(5) Ôm nhau trong bóng đêm
Hà Khải Thịnh môi mỏng mấp máy vài cái, tựa hồ muốn nói cái gì.
Sở Phù nhìn nam nhân, tò mò mà lo lắng đi qua: "Hà tiên sinh?"
Nàng khi cùng nói chuyện Hà Khải Thịnh thì đến rất gần, hơi thở ấm áp phun trên mặt nam nhân, hơi hơi giương mắt quan sát còn có thể nhìn đến đồng tử nam nhân hơi co lại, tựa hồ bị cái gì kích thích.
Nàng đem môi tiến đến bên lỗ tai nam nhân, thanh âm mỏng manh tinh tế mà khác biệt: "Gọi nhân viện bên khẩn cấp,......"
"Gọi nhân viên?" Sở Phù nhẹ giọng lặp lại, tư thế nàng hiện tại à cả người ngồi xổm bên cạnh người nam nhân, nghiêng đầu lắng nghe, rồi khi đột nhiên ngẩng đầu đứng dậy thì tay lơ đãng mà xẹt qua mặt nam nhân, vừa lòng lại lần nữa nhìn đôi mắt đen láy của Hà Khải Thịnh trở nên sâu thẳm.
Nàng cầm di động sờ soạng gọi đến chỗ nhân viên khẩn cấp, hiện tại đã là 8 giờ tối, công ty nhân viên đã sớm tan tầm, không nhất định có thể kịp thời phát hiện thang máy giữa đường bị ngừng, nàng cần gọi bên bảo an, sau đó từ bảo an gọi nhân viên bảo trì thang máy.
Sở Phù tự nhiên là đã sớm biết làm như vậy mới là chính xác, nhưng là đóng vai một cô bé có tính cách mơ hồ, gặp được loại chuyện này mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh làm ra loại phản ứng này? Đừng mơ, nàng cũng không cần đi phá vỡ giả thiết.
—— cho nên, cung cấp phương pháp giải quyết gì đó vẫn là nhường cho anh đẹp trai này tới làm đi.
Nàng ấn cái nút màu đỏ: "Này này! Bên kia có người không? Thang máy tự dưng ngừng...... bên trong thang máy có hai người, hiện tại thang máy ngừng hoạt động đã năm phút đồng hồ!"
"Có người có người!" Đó là một cái tiếng nói nam tính thành thục hồn hậu trả lời, tựa hồ phát hiện người đang nói chuyện là tiểu cô nương tuổi không quá lớn, nam nhân một bên lớn tiếng bảo người khác đi gọi bảo an đến sửa thang máy, còn chính mình thấp giọng an ủi người ở trong thang máy: "Yên tâm, hiện tại đã có người đi xuống giải quyết, rất nhanh thôi sẽ có thể đi ra! Hiện tại các ngươi cứ ngồi xuống, giữ thẳng tư thế, hai người trước tâm sự đi ta ở bên này bồi các ngươi......"
Thang máy trục trặc thì ngồi xuống đích xác tốt hơn so với đứng, vạn nhất thang máy bất ngờ khởi động, ngồi sẽ không dễ dàng té ngã.
Nghe được có người trả lời, Sở Phù nhẹ nhàng thở ra, nàng cọ tới cọ lui đến bên cạnh Hà Khải Thịnh ngồi xuống, tốt xấu bên người có đàn ông con trai bên cạnh đâu, cũng đỡ sợ hãi.
Nàng mở miệng, giọng nói hơi run run: "Kia, cái kia...... Bảo an nói thực mau thì tốt rồi, ngài, có khỏe không?"
Nàng đôi tay cầm di động, tự nhiên biết Hà Khải Thịnh dạ dày đau đến đứng dậy không nổi không có biện pháp đáp lời, chỉ có thể đủ một bên nói chuyện, một bên phân tán lực chú ý: "Hà tiên sinh, ngài đợi một lát sẽ ổn thôi......"
Sở Phù thanh âm thấp đi xuống, nàng vẫn luôn lặp lại những lời này, như vừa thuyết phục Hà Khải Thịnh vừa thuyết phục chính mình.
Nàng lúc trước gặp tai nạn xe cộ xong đã từng có một đoạn thời gian bị mù, may mắn là cục máu bầm đè lên dây thần kinh thị giác máu bầm về sau lại tan, nhưng cũng cho nàng mang đến vài phần sợ hãi.
Cho tới bây giờ, nàng đối với các loại sự cố đều ôm tâm lý sợ hãi.
Tuy rằng biết hiện tại nàng không nên tiến thêm một bước, Hà Khải Thịnh là loại người nhân sĩ tinh anh của xã hội, cộng thêm hắn còn lầm việc ở trên thương trường hỗn độn, cho nên rất mẫn cảm đa nghi.
Nhưng nàng thật sự rất sợ.
Nàng do dự trong chốc lát, duỗi tay sờ soạng bàn tay nam nhân dày rộng mướt mồ hôi, nhẹ nhàng cầm, thanh âm run rẩy: "Xin, xin lỗi...... Ta còn sợ hãi...... Thất lễ rồi!"
Sở Phù nói xong liền nhẹ nhàng mà lại gần, đầu hơi hơi dựa gần nam nhân vai, nhắm mắt.
=====