Mọi người ngoan ngoãn gật đầu.
Cô cầm di động và laptop của mình rồi bước ra ngoài, hiện tại còn chưa về.
Lâm Thư Dung không ăn nữa, ngồi hút thuốc, Đầu Lưỡi bên cạnh cũng dừng đũa theo, ngay sau đó một bàn đều dừng đũa. Phục vụ vừa mới bưng lên bốn năm món, chỉ là sau một ngày liên tục thi đấu, yêu cầu tập trung tinh thần rất cao, mọi người đều có chút mệt mỏi, cũng thật sự là đói bụng nên đồ ăn vừa được dọn lên là đã bắt đầu dùng cơm ngay.
"Lão Đại, cho em một điếu."
Đầu Lưỡi sờ sờ túi phát hiện không có thuốc lá, nên đưa tay về phía Lâm Thư Dung.
Lâm Thư Dung dựa lưng vào ghế, đổi tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải cầm lấy đũa "Ăn cơm đi, ăn xong rồi hút.”
Mấy người đàn ông ngượng ngùng cười cười "Vừa rồi là đói đến choáng váng, chờ chị dâu trở về, bằng không lúc chị ấy ngồi xuống đồ ăn cũng không còn.”
Lâm Thư Dung lắc đầu "Không có việc gì, ăn đi." Bằng không khi cô tiến vào lại không vui nói mãi, chờ làm cái gì, đồ ăn đều nguội hết, thừa dịp còn nóng mau ăn đi.
Thời điểm Thanh Nhược trở về thì đã cúp điện thoại, laptop cầm trên tay. Cửa phòng vừa mở ra, có vài người ngẩng đầu gọi cô một tiếng "Chị dâu".
Cô ngồi xuống, bỏ laptop vào trong túi xách lớn.
Lâm Thư Dung lập tức buông đũa xuống, cầm hai tay của cô, quả nhiên là lạnh như băng.
Thanh Nhược mặt mày ôn nhu quay đầu "Mau ăn cơm.”
Lâm Thư Dung lắc đầu "Anh no rồi, hai chén, em ăn đi.”
Thanh Nhược cười, sau đó mặc cho hắn nắm lấy tay trái của cô, tay phải cầm đũa ăn cơm.
Lúc Thanh Nhược vào cửa bọn họ mới bắt đầu xới cơm cho cô, thức ăn ở trên bàn đều đã dang dở, nhưng có một số món nếu đặc biệt ngon, mọi người sẽ dùng một cái dĩa nhỏ để lại một phần, đang được đặt ở phía trước mặt cô.
Buổi tối Lâm Thư Dung cũng không đề cập với Thanh Nhược về công ty kia, chỉ là trong lúc nghỉ ngơi trong phòng huấn luyện, hắn lên diễn đàn Liên Minh Huyền Thoại, tìm kiếm những chiến đội hiện đang ký hợp đồng với công ty này. Sau đó, âm thầm ghi nhớ.
Ngày cuối cùng của trận chung kết, còn lại bốn team tiếp tục thi đấu với nhau, hai đối hai, ba trận thắng hai, nếu một đội thắng liên tiếp hai trận thì không cần so tài ở ván thứ ba.
Ngoại trừ những team chuyên nghiệp hạng A và hạng B, bốn nhóm còn lại đều đã là những đội mạnh nhất ở Thượng Hải
Biểu hiện của Trọng Lâm thực sự quá xuất sắc, trong mấy ngày thi đấu trước đó, chỉ có trận đấu đầu tiên của ngày hôm qua là có dấu hiệu xuống sức một chút, nhưng giai đoạn sau cũng đã kịp thời xoay chuyển lấy lại lợi thế. Còn lại đều gần như là một đường thuận buồm xuôi gió đánh đến bây giờ. Hiện tại trong bốn nhóm, Trọng Lâm là đội ngũ có tổng thời gian ngắn nhất trong tất cả các trận đấu.
Sức mạnh và tiềm năng phát triển trong tương lai của Trọng Lâm tại thời điểm này đã là một sự thật không thể chối cãi trong giới thể thao điện tử.
Trong những ngày qua, ngày càng có nhiều công ty liên hệ xin đàm phán về vấn đề đầu tư. Thanh Nhược cũng đang suy xét cân nhắc, còn đưa mấy bản hợp đồng ra so sánh với nhau, nhưng cuối cùng vẫn chờ kết quả thi đấu của ngày hôm nay xong rồi mới quyết định.
Đội hình thi đấu của Trọng Lâm hiện tại bố trí cơ bản là Lâm Thư Dung ADC, Mèo Đen phụ trợ, Doãn Trẫm đường trên, Đầu Lưỡi đường giữa, Hạo Tử đi rừng. Còn lại ba người kia đều nằm trong danh sách dự bị.
Đầu Lưỡi và Hạo Tử trước đó cũng đã từng cùng tổ đội của mình tham gia thi đấu ở thành phố Thượng Hải, nhưng thành tích tốt nhất của nhóm Hạo Tử chỉ là trụ được đến ngày thứ ba, còn team Đầu Lưỡi thì tốt hơn một chút, đến ngày thứ tư, xếp hạng trong top10.
Vì thế nên lúc Trọng Lâm lọt vào top 4, có thể chơi ở trận chung kết cuối cùng, hai người họ còn vừa khẩn trương lo lắng đứng ngồi không yên, vừa hồi hộp háo hức chờ đến ngày mai.
Thanh Nhược đưa nước đến cho bọn họ, trên đùi mỗi người đều đặt một cái túi sưởi nhỏ. Mặc dù trong phòng có lắp đặt hệ thống sưởi, nhưng hôm nay phải thi đấu tại sân khấu chính của hội trường số 5, không gian quá lớn, hệ thống sưởi không đủ ấm. Để đảm bảo tối đa sự linh hoạt của các ngón tay nên mỗi người đều có một túi sưởi cá nhân.
Thanh Nhược mỉm cười cổ vũ với bọn họ "Hãy nhìn những người hâm mộ của các cậu, đặc biệt là mấy em gái fangirl. Cố gắng chơi cho tốt nha! Nhận được tiền thưởng, thứ lắp đặt đầu tiên chính là hệ thống sưởi."
Hôm nay đặc biệt có đông người đến đây xem thi đấu, nam sinh rất nhiều, nữ sinh cũng không ít, mà phần lớn đều giơ băng rôn in biển tên của mỗi chiến đội.
Nghe Thanh Nhược nói như vậy, Đầu Lưỡi và Hạo Tử càng thêm kích động, Doãn Trẫm cùng Hắc Miêu cũng trở nên rất phấn khích, nhưng dù sao trước đó vẫn từng là đội viên chuyên nghiệp nên còn có thể khống chế tốt cảm xúc.
Thanh Nhược trò chuyện với bọn họ thêm một vài câu nữa rồi lại trở nên bận rộn, Thủy ca cùng một huấn luyện viên khác thì đang ở bên cạnh nghiên cứu lựa chọn các vị tướng ngày hôm nay.
Bọn họ đang ngồi trong khu vực của chiến đội nên ghế dựa rất rộng rãi và thoải mái.
Đầu Lưỡi và Hạo Tử ngồi phía sau Lâm Thư Dung, cả hai hưng phấn đến mức nói chuyện đều có chút run rẩy.
Lâm Thư Dung đặt bình giữ nhiệt xuống ghế, đứng lên xoay người hướng về phía hai người họ.
Ngược ánh sáng, bóng dáng là một vòng tròn mờ ảo, cả khuôn mặt đều mơ hồ, nhưng vết sẹo dài trên trán lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Chữ "CL" trên áo đồng phục đã rất thu hút ánh nhìn, tấm ID trước ngực trái của hắn càng nổi bật hơn.
Lâm Thư Dung im lặng nhìn hai người.
Đầu lưỡi cùng Hạo Tử nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng "Lão đại.”
Lâm Thư Dung hai tay đút vào trong túi áo, bóng ma của cả cơ thể bao trùm hết lấy khuôn mặt của cả hai, nhẹ giọng hỏi "Kích động cái gì?”
Ùng ục, nuốt nước miếng, cười gượng.
Lâm Thư Dung thực lãnh đạm mà nói "Mục tiêu là chức vô địch toàn cầu, hiện tại mới đến đâu, kích động cái gì? ”
Hai người mím môi, ánh mắt trầm lại, gật đầu "Biết rồi, Lão đại.”
Lâm Thư Dung vẫn tiếp tục nhìn, bọn họ đều hơi cúi mặt xuống, đỉnh đầu đen nhánh.
Một lúc lâu sau Lâm Thư Dung mới xoay người lại, hướng về phía Doãn Trẫm, Mèo Đen và các đội viên khác lên tiếng "Nghe thấy không?”
Mọi người ngoan ngoãn gật đầu "Nghe thấy..."
QAQ, thật hung dữ, thật đáng sợ, rất nhớ chị dâu ôn nhu săn sóc.
Trọng Lâm bình tĩnh hơn nhiều so với ba đội khác, trận đấu được phát sóng trực tiếp trên nhiều nền tảng mạng xã hội, mời ba bình luận viên eSports đến làm MC. Khi ống kính lướt qua khuôn mặt của năm đội viên, người dẫn chương trình liền nói đùa "Quả nhiên là được dẫn dắt bởi đội trưởng từng chơi trong đấu trường thế giới, toàn đội ai nấy đều mang phong thái của một vị đại tướng không màng đến thắng thua."
Trọng Lâm hai trận đấu với đội đầu tiên đều toàn thắng, đang ở bên trong khu vực nghỉ ngơi để chờ hai đội tiếp theo thi đấu.
Thanh Nhược cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh để tiến lại gần ngồi bên cạnh Lâm Thư Dung, nhìn một vòng cả đội "Các cậu bình tĩnh như vậy nha, tôi còn lo lắng sợ mọi người quá kích động và khẩn trương mà ảnh hưởng đến phong độ, là tôi đã suy nghĩ nhiều.”
"..." Đau khổ nói không nên lời "Ha ha, cũng may còn tốt.”
Đỗ Mạt Nguyệt cười trộm, kề sát vào bên tai Thanh Nhược nói nhỏ "Bọn họ bình tĩnh cái rắm, bị Lâm ca dọa cho sợ hãi.”
“......”
Trận chung kết giữa hai đội, đánh xong ván đầu tiên thì đã hơn 12 giờ, trong hội trường vẫn còn rất nhiều người, gần như chỉ có 1/10 khán giả rời đi, mọi người vẫn rất sôi nổi có tinh thần. Ngay từ khi mở màn bắt đầu, tiếng hò reo đã vang dội làm rung chuyển tứ phía, chỉ riêng sự sự cuồng nhiệt của các fan cũng đủ khiến mọi người phấn khích đến nhiệt huyết sôi trào.
Trận đấu cuối cùng kết thúc, cũng đã gần 1 giờ rưỡi.
Trên màn hình lớn, viên pha lê hình vuông màu xanh lam vỡ tung.
Hai chữ "Chiến thắng" nằm ngang trên màn hình.
Giọng nói kích động của người dẫn chương trình vang lên trong âm thanh tiếng hét chói tai của khán giả có mặt tại khán đài "Chúng ta hãy chúc mừng chiến đội Trọng Lâm! Chúc mừng Trọng Lâm đã trở thành quán quân của giải đấu Liên Minh Huyền Thoại thành phố Thượng Hải!”
"Xin mời các bạn trở lại sân khấu nhận giải thưởng với những tràng pháo tay nồng nhiệt!"
Lâm Thư Dung dẫn các thành viên trong đội cùng đi lên.
Vết sẹo trên trán Lâm Thư Dung dưới ánh đèn sáng ngời hiện lên vô cùng đáng sợ, nhưng vào thời khắc này, dù có đáng sợ, có ngông cuồng bao nhiêu cũng không ai có thể ngăn cản được hắn.
Lâm Thư Dung rất lãnh đạm, trên khuôn mặt không có bao nhiêu ý cười, các thành viên phía sau cũng rất bình tĩnh, mang theo nụ cười nhàn nhạt, ở trong mắt quần chúng ăn dưa, chiến đội này thật khiêm tốn, một chút cũng không kiêu ngạo...
Từ trong hội trường đi ra là 3h, tiền thưởng lớn, không có khả năng trao tiền mặt tại chỗ, còn có một ít chuyện khác cần xử lý nên bọn họ phải đi theo nhân viên công tác điền rất nhiều thủ tục giấy tờ.
Một đám người vui mừng cao hứng không nói nên lời, muốn đi chơi suốt đêm. Đỗ Mạt Nguyệt và một cô gái khác cũng có mặt, bọn họ nhiều nam sinh, Thanh Nhược ngược lại không lo lắng.
Căng thẳng huấn luyện lâu như vậy, Thanh Nhược đã hứa sau khi thi đấu xong sẽ cho mọi người nghỉ ngơi bốn ngày, đêm đó Thủy ca cũng về nhà.
Thanh Nhược liền thoải mái lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Doãn Trẫm, để bọn họ tự mình đi tìm chỗ chơi.
"Nhớ giữ chừng mực, có thể uống rượu, nhưng cố gắng đừng để say quá. Ngoại trừ hai người Mạt Nguyệt, còn phải có ba người khác là thanh tỉnh. ok?”
“Tuân mệnh! Trưởng quan!”
Thanh Nhược cười "Đi đi, chú ý an toàn.”
"Bye Chị dâu ~ Bye Lão đại ~ Hai người trên đường cũng cẩn thận nha."
Lâm Thư Dung đứng bên cạnh cô, gật gật đầu.
Bây giờ đã hơn nửa đêm, không muốn nghỉ ở khách sạn nữa, hai người chỉ có thể trực tiếp bắt taxi trở về.
Lên xe, Thanh Nhược dựa vào bả vai Lâm Thư Dung ngáp một cái, ôm eo hắn hỏi "Có mệt không?”
Lâm Thư Dung nghiêng đầu hôn cô, lắc đầu "Nếu em buồn ngủ thì dựa vào anh nghỉ trước." Hắn cũng đưa tay ôm lấy eo cô, điều chỉnh vị trí để cô có thể dựa vào thoải mái một chút.
Thanh Nhược khẽ cười ừ một tiếng.
Trên đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng xe cộ.
Đèn đường chiếu vào cửa kính, ánh sáng hiện lên chập chờn mờ ảo.
Một hồi lâu, Thanh Nhược nhẹ nhàng mở miệng, mềm mại hỏi hắn "Anh có vui không?"
Lâm Thư Dung gật đầu "Vậy em thì sao?"
"Khẳng định là thật vui vẻ và hạnh phúc nha. Anh không biết đâu, lúc toàn đội đi lĩnh thưởng, em nhìn mà muốn rơi lệ."
Lâm Thư Dung cười khẽ, giơ tay xoa xoa tóc cô "Đừng khóc.”
Cô ôn nhu đáp lại một tiếng " Ân " rồi sau đó ôm hắn càng chặt.
"Ngủ đi."
Thời điểm xuống xe, Lâm Thư Dung từ trong balo lấy ra áo khoác ngoài mặc cho Thanh Nhược, kéo khóa, đội mũ, che kín mít.
Trở lại chỗ ở, trong không gian rộng lớn hiện tại chỉ có hai người bọn họ, vậy nên cũng không bật đèn lên nữa mà trực tiếp tiến vào phòng riêng.
Thanh Nhược đã mệt mỏi đến không chịu nổi, Lâm Thư Dung chỉ bật một một cái đèn trang trí đầu giường "Em đi ngủ trước, anh vào tắm một chút.”
Cô mơ mơ màng màng hơi mở mắt ra, kinh ngạc a một tiếng. Hiếm khi Lâm Thư Dung chủ động đòi đi tắm rửa, hơn nữa còn đã trễ như vậy.
Lâm Thư Dung bật cười "Mấy hôm nay chuyên tâm thi đấu, đã ba ngày không có tắm. Sợ em ghét bỏ anh.”
Thanh Nhược đưa tay kéo vạt áo hắn "Không ghét bỏ, sáng mai lại tắm, bây giờ muộn quá rồi.”
Hắn cúi đầu, nâng mặt cô lên nhẹ nhàng hôn hôn "Không sao, anh mười phút là làm xong. Em đã mệt đến nỗi mắt cũng không mở được, đừng rửa mặt nữa, ngủ đi, sáng mai dậy lại tắm.”
Thanh Nhược mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, hắn cười hôn lên mắt cô "Ngoan ~"
Lâm Thư Dung không gội đầu, từ phòng tắm đi ra trên hông chỉ quấn mỗi khăn tắm, tắt đèn, rón rén đi đến bên giường.
Cảm giác người nằm trên giường hẳn là đã ngủ, động tác nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Thanh Nhược lên tiếng "Em đi tắm.”
"..." Cô đưa lưng về phía hắn, đột nhiên nói chuyện liền dọa đến Lâm Thư Dung.
"Sao còn chưa ngủ?"
Thanh Nhược xoay người lại, ánh mắt sáng lấp lánh, vẫn còn chưa tỉnh hẳn "Em đi tắm nhé?”
Lâm Thư Dung nhìn cô, có chút nghĩ không ra, người này vừa rồi đã mệt mỏi đến không chịu nổi, sao đột nhiên lại có tinh thần như thế này, ngẩng đầu sờ sờ trán cô "Em không buồn ngủ sao?"
Gương mặt Thanh Nhược có chút đỏ "Không buồn ngủ."
Khi cô chuẩn bị đứng dậy, Lâm Thư Dung đột nhiên phúc chí tâm linh*, giữ chặt cánh tay cô ôm người vào trong ngực, buồn cười mở miệng hỏi "Em cho rằng anh muốn cùng em thâm nhập giao lưu một chút, hả?”
[*phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)]
Thanh Nhược nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo như nước, cảm thấy thật xấu hổ, hai má đỏ bừng, có chút ngốc "Không, không có..."
Chột dạ.
Lâm Thư Dung vỗ vỗ mông của cô "Cái đầu nhỏ bé này của em mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến những thứ đen tối này thôi sao?”
Thanh Nhược thẹn quá hóa giận, vốn vừa rồi cả nhóm đều muốn đi chơi, chính hắn nói để mấy người kia đi, hai người bọn họ trở về ngủ. Toàn đội nghe thế thì bắt đầu cười xấu xa, Lâm Thư Dung cũng thực bình tĩnh mà nháy mắt với cô mấy cái.
Lúc mới vào phòng lại quanh co nói muốn đi tắm rửa, cô có thể không hiểu sai sao? Cô nằm trên giường cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, kết quả...
【Che mặt】 【Che mặt】
Nhân sinh đã gian nan như thế rồi, có một số việc vì cái gì còn muốn vạch trần a~
Thanh Nhược liền tức giận xoay người không để ý tới Lâm Thư Dung "Hừ ~"
Cô muốn ngủ, đừng nói chuyện, quấn chăn, động tác thô bạo.
Lâm Thư Dung buồn cười nhưng không dám phát ra tiếng, kề sát vào cô, đẩy đẩy "Nếu em đặc biệt muốn, anh cũng có thể miễn cưỡng cố gắng phối hợp.”
Cảm nhận được hơi nóng của cơ thể hắn dựa sát vào, lưng cô cứng đờ, không nhúc nhích, nhưng cũng không cự tuyệt.
Lâm Thư Dung đột nhiên có chút luyến tiếc, vươn tay ôm người vào trong ngực, hôn lên cổ cô "Bảo bối, ngủ ngon.”
Cơ thể Thanh Nhược cũng dần thả lỏng, một lát sau xoay người, nằm gọn trong ngực hắn, ôm eo hắn, hôn lên xương quai xanh của hắn một cái, mềm nhũn mở miệng "Anh ngủ ngon.”
Cô thật sự mệt mỏi, vừa rồi có lẽ là do hồi hộp mới có chút tỉnh tảo, bây giờ cả người đều an ổn nằm trong lòng hắn, một hồi liền ngủ thiếp đi, miệng hơi há ra, hơi thở nóng hổi phả lên cổ hắn.
Lâm Thư Dung muốn cười, lại muốn thở dài.
Vào ngày thứ ba, Thanh Nhược cuối cùng cũng chọn ra được ba nhà đầu tư khá ổn.
Lúc tất cả mọi người đều có mặt, cô vỗ vỗ tay, đọc tên của ba công ty đó "Tôi sẽ nói ra điều kiện mà họ đưa ra bây giờ, các cậu tự mình xem thử công ty nào tốt, chúng ta sẽ bỏ phiếu, thiểu số phục tùng đa số.”
Mấy chàng trai liếc nhau "Chúng ta không bỏ phiếu đâu."
"A?"
"Tại sao vậy?"
"Chị dâu quyết định là được rồi, bọn em chỉ lo chơi game và ngoan ngoãn nghe lời, những thứ khác không quan tâm."
Thanh Nhược mím môi, không có lời gì để nói, vì thế đưa danh sách trong tay cho Lâm Thư Dung "Thế anh cân nhắc một chút.”
Lâm Thư Dung không nhận lấy "Anh cũng chỉ biết chơi game.”
“......”
Ngày hôm sau, Thanh Nhược liên hệ với một đoàn đội chuyên nghiệp đến để lắp đặt hệ thống sưởi và thiết kế lại phòng huấn luyện riêng. Hệ thống sưởi sau khi bàn bạc xong thì đã được lắp đặt ngay lập tức, còn việc tách phòng huấn luyện ra riêng thì phải cần thêm bốn hoặc năm ngày. Vách ngăn phòng được dựng bằng một vật liệu nhẹ, khá đơn giản, âm thanh lúc thi công không gây ra tiếng động quá lớn, công nhân đến làm việc cũng đều là đàn ông cả, cho nên từ lúc bắt đầu trang trí, mấy nam sinh mặc dù đang trong thời gian được nghỉ ngơi thư giãn nhưng cũng không chạy loạn, gần như đều ở lại đây.
Thanh Nhược còn yêu cầu làm thêm một cái tủ kính. Hiện tại bên trong chỉ đặt duy nhất cúp và giấy chứng nhận quán quân cuộc thi LMHT của Thượng Hải, được cẩn thận xếp ở tầng dưới cùng, bọn họ nói, tương lai phải tranh thủ lấp đầy những chỗ trống còn lại.
Sau khi lọt vào top 3 thành phố Thượng Hải, Thanh Nhược đã nộp đơn đã đăng ký thi đấu giải chuyên nghiệp hạng B của Trung Quốc, diễn ra sau bốn tháng nữa.
Trong những ngày qua, trận chung kết S5 toàn cầu cũng đã đi đến hồi kết, lần này Lôi Thần không giành được quán quân mà chỉ là đội về nhì, vị trí thứ nhất thuộc về chiến đội Âu Mỹ.
Giải đấu chuyên nghiệp hạng B trong nước bốn tháng sau mới được tổ chức, trong thời gian này bọn họ liên tục huấn luyện, cũng phải tham gia những đánh giao hữu, sau khi ký thỏa thuận với nhà đầu tư thì còn có một một số trận đấu mang tính tuyên truyền do nhà đầu tư sắp xếp.
Cuối cùng Thanh Nhược tự suy xét rồi chọn một công ty, mấy chàng trai chỉ lướt qua xem tên gọi là gì, sau đó không chút do dự đặt bút ký tên mình vào.
Bây giờ đồng phục đội của Trọng Lâm là do công ty thiết kế, còn phải thêm logo của công ty và những nhãn hàng liên quan khác. Sau này, lúc thi đấu hoặc tham gia một số hoạt động và chương trình phỏng vấn đều phải mặc đồng phục.
Ngoài việc thuê thêm một huấn luyện viên từ Hàn Quốc tới làm việc với nhóm Thủy ca, công ty cũng rất chu đáo cung cấp xe chuyên dụng và tài xế. Thanh Nhược lại tìm hai người trợ lý, đồng thời ký hợp đồng với Đỗ Mạt Nguyệt, để cô ấy làm nhân viên tuyên truyền của chiến đội.
Đỗ Mạt Nguyệt vốn là người dẫn chương trình trò chơi, quay phim chụp ảnh đối với cô không có vấn đề gì lớn. Mặc dù công việc quảng bá hình ảnh chưa từng làm qua, nhưng dù sao vẫn là người trong giới nên cô ấy sẽ tự khắc có phương pháp và cách thức riêng của mình. Thanh Nhược đăng ký cho Đỗ Mạt Nguyệt một khóa đào tạo ngắn hạn, sau đó liền đem toàn quyền quyết định công việc truyền thông này giao cho cô ấy.
Lâm Thư Dung và những người khác cái gì cũng mặc kệ, ngoại trừ có một số chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân bọn họ, Thanh Nhược triệu tập mọi người mở một cuộc họp nhỏ để trưng cầu ý kiến, tất cả các vấn đề khác đều không cần mấy người họ nhọc lòng, chỉ cần huấn luyện và thi đấu là được.
Lúc Lâm Thư Dung tiến vào Tia Chớp, mặc dù Tia Chớp đã một thời gian dài chưa đạt được thành tích cao, nhưng dù sao cũng là một chiến đội kỳ cựu nên hệ thống đội ngũ rất hoàn chỉnh, nhân viên công tác và nhân viên hậu cần đều rất nhiều.
Khi mới gia nhập, hắn chỉ là một thành viên dự bị nên không được coi trọng, những vấn đề này đều phải tự bản thân sắp xếp. Sau đó tuy rằng hắn được lên làm đội viên nòng cốt, bên cạnh có thêm vài người chuyên môn xử lý chuyện riêng, nhưng bởi vì quá nổi tiếng nên có rất nhiều vấn đề phiền phức phát sinh, chuyện mình phải tự làm cũng rất nhiều.
Trọng Lâm vừa mới được thành lập, hệ thống tất nhiên không thể so sánh với Tia Chớp lúc trước, nhưng không chỉ có hắn, mà là tất cả các đồng đội đều nói, đây là chiến đội mà bọn họ cảm thấy thoải mái nhất, hoàn toàn không phải quan tâm bất cứ việc gì, chỉ cần dốc sức toàn tâm toàn ý luyện tập là được.
Nhưng ngược lại, Thanh Nhược rất bận rộn, thỉnh thoảng mọi người ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn cô trong lúc chờ đến thời gian thi đấu, khí thế trên người cô ngày càng trưởng thành, mặc dù đối với bọn họ trước sau vẫn giống nhau, nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được rằng cô phát triển còn nhanh hơn cả chiến đội.
Bất kể đi đến đâu thi đấu, trong tất cả các team, Trọng Lâm nhất định sẽ là team có đãi ngộ tốt nhất. Bên tổ chức sẽ luôn giành ra địa điểm và phòng khách sạn cao cấp nhất cho mấy người họ.
Bốn tháng sau, giải đấu chuyên nghiệp hạng B Trung Quốc.
Địa điểm diễn ra là tại hội trường số 9 ở Thượng Hải.
Hai chiếc xe ô tô đến đón cả nhóm, khi đến nơi, nhân viên khách sạn đã đợi sẵn ở cửa, một đường dẫn mọi người đến tận phòng. Trong khách sạn có tổng cộng sáu phòng huấn luyện, quản lý để cho bọn họ đi xem, rồi chọn một phòng trước, mấy ngày hôm nay toàn đội sẽ ở đây luyện tập, không cần cùng các đội các chen chúc chung một chỗ.
Thanh Nhược không tới, Đỗ Mạt Nguyệt cũng không đến. Hai người các cô đều bận rộn, nhưng mọi chuyện vẫn được sắp xếp gọn gàng ổn thỏa.
Ban tổ chức cũng rất khách khí và thân thiện với bọn họ, khu vực nghỉ ngơi của chiến đội là vị trí có tầm nhìn đẹp nhất, bên cạnh còn đặt các loại xe đựng đầy thức uống và đồ ăn tinh xảo.
Bởi vì người phụ trách việc đầu tư cho Trọng Lâm hiện tại, vào một tháng trước đã thăng chức lên thành phó giám đốc của công ty. Vị thế của Trọng Lâm cũng vì thế mà ngay lập tức tăng vọt, cùng với thành tích huy hoàng của bọn họ trong mấy tháng qua, hiện tại Trọng Lâm đã trở thành con át chủ bài của công ty, mọi chuyện trong đội phải nói là được ưu tiên giải quyết cẩn thận nhanh gọn.
Hôm nay là giải đấu chuyên nghiệp quốc gia hạng B, là trận đấu quan trọng nhất của Trọng Lâm từ trước đến nay.
Dù biết rằng Thanh Nhược bây giờ đang đi công tác rất bận bịu, không chỉ có bọn họ, ngay cả Lâm Thư Dung cũng đã ba ngày không gặp cô, nhưng mọi người vẫn không kìm lòng được mà mong chờ. Tối qua Lâm Thư Dung đã gọi điện thoại hỏi lịch trình của Thanh Nhược, cô nói hôm nay sẽ trở về xem bọn họ thi đấu.
Còn hai mươi phút nữa là trận đấu bắt đầu, Đầu Lưỡi mím môi, vỗ bả vai Lâm Thư Dung ở phía trước, rầu rĩ mở miệng "Lão đại, chị dâu hôm nay không tới sao?”
"Cô ấy nói sẽ cố gắng chạy tới."
"Nga"
Một câu nói khiến bầu không khí trong nháy mắt trầm hẳn xuống.
Mười lăm phút, chiến đội vào sân, bốc thăm để chọn bên màu xanh hoặc bên màu tím.
Tiến lại chỗ ngồi, lấy ra bàn phím và chuột cá nhân.
Mười phút, công tác chuẩn bị đã hoàn thành, các đội viên ngồi đúng vị trí, đeo tai nghe, kiểm tra lại máy tính và thiết lập của game.
Năm phút cuối, MC giới thiệu thông tin chiến đội và các thành viên của cả hai bên.
Sau đó, đại diện huấn luyện viên bắt tay nhau, rời khỏi khu vực sân khấu.
Người dẫn chương trình thông báo cuộc thi chính thức bắt đầu.
Huấn luyện viên ở bên cạnh cung cấp các tài liệu tham khảo của đối thủ.
Toàn đội không thảo luận, không nói chuyện, nghiêm túc lựa chọn tướng.
"Tới rồi." Trong tai nghe, vang lên thanh âm của Lâm Thư Dung.
Mọi ngườii đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào, quả nhiên, đeo túi xách, đi giày cao gót, lạch cạch chạy vào bên trong. Dù cách khá xa, không thấy rõ, nhưng tấm thẻ được in hai chữ "CL" được đeo trước ngực vẫn rất nổi bật.
Đó là dấu hiệu nhận biết nhân viên công tác của Trọng Lâm.
Phía sau còn có một người, cũng đeo tấm thẻ như thế, cũng mang giày cao gót, hai người đều vội vàng, vừa chạy vừa ngửa đầu nhìn màn hình lớn, các thành viên đang chọn tướng, MC còn chưa bắt đầu đọc.
Mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bọn họ đều nhìn về phía này, hai người vẫy vẫy tay, sau đó bước đến khu vực nghỉ ngơi của chiến đội, an tĩnh ngồi xuống.
Thanh Nhược và Đỗ Mạt Nguyệt.
Thoáng chốt, toàn đội tinh thần liền hăng hái hẳn lên "Đến rồi, đến rồi.”
Lâm Thư Dung nhìn cô cười, Thanh Nhược cũng nhìn hắn, cong môi, chớp chớp mắt, bởi vì cách khá xa nên cô chỉ dùng khẩu hình nói "Cố lên! ”
Hắn gật đầu.
Trò chơi bắt đầu.
'Chào mừng đến với Liên minh Huyền Thoại!'
Lâm Thư Dung tà khí nhếch môi, cả người đều toát lên hơi thở sát phạt chết chóc, kiêu ngạo mà ngông cuồng mở miệng "Đến, để bọn họ lĩnh hội một chút cái gì gọi là tàn nhẫn, mua trang bị cho tốt, giành hạng nhất về tay.”
"Tốt."
"Được."
"Đi đi đi."
"Hắc hắc hắc ~ các em gái nhỏ, đừng chạy loạn, để cho anh đây đến yêu thương em~"
Hic, âm thanh hèn mọn này, mọi người tỏ vẻ không quen biết... đây chắc chắn không phải là thành viên của Trọng Lâm ><
******
Giải đấu chuyên nghiệp hạng A thế giới, thời gian được phép nộp đơn đăng ký là ba tháng sau khi vòng chung kết thế giới năm trước khép lại. Yêu cầu về trình độ là những chiến đội nằm trong top 10 giải đấu hạng B cấp quốc gia, có giấy chứng nhận tổ đội chuyên nghiệp hạng A do Bộ Thể thao điện tử đóng dấu.
Tại thời điểm đăng ký, chiến đội phải có ít nhất năm thành viên, tối đa là mười, trong quá trình tham gia thi đấu, tên và số lượng các đội viên không được phép thay đổi. Nếu có trường hợp đặc biệt cần điều chỉnh, phải làm đơn xin phép bằng văn bản và các tài liệu chứng minh, chờ sau khi ban tổ chức cuộc thi xem xét sẽ phê duyệt thông qua, nếu tự ý thay đổi sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự.
Trọng Lâm đã giành được vị trí số 1 trong giải đấu chuyên nghiệp hạng B Trung Quốc.
Trọng Lâm hai chữ này, bắt đầu từ nửa năm trước, danh tiếng một đường cứ thế bay lên. Mặc dù vẫn còn nhiều tranh cãi, nhưng nếu chỉ bàn về thực lực, quả thật xứng đáng là chiến đội chuyên nghiệp hạng nhất quốc gia.
Nhưng năm nay bọn họ không thể tham dự giải đấu hạng A thế giới, bởi vì đã quá hạn nộp đơn đăng ký.
Cho nên Trọng Lâm sẽ phải chờ thêm một năm nữa.
Sau khi giải đấu cấp B trong nước kết thúc, một vài tờ báo đã phỏng vấn Lâm Thư Dung.
"Năm nay bỏ lỡ thời gian báo danh S6, Sở Lâm cậu có cảm thấy tiếc nuối không? Mặt khác, đối với việc Trọng Lâm một đường chiến thắng, các cậu có tự tin là sẽ tiến được sâu vào giải chuyên nghiệp hạng A thế giới hay không?"
Lâm Thư Dung không chút để ý hờ hững nhếch môi "Không tiếc nuối, Trọng Lâm còn rất non nớt, chúng tôi cần thêm thời gian để rèn luyện và mài giũa, hy vọng sau này có cơ hội tham gia sẽ đạt được thành tích tốt. Tất cả các team tham dự năm nay đều rất mạnh, nhưng tôi và các đội viên của tôi vẫn rất có niềm tin vào sự trở lại lần này.”
Đầu Lưỡi, Tần Vương, Mèo Đen,... ở phía sau nghe xong quả thực muốn phun được không?
Mẹ kiếp, là người nào trên bàn cơm tối qua nói năm nay để cho bọn họ chơi một chút, sang năm sẽ nâng cúp về?
Tùy ý giống kiểu '‘aiiii, cơm nước xong rồi chúng ta đi xem phim điện ảnh thôi~"
Chỉ là chị dâu nói một câu anh khiêm tốn chút, anh liền cứ như vậy không biết xấu hổ nói dối không chớp mắt?
Còn có, anh bây giờ mở miệng đều là lời nhã nhặn, diễn thì cũng nên đóng cho chuyên nghiệp chứ, cái loại biểu tình kiêu ngạo không thèm coi ai ra gì cũng nên thu liễm một chút, không yêu cầu nhiều, chỉ một chút là được, đừng để cho người có mắt đều nhìn ra thái độ khinh thường của anh là được, có thể sao, Lão đại của em!!!
Nhưng mà biểu hiện kế tiếp của MC mới càng làm cho bọn họ bất lực, người dẫn chương trình cứ như không có mắt, đối với thái độ khiêm tốn vô cùng giả trân của Lâm Thư Dung hết lời khen ngợi... Hơn nữa còn tỏ vẻ rất chờ mong ngày đó...
"..." Bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới toàn người mù này rồi.
Kế tiếp là phỏng vấn các đội viên.
"Xin hỏi Tần vương, với tư cách là một người đi vị trí đường trên hàng đầu được công nhận tại Trung Quốc, cậu có tự tin vào các trận đấu trong tương lai của mình không?"
Doãn Trẫm nghiêm trang "Lòng tin nhất định là có, nhưng danh hiệu 'người đi vị trí đường trên hàng đầu' quả thật không đảm đương nổi. Trong trận đấu, trạng thái của các thành viên cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ thuật, còn có rất nhiều nguyên nhân khách quan khác, ví dụ như khả năng thích ứng, sức khỏe cơ thể,... Trong một vài trận đấu giao hữu, chúng tôi cũng từng bị đối phương treo lên mà đánh. Vì vậy, Trọng Lâm còn có rất nhiều chỗ cần phải cải thiện, mỗi lần thi đấu là một lần chúng tôi học hỏi được thêm nhiều kinh nghiệm từ phía đội bạn. ”
“......”
Đừng hỏi bọn họ nữa, dù sao mọi người cũng chỉ dám nhỏ giọng âm thầm mắng trong lòng, vì dù câu hỏi có như thế nào thì đáp án cơ bản đều giống nhau.
Dù sao cũng là lời chị dâu nói.
Khiêm tốn tốt, khiêm tốn giúp mọi người tiến bộ ~
Trong một năm này, Trọng Lâm huấn luyện, thi đấu, lấy thưởng, phát triển, kết bạn, còn có đi du lịch.
Mỗi người đều trưởng thành hơn, bọn họ cũng không vì phải luyện tập nhiều mà cảm thấy phiền chán, ngược lại so với trước kia còn thích hơn, không chỉ giới hạn trong Liên Minh Huyền Thoại, mà còn có các trò chơi thể thao điện tử khác, cũng tiếp xúc, cũng hiểu rõ.
Các thành viên cùng nhau lập tài khoản, cùng nhau chơi, sau đó lại cùng nhau thảo luận về điểm chung giữa các tựa game này xem có gì có thể học hỏi được hay không, nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng thích.
Bởi vì tham gia thi đấu ở các giải lớn nhỏ, lại di chuyển qua nhiều thành phố khác nhau nên vòng tròn quan hệ trong giới cũng ngày càng mở rộng, quen được rất nhiều bạn bè. Danh tiếng của Trọng Lâm cũng theo đó mà vang dội, fan của mỗi người đều tăng lên rất nhiều, trong đó Lâm Thư Dung là đông đảo nhất. Dù không còn sở hữu một khuôn mặt tuấn tú, thậm chí thân thể còn lưu lại khiếm khuyết, nhưng hiện tại, Lâm Thư Dung lại đang có rất nhiều thứ khiến người ta yêu thích và chú ý.
Dù là thế nhưng Lâm Thư Dung từ đầu tới cuối vẫn chỉ ấn theo dõi một mình Thanh Nhược. Thanh Nhược không thường xuyên sử dụng weibo, nhưng bên dưới tất cả bài đăng đều sẽ luôn luôn xuất hiện bình luận của Lâm Thư Dung.
Hắn thiết lập chế độ theo dõi đặc biệt, chỉ cần cô vừa đăng weibo, hắn liền ngay lập tức biết, sau đón nhảy vào cmt đáp lại. Có đôi khi rõ ràng hai người đang ở chung một phòng, nhưng vẫn có thể lên weibo bình luận qua lại sôi nổi một hồi lâu.
Thời điểm Tết Nguyên Đán, mọi người cùng nhau đi du lịch nước ngoài. Một vài thành viên khích động muốn phát sóng trực tiếp trên bãi biển. Nhưng dù là trong ống kính của ai, chỉ cần đồng thời xuất hiện bóng dáng của Lâm Thư Dung và Thanh Nhược, mặc kệ là đang làm cái gì, Lâm Thư Dung không phải là dắt, ôm, thì cũng chính là tầm mắt đang nhìn Thanh Nhược.
Các fan hâm mộ đã rất tâm huyết cắt những hình ảnh của Lâm Thư Dung và Thanh Nhược trong livestream, sau đó biên tập thành một video. Thanh Nhược vốn là người phụ trách các công việc hậu cần cho Trọng Lâm nên gần như tất cả mọi người đều biết đến cô.
Sau khi video này hot lên, quần chúng ăn dưa tỏ vẻ:
#CL-Trọng Lâm #ngượccẩuđộcthân
Lâm Thư Dung trong những clip cắt nối đó, không có nửa điểm tà khí, cũng không mang dáng vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn cùng chết chóc như lúc chơi game. Thời điểm Lâm Thư Dung nhìn Thanh Nhược, cả khuôn mặt đều trở nên dịu dàng, ánh mắt tràn đầy trìu mến, mặc dù vết sẹo trên trán vẫn còn đó, nhưng Lâm Thu Dung thời điểm đó, không hề khiến người ta cảm thấy sợ hãi hay chán ghét.
Hắn khi ấy, như biến thành một người hoàn toàn khác.
Lúc bọn họ mới bắt đầu phát sóng trực tiếp đã có rất nhiều người vào xem livestream tỏ vẻ kinh ngạc:
'Đây là Sở Lâm* ư? Tôi không tin, chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi, hừ~'
'Thật đáng sợ! ’
[*Tên weibo của Lâm Thư Dung là Sở Lâm. Giống như Lãnh Xà, Sở Lâm là một nghệ danh.]
Các thành viên trong nhóm lúc đầu vẫn chưa phát hiện ra có gì kỳ quái, mãi đến sau này lướt weibo đọc được mấy tin đồn bát quái của fan mới biết vì sao. Bọn họ đã tiếp xúc với hai người quá lâu, cũng đã quen Lâm Thư Dung ở trước mặt Thanh Nhược như thế nào, khi đối mặt với những người khác thì lại như thế nào, cho nên căn bản cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Trong năm này, sau những trận đấu gay cấn thì giải hạng A thế giới S6 cũng chính thức khép lại, bước vào chung kết là hai team Lôi Thần và một team đến từ Hàn Quốc, cuối cùng Lôi Thần đã giành chức vô địch.
Tại buổi phỏng vấn sau trận đấu, có một nhà báo của tòa soạn nào đó đã đặt câu hỏi cho Lôi Thần rằng chiến đội Trọng Lâm đang rất hot hai năm nay nhất định lần tới sẽ tham gia thi đấu S7, trong đó có Lãnh Xà Lâm Thư vốn là người quen cũ, mọi người đối với chuyện này cảm thấy như thế nào, sang năm khi đối đầu có thể hay không sẽ đánh ra một ít tia lửa?
Lôi Thần cùng Lâm Thư Dung quan hệ không tốt, đây là điều tất cả mọi người trong giới thể thao điện tử đều biết. Bởi vì Lâm Thư Dung ngày xưa rất ngạo mạn, trước mặt công chúng cũng từng không ít lần nói những lời châm chọc Lôi Thần.
Người được phỏng vấn tỏ vẻ mờ mịt, sau đó lễ phép dùng tiếng Hàn hỏi một câu "Xin lỗi, tôi chưa từng nghe nói qua chiến đội Trọng Lâm, xin hỏi...là đội nào?”
Trọng Lâm hai năm nay trong vòng tròn esports nhiệt độ phi thường cao, làm sao có thể không biết được, đây rõ ràng chính là lời cố ý nói ra, MC cười cười, uyển chuyển thay đổi đề tài.
Buổi phỏng vấn kết thúc chưa đầy một giờ, cư dân mạng đã bắt đầu oanh tạc gọi tên Trọng Lâm, đối với việc Lôi Thần nói chưa từng biết đến sự tồn tại của chiến đội, các ngươi có cái gì muốn bày tỏ không?
Đỗ Mạt Nguyệt sau khi hỏi ý kiến của Thanh Nhược và mấy thành viên trong đội, đã thống nhất phát thông báo trả lời trên weibo chính thức của team.
"Trọng Lâm chỉ là một chiến đội nhỏ vẫn đang trong quá trình không ngừng phát triển, chưa từng nghe nói qua là chuyện bình thường. Các đội viên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, dù sao người không biết chúng tôi rất nhiều. Trọng Lâm sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa, cảm ơn các bạn đã ủng hộ và quan tâm.”
Cao thấp liền phân rõ.