Edit: Tiểu Manh
Chỉ thấy nửa khuôn mặt nhỏ mềm mụp, đỏ bừng kia đang đung đưa qua lại, mơ hồ có cảm giác déjà vu* muốn lắc ra cả khuôn mặt…
(*là một cảm giác cho rằng bản thân đã từng trải nghiệm một thứ gì trước đó.)
Hô hấp của Tần Việt bỗng chốc ngột ngạt, gần như không chút do dự mà đứng dậy chạy qua.
Đỡ lấy Hạng Tinh một cách vững vàng từ sau lưng, lúc này mới ngăn cô ngã quỵ ra phía sau.
Chỉ thấy người đàn ông đau lòng lo lắng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa trán cô, rồi đặt tay lên gương mặt mềm mụp đã ửng hồng kia.
Nóng.
Anh không khỏi rủ mắt xuống nhìn cô, chỉ thấy cả người bé con cũng gần như rơi vào trạng thái mê man, choáng váng.
Thậm chí còn có mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào xoang mũi anh từng đợt.
Tần Việt lập tức hiểu rõ.
Cô ăn sản phẩm sôcôla nhân rượu mới kia nên bị say…
Nghĩ vậy, anh hơi thở dài một cách bất đắc dĩ.
Đưa tay cầm con chuột theo bản năng, muốn tắt phòng phát sóng trực tiếp cho cô.
Ánh mắt lại vô ý bị bão bình luận tràn ngập màn hình thu hút.
“…Chờ chút? Người đàn ông này là ai??? Vì sao anh ta lại đột nhiên đến ôm Thương Thương của chúng ta vậy!!”
“Trời ạ, hình như Thương Thương ngất rồi…Người này là nhân viên công tác thì phải? Anh ta đến cứu Thương Thương đúng không??”
“Vừa rồi Thương Thương ăn sôcôla nhân rượu đúng không? Chẳng lẽ là say…”
“A a a a đau lòng chết mẹ rồi!! Thương Thương con mau đi nghỉ ngơi!”
Ngoài những người đau lòng Hạng Tinh ra thì còn có một số khác.
“Chờ chút, người này không phải nhân viên công tác đâu nhỉ? Nhân viên công tác có thể mang được đồng hồ Vacheron Constantin hả??”
“Ồ, tay của anh trai này thật đẹp, là tình tay trong mộng* của tôi…”
(*biến đổi từ câu ‘tình nhân trong mộng’)
Chiều hướng của bão bình luận càng ngày càng kỳ lạ, Tần Việt khựng lại, chợt phản ứng lại.
Anh nhanh chóng ấn xuống nút phát sóng trực tiếp.
“Tiểu Kỳ, vào tài khoản phát sóng trực tiếp của Thương Thương, thông báo tắt phát sóng trực tiếp; những người khác tiếp tục theo dõi Kỳ thị.”
Người đàn ông vội vàng nói mấy câu, chợt ôm ngang Hạng Tinh, bước nhanh ra khỏi phòng họp.
…
Porsche chạy về trang viên Tần gia nhanh như chớp.
Cửa chính bị một chân đá văng, đám người hầu chỉ thấy thiếu gia nhà mình ôm Hạng tiểu thư, vội vàng chạy lên lầu, xông về phòng.
Không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Không phải buổi sáng Hạng tiểu thư còn vô cùng vui vẻ nhảy nhót ra ngoài à, sao lại đột nhiên nằm về rồi?
Lúc đó, người đàn ông đã đặt bé con lên giường của cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ mơ màng say xỉn kia, Tần Việt cau chặt mày lại, không khỏi đứng dậy, muốn bước ra ngoài dặn dò người hầu đưa đồ giải rượu lên.
Nhưng anh còn chưa bước được hai bước, ống quần lại đột nhiên bị kéo.
“A Việt…”
Hạng Tinh nhẹ nhàng kêu.
Người đàn ông lập tức không có ý định rời đi, quay người lại, ngồi xổm bên mép giường.
Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lắc lư lung tung kia, một tay nhẹ nhàng đặt lên cái trán mịn màng của cô, nhẹ nhàng đáp lời.
“Anh ở đây.”
“Ừm…”
Cảm nhận được sự bao phủ khiến người yên tâm, lúc này, lông mày cô cau lại mới giãn ra một chút.
Nhưng vẻ mặt vẫn khó chịu, đôi mắt mơ màng mà mở ra một nửa, đáy mắt ướt mềm mờ mịt.
Chóp mũi nhỏ nhắn hơi hít một chút, tiếp tục lẩm bẩm, “Em chóng mặt quá…”
“…”
Tần Việt mím môi mỏng.
Dứt khoát lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho quản gia dưới lầu, “Chuẩn bị một chút đồ giải rượu đưa lên đây, cái gì cũng được, càng nhanh càng tốt!”
“…Vâng!”
Dưới lầu lập tức hoảng loạn một lúc.
Rất nhanh, những thứ như thuốc giải rượu, khăn lông chậu nước nóng đều được đưa vào.
Tần Việt lúng ta lúng túng thử hết cho cô một lần.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)