"Ngô, buông tay, Thẩm Lâm Thần, anh t*ng trùng lên tới não a!"
Lục Sanh thở hổn hển, duỗi tay dùng sức đánh vào ngực của Thẩm Lâm Thần.
Hắn chỉ là thấy được nam nhân giả bộ ngủ, cho nên mới cố ý trêu chọc hắn, nào biết này cầm thú hoàn toàn nhịn không nổi trêu chọc, cư nhiên lập tức liền nổi lên phản ứng.
Thẩm Lâm Thần cúi người, môi dán lên vành tai của Lục Sanh, giọng nói khàn khàn trầm thấp một chữ một chữ truyền ra.
"Bảo bối, châm lửa không dập lửa, chính là không có đạo đức!"
Hắn nói, bàn tay từ eo của Lục Sanh một đường đi xuống, còn không chưa có đạt tới mục đích, tay đã bị Lục Sanh bắt lấy.
"Ít nói nhảm, tránh ra, tôi phải đi rồi, a......"
Lục Sanh nói còn chưa nói xong, Thẩm Lâm Thần không biết xấu hổ, cư nhiên bắt lấy tay cậu trực tiếp......
Thái dương gân xanh đột nhiên giật giật vài cái, Lục Sanh dùng sức muốn đem tay rút về, nhưng bằng với sức lực của cậu căn bản là một chút cũng không được lay động được Thẩm Lâm Thần.
Bên tai vang lên thanh âm gợi cảm dụ hoặc đến cực điểm của nam nhân, ấm áp hơi thở toàn bộ phả vào tai cậu, giằng co thật lâu, lại còn chưa có kết thúc.
"Thẩm Lâm Thần!"
Lục Sanh nghiến răng nghiến lợi kêu lên ba chữ, đôi mắt dường như sắp phun lửa hung tợn trừng mắt nhìn người nam nhân đang ôm mình, hận không thể trực tiếp hô một cái tát đến trên mặt hắn.
"Bảo bối, ngoan, sẽ nhanh thôi."
"Anh mười phút trước cũng nói như vậy! Thẩm Lâm Thần, anh rốt cuộc có thể hay không nhanh một chút?"
Thẩm Lâm Thần nghe vậy nhướng mày cười, kia tiếng cười khàn khàn trầm thấp, cùng với tiếng thở dốc nặng nề, biểu hiện tâm trạng đang rất vui vẻ.
Hắn tiến đến bên tai của Lục Sanh, đem vành tai ửng đỏ của cậu liếm mút, "Bảo bối, tôi nếu làm quá nhanh, đến lúc đó không thoải mái chính là em!"
Lục Sanh nghe vậy, sắc mặt nháy mắt đen lại.
Tưởng tượng đến hai lần trước kia, nam nhân này thật sự kéo dài đến cậu khóc la xin tha đều không có nửa điểm tác dụng.
Thống khoái, thống khoái cái rắm!
[đại đại, di chứng của ta đã rất nghiêm trọng, các ngươi có thể hay không không cần một lời không hợp liền lái xe a? Video giáo dục xem nhiều, ta thật sự thể tiêu hóa hết được!]
Trong đầu giọng nói yếu ớt phun tào của 444 vang lên, nó còn ở trong đầu Lục Sanh xoay vòng vòng, bộ dáng yếu ớt vô lực.
Lục Sanh liếc nhìn nó một cái, bỗng nhiên nói: "444, thương thành có bán cái loại thuốc không thể cử động?"
[Thuốc không thể cử? Đại đại, ngươi xác định? Vạn nhất sau khi sử dụng rồi hắn cuối cùng không đứng lên được, đến lúc đó ngươi liền không có tính phúc!]
Lục Sanh bị 444 nói một câu mà nghẹn lại, đang muốn phản bác, vành tai lại bị Thẩm Lâm Thần cắn thật mạnh một cái.
"Bảo bối, em đang thất thần, suy nghĩ cái gì, hửm?"
Thanh âm trầm thấp từ tính kia giống như đàn cello, kích thích đến màng tai của Lục Sanh hết lần đến lần khác, ánh mắt của cậu lướt qua Thẩm Lâm Thần một cái.
Nhìn hắn trên trán chảy ra mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú đang nhẫn nhịn kiềm chế, thật sự rất cuốn hút.
Bỗng nhiên có điểm tán đồng với lời nói của 444, nếu là hắn...... Xác thật rất đáng tiếc!
"Tôi đang suy nghĩ, anh động tác chậm như vậy, không bằng tôi giúp giúp anh?"
Lục Sanh cố ý cúi người tiến đến gần Thẩm Lâm Thần, trên mặt lộ ra nụ cười đùa giỡn, ý vị thâm trường.
Giọng nói cố ý mang theo mê hoặc, Thẩm Lâm Thần đang muốn phản ứng, di động đến trên tủ đầu giường của Lục Sanh bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông quen thuộc đến cực điểm kìa, là thuộc về Thẩm Vĩ, trong không gian yên tĩnh vang lên, lập tức xua tan cả phòng kiều diễm, cũng khiến cho sắc mặt của Lục Sanh nháy mắt lạnh xuống.