Sau khi các phi tần về hết, Dương Thanh liền đi tìm con trai mình - Tống Quân Sinh thì thấy hảo hài tử của mình đang chơi đùa cùng con hồ ly màu trắng quen thuộc đó.
Nàng mím môi, dứt khoát xoay người, hai mắt dần trở nên hồng hồng: "Quả nhiên chính là vậy, bây giờ Tiểu Sinh ngay cả mẫu hậu nó cũng chả cần..."
Vân Yến cản bước nàng lại, sau đó đi đến gần Lý Niệm Tư, nhanh tay vứt cô ta vào trong hồ nước.
Trời mùa đông đã lạnh, vứt cô ta vào chắc chắn không bệnh thì sức khỏe cũng yếu đi, để cô ta bớt đi quậy phá hậu cung.
Lý Niệm Tư bị cô ném đi mà cứ nghĩ mình bị trượt té, lập tức kêu la thảm thiết, con ngươi thủy linh đáng thương nhìn Tống Quân Sinh.
Tống Quân Sinh đau lòng, định chuẩn bị nhảy xuống cứu cô ta, thì bị cô tát một cái rõ đau, cậu bé đường đường là một đại hoàng tử làm sao chịu được nỗi ô nhục này liền la to chất vấn.
"Kẻ nào, kẻ nào dám đánh bổn hoàng tử?"
"Ta đó." Vân Yến bất chợt hiện ra, tay nắm chặt cằm của cậu bé, trừng mắt nhìn cậu.
"Ma, ma quỷ, ma quỷ!" Tống Quân Sinh sợ đến mức sắp tè ra quần, một nữ nhân đột ngột xuất hiện mà cậu bé không hề hay biết thì chỉ có thể là ma thôi.
"Con hồ ly đó mới là ma quỷ, Tống Quân Sinh, nhìn lại bản thân mình đi, ngươi chơi cùng con cáo đó, bỏ bê việc học tập, bỏ bê việc mẫu hậu lo lắng cho ngươi, có tốt không?" Cô nắm chặt cằm của cậu, hơi gằn giọng.
Dương Thanh lập tức chạy đến đau lòng ôm Tống Quân Sinh vào lòng, lắc đầu nhìn Vân Yến: "Ngô đồng đại nhân, xin ngài đừng quá nặng lời với Tiểu Sinh."
"Mẫu hậu... ta..." Cậu bé lâu lắm rồi vẫn chưa được mẫu hậu ôm ấp, lập tức quên mất cái tát và chuyện con hồ ly.
Nàng vuốt ve sườn mặt của cậu bé, ánh mắt nhìn Vân Yến có chút bất mãn.
"Bất mãn cái gì? Con người ai cũng cần tỉnh ngộ." Cô bĩu môi, không tỉnh ngộ thì cũng sớm nhảy xuống núi chết thôi.
Hệ thống: "..." Ký chủ ngay cả con nít cũng không tha a.
"Ngay cả ngươi, ta cũng không tha đâu." Vân Yến trào phúng nói với hệ thống.
"Lòng từ bi của cô đâu mất rồi?" 000 đáng thương làm nũng.
"Cho chó ăn hết rồi."
"..." Cũng có lý.
Vì để lại không gian riêng tư cho hai mẹ con trò chuyện, Vân Yến liền đi qua bên kia hồ hả hê nhìn tiểu hồ ly đang vùng vẫy cố gắng bơi lên bờ.
Hồ ly trắng bị uống nhiều nước đến nỗi nặng bụng, đến khi cô ta sắp không chịu nổi nữa, Vân Yến mới chịu vớt lên.
"Thế nào? Nước mát không?" Cô mỉm cười, tay chọt bụng tiểu hồ ly.
"..." Nữ nhân này là ai? Cô ta chưa từng thấy, là mỹ nhân mới vào cung sao? Không phải Tống Hành Diễn bảo với cô ta sẽ không tuyển tú nữa sao?
Tiểu hồ ly ngẩn người một chút, sau đó hung hãn mà dùng móng vuốt cào lòng bàn tay Vân Yến, tiếng kêu càng to lên, nhằm mục đích để người của Tống Hành Diễn chú ý.
"Chậc chậc, thật hung dữ nha." Vân Yến không mảy may đến vết thương mà Lý Niệm Tư gây ra, tiếp tục chọt bụng cô ta.
"..." A, nữ nhân này bị điên sao?
"Tiểu hồ ly, nếu ngươi cứ nhìn ta với ánh mắt đó thì ta sẽ tiếp tục dìm ngươi xuống nước." Vân Yến híp mắt, tay ấn mạnh vào bụng hồ ly trắng trước mặt này.
"A..." Hồ ly vì đau mà la lên một tiếng, tiếng thét ghê rợn như tiếng kêu oán của nữ nhân, sau đó ánh mắt nhìn cô tràn đầy hận thù như thể cô đã giết gia đình cô ta.
"Hồ ly nhỏ, hay là ta lột da ngươi làm khăn choàng nhé, hoặc là dùng để trang trí nhà cửa cũng đẹp đó, lông đẹp như thế này mà."
Lời đe dọa của Vân Yến dường như có hiệu nghiệm khiến cho Lý Niệm Tư sợ hãi im bặt, móng vuốt cũng trở nên ngay ngắn, không cào cấu lộn xộn nữa.
"Ngay từ đầu như thế này thì có phải tốt không?"
"..." Tống Hành Diễn mau đến cứu ta, bổn hồ ly sắp bị nữ nhân điên này làm hại rồi!
Vân Yến xoay đầu nhìn đám người nam chính đang tìm kiếm Lý Niệm Tư: "Hừm... Đến nhanh thật, tiểu hồ ly, hôm sau gặp lại." Sau đó cô đi mất, biến mất trong khoảng không.
"Ô ô ô ô..." Tiểu hồ ly thấy vậy liền la to, ngay cả tiếng kêu cũng đầy đau đớn.
Tống Hành Diễn nghe được tiếng kêu thì chạy nhanh đến, tâm như vỡ vụn nhìn tiểu hồ ly cả thân ướt đẫm, đôi mắt dầm dề.
"Hồ ly nhỏ, ngươi bị sao thế này?"
"..." Tên họ Tống nhà ngươi khiến ta bị như thế này đó, chẳng phải ngươi bảo sẽ không tuyển thêm người vào hậu cung sao, rốt cuộc bọn họ vì ghen tị mà hành hạ ta ra nông nỗi này.
Lý Niệm Tư liền cho rằng người hại cô ta là phi tần mới vào cung, lập tức đổ lỗi cho cả hậu cung.
"Có người trong hậu cung cố ý làm hại ngươi?" Sắc mặt của Tống Hành Diễn hơi biến, kẻ nào trong hậu cung lại có gan làm hại tiểu tâm can của hắn.
Tiểu hồ ly kêu một tiếng đầy oán trách, cả người yếu ớt dựa vào Tống Hành Diễn. Hắn nhìn vào đôi mắt của cô ta, dường như hiểu điều việc gì đó liền cho người kêu thái y.
"Ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đã hại ngươi." Đáy mắt Tống Hành Diễn lóe lên một tia tàn nhẫn.
Vân Yến nhìn hai mẹ con đang hàn huyên không khỏi nhíu mày, người của nam chính sắp đi qua rồi, nếu bọn họ phát hiện ra hai người này ở gần đây thì chắc chắn sẽ nghi ngờ.
"Hai người lại gần ta một chút."
Tống Quân Sinh và Dương Thanh nghe lời đứng bên cạnh cô, thoáng chốc cảnh tượng đã thay đổi, bây giờ bọn họ đang ở dưới cây ngô đồng.
"Oa, mẫu hậu, nàng ta có phép thuật sao?" Tống Quân Sinh sáng mắt nhìn Vân Yến.
"Ân, phải gọi là ngô đồng đại nhân." Dương Thanh hiền hòa cười nhẹ.
"Ngô đồng đại nhân, ngài hảo đẹp nha." Cậu bé bây giờ mới có cơ hội nhìn kỹ cô. Truyện Cổ Đại
"Đúng vậy, đẹp hơn ngươi." Vân Yến mỉm cười.
Tống Quân Sinh: "..." Người ta là có ý khen cô đó, tự nhiên lại mỉa mai người ta.
Dương Thanh giật khóe miệng, rồi nghe theo lời cô, chơi đùa cùng Tống Quân Sinh một hôm.
Mặc Hiên đứng từ xa nhìn cô, nữ nhân đó rốt cuộc là ai, bất ngờ xuất hiện như thế, có lẽ là yêu quái hoặc là linh hồn chưa siêu sinh nào đó trong cung.