Tay cầm dược liệu siết chặt lại, Yến Dương dùng ánh mắt dò hỏi bà lão, nhận được cái gật đầu bất đắc dĩ từ bà mới bỗng nhiên giống như bong bóng xì hơi, đưa dược liệu cho Trình Chí Phong rồi đi về phía phòng.
Là một tú tài có lễ giáo nên lúc này hắn cũng không quên gõ cửa trước, khi nghe thấy tiếng trả lời nhỏ nhẹ mới mở cửa đi vào.
Liên Thanh ngồi ở mép giường, đang đi giày. Một người ngẩng đầu, một người bước vào, ánh mắt hai người giao nhau, cặp đồng tử màu hổ phách chạm phải đôi mắt đen tuyền thâm thúy tựa hồ nước sâu. Hô hấp dường như bị đóng băng. Giây phút ấy, Liên Thanh bỗng cảm thấy người trước mặt có gì đó sâu không lường được.
Bình tĩnh thu hồi ánh mắt, Liên Thanh thấy hơi lo lắng khi đối mặt với nhân vật trung tâm của thế giới này. Vờ như mang giày, cô cúi đầu nuốt nước bọt, hít thở sâu vài hơi rồi mới ngẩng đầu lên.
Lúc này, Yến Dương đã đi tới trước mặt cô. Nhìn thấy Liên Thanh có vẻ muốn đi ra ngoài, hắn cẩn thận đỡ bên vai không bị thương của cô, cùng cô đi ra ngoài.
"Cô nương muốn đi đâu vậy?"
"Nhà vệ sinh." Không ngượng ngùng như những cô nương bình thường, Liên Thanh nghĩ rằng nếu nguyên chủ là một tiểu binh thì thể nào tính tình cũng sẽ có đôi chút tùy tiện, qua loa, vậy nên dứt khoát không thèm giả bộ yếu đuối luôn.
Liên Thanh tùy tiện không chút để tâm, trái lại Yến Dương nghiêng đầu ho khan một tiếng, không che giấu được vẻ xấu hổ. Hắn thực sự không ngờ cô có thể nói một cách thẳng thừng như thế.
May mắn thay, lúc đỡ Liên Thanh ra khỏi phòng thì đại nương còn chưa đi, hắn bèn giao Liên Thanh cho đại nương như ném một củ khoai lang nóng bỏng tay. Nhìn bóng dáng hai người, Yến Dương thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Yến Dương thở phào mà tưởng như thở dài, Trình Chí Phong vỗ vỗ vai Yến Dương, lắc đầu thở dài theo.
"Ai mà ngờ được khi tỉnh lại cô nương này sẽ mất trí nhớ chứ. Nhưng Yến Dương huynh đệ đừng lo lắng, mẹ ta nói mấy bệnh như kiểu mất trí nhớ thì không khó, cứ từ từ là có thể nhớ lại được."
Nói xong, ngay bản thân Trình Chí Phong cũng cảm thấy mình nói mà chẳng có ích gì cả. Một tú tài lên kinh dự thi, thứ nhất không có tiền, thứ hai không có thời gian, làm sao có thể chờ một người xa lạ khôi phục trí nhớ chứ?
Có lòng tốt nhặt một người thương tích đầy mình đã không có được lợi ích gì thì thôi, sao còn có thể tiếp tục chăm sóc cho được?
Ngay cả Trình Chí Phong thần kinh thô cũng có thể nghĩ đến vấn đề đấy thì sao mà Yến Dương không nghĩ tới được, cho nên khi nghe ba từ 'mất trí nhớ' hắn mới kinh ngạc như thế.
Mặc dù cứu cô không phải là muốn cô trả ơn, nhưng quả thật hắn không ngờ sẽ xuất hiện vấn đề khiến người ta phải đau đầu như vậy.
Hắn bất đắc dĩ mỉm cười. Trình Chí Phong và Yến Dương đều biết rất rõ cho dù không thể tin được, nhưng loại chuyện này vẫn đã xảy ra, nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa cũng chẳng được tích sự gì.
"Mà này Yến Dương huynh đệ, lộ phí lên kinh dự thi huynh đều dùng mua thuốc cho cô nương kia rồi, huynh đã nghĩ tới cách giải quyết vấn đề này chưa?"
Quay trở lại phòng đất nơi hắn và Trình Chí Phong chen chúc nhau, hắn lấy từ trong tay áo ra một cái hà bao bằng vải thô, đổ ra một ít bạc vụn, đưa toàn bộ cho Trình Chí Phong rồi mới mở miệng nói: "Chuyện này Trình huynh đừng lo lắng. Hôm nay Yến mỗ đi trấn trên đã tìm được việc vẽ tranh cho quan phủ. Ở đây cách kinh thành không xa lắm, cũng còn một thời gian nữa cuộc thi khoa cử mới diễn ra, chờ kiếm được gần đủ lộ phí thì có lẽ cô nương có thể tự chăm sóc bản thân phần nào đấy. Đến lúc đó Yến mỗ lại khởi hành hẳn là vẫn tới kịp, chỉ là thời gian này có lẽ phải tiếp tục quấy rầy Trình huynh và đại nương rồi."
"Yến Dương huynh đệ, huynh nói thế là sao chứ?" Y cầm bạc nhét lại vào tay Yến Dương, nhìn thấy Yến Dương không chịu nhận, Trình Chí Phong cau mày rậm thành một hàng, lập tức khí thế trở nên có chút dữ tợn, đợi đến khi Yến Dương bất động thì mới cười ha hả mở miệng: "Gia đình ta gồm ta và mẹ ta, nhiều thêm hai người thì càng thêm náo nhiệt hơn. Ta rất vui vẻ khi có thể làm bạn với Yến Dương huynh đệ, bạc này Yến Dương huynh đệ cứ giữ lại mua dược liệu và lộ phí. Nếu Yến Dương huynh đệ lại đưa tiền thì ta sẽ đuổi người đấy."
Nói xong Trình Chí Phong mới ra vẻ tức giận trừng hai mắt mà nhìn, dáng dấp như thể nếu Yến Dương không đồng ý thì y thật sự sẽ đuổi người đi.
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng Yến Dương đành phải thỏa hiệp. Hắn cất bạc vụn vào trong túi vải thô, gật đầu.
Bởi vì nguyên chủ bị thương ở tay phải khiến cho Liên Thanh hoàn toàn không thể dùng sức, lúc đi vệ sinh thì không sao, nhưng thời điểm ăn cơm trưa thì không cách nào mà nhấc lên được, thử dùng tay trái một chút lại phát hiện tay trái của bản thân dường như ngay cả cầm đũa như thế nào cũng đã quên rồi. Cuối cùng vẫn là đại nương đưa cho một cái thìa gỗ mới giải quyết được.
Kể từ khi đến thế giới này, ngoại trừ uống một chén nước và một chén thuốc ra thì Liên Thanh vẫn chưa ăn cái gì cả, bụng đã sớm đánh trống đến khó chịu. Bởi vậy lúc ăn cơm tuy rằng có chú ý cấp bậc lễ nghĩa, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngấu nghiến ăn như hổ đói.
Có bụng dạ lớn là vậy nhưng miệng lại không lớn như thế, kết quả cuối cùng đương nhiên là Liên Thanh thành công nghẹn họng.
Người đầu tiên nhận ra sự khác thường của Liên Thanh là Yến Dương. Khi Liên Thanh đặt chiếc thìa gỗ xuống, hắn liền quay đầu nhìn sang, khuôn mặt đỏ bừng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khiến Yến Dương sợ hãi. Còn tưởng rằng cô có chuyện gì, hắn lo lắng buông đũa đứng lên, nhưng đứng tại chỗ chân tay luống cuống không dám lộn xộn.
Vẫn là Trình Chí Phong nói một câu: "Cô nương bị nghẹn là?" Thấy Liên Thanh vội cuống quýt gật đầu lia lịa, Yến Dương mới do dự vỗ vỗ lưng cô một chút.
Chỉ là dáng vẻ Yến Dương sợ vỗ nặng khiến cho đại nương thật sự không nhịn được tiếp nữa, bất đắc dĩ buông đũa xem xét, nhắm chuẩn trên lưng Liên Thanh mà vỗ 'bụp' một phát.
Thời điểm không khí trong lành tràn vào cổ họng, Liên Thanh cảm thấy cuối cùng thì mình cũng sống rồi. Cô ôm ngực hít thở từng hơi từng hơi không khí, trong miệng Liên Thanh vẫn còn thức ăn, không có gì nguy hiểm, trông cô như vậy có hơi buồn cười.
Trình Chí Phong không nhịn được bật cười, thật là một cô nương xinh đẹp nha, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc.
Yến Dương cũng mỉm cười, không có ý giễu cợt, chẳng qua cảm thấy cô hình như cũng hơi đáng yêu. Hắn khẽ ho một tiếng rồi mới dịu dàng mở miệng: "Cô nương ăn từ từ thôi, đồ ăn còn có đủ."
"Hì hì." Nuốt hết miếng cơm trắng, Liên Thanh nhoẻn miệng lộ rõ hàm răng cười ngồi trở lại băng ghế gỗ, không tim không phổi, vui vẻ gấp bội. Nhưng thật ra đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa được trải nghiệm qua ngày tháng ăn cơm mà cũng bị nghẹn, trong lòng dâng lên một chút mới lạ.
"Có điều là cô nương à, bây giờ cô không thể nhớ tên của mình, chúng ta cũng không thể luôn gọi cô là 'cô nương' được." Vẫn là đại nương nhắc tới chủ đề này trước. Đây là một việc nhỏ cần phải giải quyết, nhưng mà cứ gọi cô nương cô nương thì nghe có vẻ thật xa lạ.
"Thế thì hay là ân nhân đặt cho ta một cái tên tạm thời đi." Liên Thanh nhìn về phía Yến Dương, mi mắt cong cong, đôi con ngươi sáng long lanh. Yến Dương né tránh không kịp, con ngươi đen sâu thẳm đụng phải đôi mắt màu hổ phách, trong nháy mắt ngây người ra.
Nhận ra hành động như bỗng dưng mất trí vừa nãy không được thích hợp cho lắm, Yến Dương vội vàng quay đầu lại: " Loại chuyện như đặt tên không phải là chuyện nhỏ, nên để cho trưởng bối duy nhất trong chúng ta làm thì hợp lý hơn."