Edit by AShu ^_^.
__________________
Tô Đường không có mặc quần áo, tuy rằng bốn phía một mảnh đen tối, nhưng không mặc quần áo thì không có cảm giác an toàn a.
Nàng chỉ có thể sờ soạng từ bồn tắm đứng lên, sau đó nhanh chóng cầm lấy áo tắm dài bên cạnh, nhưng bởi vì không quen thuộc hoàn cảnh, cũng không biết đầu gối đụng phải thứ gì, tiếp theo người cũng ngã xuống.
Cái này cũng chưa tính cẩu huyết, cẩu huyết chính là, khi nàng té, vị thần bí kia vừa lúc đỡ được nàng.
Áo tắm dài lỏng lẻo, nguyên bản đã chưa cột chắc chắn, lúc này lại sau một lần xê dịch, cái áo tắm dài liền tụt ra không khác gì không mặc đồ.
Tô Đường:......
Muốn mắng người!
"Em không sao chứ."
Thanh âm khàn khàn trong bóng đêm vang lên, Tô Đường nhận thấy được tay đối phương còn ôm lấy eo của chính mình, cảm giác nóng bỏng kia, làm nàng cũng muốn nóng theo.
"Bạc Nhất Cận?" Nàng vừa nói vừa đem người đẩy ra, còn Bạc Nhất Cận lúc này cả người đều có chút cứng đờ.
Khác với cái ôm đêm qua, tối hôm qua Tô Đường còn mặc quần áo, tuy rằng chỉ là một tầng vải hơi mỏng, nhưng lần này, hai người lại là chân chân thật thật thân cận da thịt, làn da tinh tế kia, rõ ràng vừa mới buông tay, cũng làm hắn hoài niệm.
May mắn lúc này không có điện, nếu không Tô Đường nhất định sẽ nhìn thấy một ảnh đế với sắc mặt đỏ bừng.
"Xin lỗi, anh không biết em đang tắm rửa, nếu không, anh đi ra ngoài trước. Anh đi ra ngoài trước chờ em."
Tô Đường khóe miệng hơi trừu, xoa xoa giữa mày, tràn đầy bất đắc dĩ, "Anh tới tìm tôi làm gì?"
Bạc Nhất Cận, "Đột nhiên cúp điện, anh sợ em sợ hãi, hơn nữa gọi điện cho em không được, cho nên anh liền tới đây." Thanh âm hắn càng nói càng nhỏ, tuy rằng đã rất sớm nhận định tiểu cô nương, không phải nàng thì không cưới, nhưng hắn cũng không nghĩ lại đột ngột thổ lộ với nàng.
Là tiểu cô nương hắn đặt ở đầu quả tim, chính hắn cũng không thể làm sợ nàng.
Tô Đường đang tắm rửa, đương nhiên sẽ không thể bắt máy điện thoại, bất quá một hồi hiểu lầm như vậy, nàng càng tò mò chính là, "Anh vào bằng cách nào? Tôi nhớ rõ tôi đã khóa cửa phòng rồi."
Bạc Nhất Cận dừng một chút, cuối cùng đúng sự thật nói: "Cái tòa nhà trên đảo này là của anh."
Tô Đường híp mắt, "Bạc lão sư, có phải còn có chuyện khác anh gạt tôi hay không?"
Tình trạng hiện giờ của hai người, một người không nói, một người làm bộ không biết, bất quá Tô Đường cảm thấy tầng lá mỏng này vẫn nên đâm thủng a, bởi vì nàng cảm thấy ảnh đế phi thường có thể làm ra nhiều chuyện hắc ám, so với đám fans kia của hắn còn hơn thế nữa. Nếu còn mặc kệ mà cho qua chuyện, ai biết hắn còn sẽ làm ra hành động gì đây.
Nói thật, nàng đều có chút muốn đầu hàng.
Bạc ảnh đế nguyên bản tưởng nước ấm nấu ếch xanh, nhưng ếch xanh tựa hồ có chút phát hiện, hắn nhìn nàng, trong bóng đêm, tầm mắt bị ngăn cản, nhìn cái gì cũng không rõ ràng.
"Người đầu tư cho chương trình thực tế này là anh."
Tô Đường nguyên bản chính chậm rì rì mà rời khỏi phòng tắm, chợt nghe lời này, bước chân hơi hơi một dừng lại, "Còn có đâu?"
Đồng tử Bạc Nhất Cận hơi co lại, mang theo một tia hưng phấn, nếu hiện tại ngả bài, tiểu cô nương đã biết tâm ý của hắn, có thể bị dọa ngốc hay không, sau đó rời xa, lại hoặc là...... Cho hắn một kinh hỉ.
Hắn bắt đầu ảo tưởng, nếu tiểu cô nương cự tuyệt hắn, hắn sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.
"Em đoán thử xem." Hắn liếm liếm môi, màu đen trong đồng tử bắt đầu gia tăng.
Tô Đường cảm thấy phía trước chính là một cái hố, nàng mới không ngốc mà nói ra, vì thế, nàng tìm được di động chính mình trên đầu giường, mở ra đèn pin, bóng tối bị xua tan đi, nàng cũng không còn sợ hãi nữa.
Edit by AShu/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 để ủng hộ editor nha (─‿‿─)
Nàng quay đầu lại, nhìn ảnh đế một nửa thân thể dung nhập trong bóng đêm, lộ ra một nụ cười, "Bạc lão sư, tôi không phải ngốc tử, trên thế giới này cũng không có nhiều sự trùng hợp như vậy. Từ khi tai nạn xe cộ xảy ra, thân ảnh của anh liền cơ hồ chiếm cứ một nửa thời gian sinh hoạt của tôi, tôi có thể ở trong lúc lơ đãng nhìn thấy anh. Anh nói thử xem, tôi phải trì độn nhiều đến cỡ nào, mới có thể cái gì cũng không phát hiện ra?"
Bạc Nhất Cận cười, hắn vẫn luôn cho rằng chính mình làm rất bí mật, nhưng ở trong mắt tiểu cô nương, lại sớm lộ ra sơ hở chồng chất.
"Như vậy, câu trả lời của An An như thế nào?"
Không khí bỗng yên lặng trong một cái chớp mắt, Tô Đường đang chuẩn bị mở miệng, cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
Trong ánh sáng như ẩn như hiện, hai người nhìn nhau một cái, sau đó Tô Đường cười, "Đêm nay trò chơi còn tiếp tục, Bạc lão sư xác định còn muốn lưu lại ở nơi này của tôi?"
Bạc Nhất Cận nhướng mày nhìn nàng, rất bình tĩnh mà nói: "An lão sư đừng quên, tôi cũng là người chơi trò chơi. "Nói xong, đi tới cửa, mở cửa ra.
Ngoài cửa không phải người khác, mà chính là Đan Khê.
Hắn ta nhìn người mở cửa, sửng sốt sửng sốt, thậm chí còn lui về phía sau một bước, nhìn nhìn con số treo trước cửa phòng, "Cái kia, xin hỏi nơi này là phòng của An An?"
Bạc Nhất Cận gật đầu, "Cho nên, Đan Khê là người sói, tới giết An An sao?"
Đan Khê gật đầu, kết quả giây tiếp theo, hắn ta đã bị K.O.
Hắn trừng lớn đôi mắt, làm như không dám tin tưởng, sau đó Bạc Nhất Cận mỉm cười nói: "Người sói cũng là có thể giết người sói."
Giết hại lẫn nhau, nói chung, người sói sẽ không làm như vậy. Bởi vì một nhóm tám người, cũng chỉ có hai người là người sói, bọn họ là đồng đội, bất quá, ai biết ảnh đế không ấn lẽ thường mà ra bài.
Đan Khê thất hồn lạc phách rời đi, bởi vì có cameras đi theo, Bạc Nhất Cận cũng không nên lưu lại, bất quá trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn Tô Đường.
Tô Đường sờ sờ cằm, bên trong phòng nàng không có người quay phim đi theo, cho nên không ai nhìn thấy được nàng nói gì.
Nàng nói, "Nữ vu có thể giết người, đồng thời cũng có thể cứu người, anh nói tôi nếu cứu hắn, trò chơi này có thể càng thú vị hơn hay không a."
Tiểu cô nương nháy mắt vô tội, cười đến hồn nhiên, sao có thể nhìn ra người đang muốn quấy rối trò chơi a.
Bạc Nhất Cận quay đầu lại, cười cũng phá lệ ôn hòa, "Em có thể thử xem."
Tô Đường thè lưỡi với hắn, sau đó bang một cái đóng cửa lại.
Thử cái rắm, nàng lại không muốn chết.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau.
Đạo diễn lại đoán tuyên bố người tử vong, Đan Khê.
Vì thế, một đám người lại lần nữa khí thế ngất trời thảo luận đến tột cùng ai mới là người sói.
Cuối cùng, lại có một người bị đào thải, bọn họ vẫn là không tìm được người sói chân chính.
Đối lập với bọn họ, Tô Đường chỉ có hứng thú đối với phòng bếp, cùng với rừng quýt bên ngoài biệt thự.
Rừng quýt rất lớn, lúc này lại vừa lúc chính là mùa quýt, vì thế đạo diễn vung tay lên, bắt đầu muốn mọi người lăn lộn hái quýt.
Hái quýt cũng không phải việc gì khó, nhiều lắm cũng chính là phí chút thể lực, đương nhiên, sau khi hái xong còn cần mang ra bên ngoài bán, ai kiếm nhiều tiền nhất, mới chính là người thắng.
Làm người thắng, có thể tiêu sái ăn một bữa tiệc lớn, mà người thua, cũng chỉ có thể rút thăm quyết định bữa tối.
Tô Đường cầm kéo, không giống với những khách quý khác điên cuồng hái quýt, chỉ có những quả quýt bên ngoài tạm ổn, nàng mới có thể xuống tay, cho nên nửa giờ đi qua, các khách quý đều thay đổi sọt khác, nàng vẫn chỉ có một nửa.
Đang hái quýt được một nửa, nàng nhìn Bạc Nhất Cận cách đó không xa, đột nhiên nheo mắt lại.
"Cẩu tử, ảnh đế của chúng ta có sợ cái gì không?"
Chỉ cần là người, tóm lại sẽ có đồ vật mà mình sợ hãi, quả nhiên, không bao lâu, hệ thống liền trả lời, "Hắn sợ hãi những thứ có lông, tỷ như chó, mèo."
Tô Đường nghe được đôi mắt đều sáng lên, trên đảo nhỏ không có chó, không có nghĩa ở địa phương khác cũng không có.
Cho nên, là thời điểm nuôi tiểu manh sủng đáng yêu a.
Ảnh đế đang hái quýt, đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, hắn quay đầu lại, liền thấy tiểu cô nương nhe hàm răng trắng, cười xán lạn với hắn.
"Bạc lão sư, chúng ta hợp tác một chút thế nào?"
___________________
( tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu