Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần

Chương 52: Công chúa dương cầm:Quân thiếu, chào anh 22




"Vậy vì sao..."
"Xem cái này."
Vệ Thanh đánh gãy lời bọn họ, đi đến chỗ mật thám, cậy mở lòng bàn tay, lấy ra một sản phẩm điện tử loại nhỏ.
Bọn họ đương nhiên nhận ra đây là dụng cụ phát vị trí, GPS. Người ban đầu nổ súng về phía Sở Phù cũng dừng lại có chút suy tư.
"Không nghĩ tới nội gián lại là lão ngũ..."
Lão Ngũ là người sớm nhất gia nhập vào nhóm gián điệp, len vào hang ổ địch, nhiều người bọn họ đều do lão ngũ đề bạt lên, không ngờ lão ngũ lại chính là nội gián hại chết bao nhiêu anh em từng sát cánh chiến đầu bên nhau.
"Nói nhiều như vậy làm gì, lên xe?"
Tục tằng đại hán hét lớn một tiếng, tiếp đón đồng bạn lên xe.
Bề ngoài thoạt nhìn là một chiếc xe Honda bình thường, nhưng trên thực tế, vô luận là cửa kính hay vẫn là lốp xe, toàn bộ đều trải qua gia công đặc thù, chống đạn phòng trộm.
Nhưng cho dù xe lớn đến mấy thì mười mấy đại hán ngồi bên trong không khỏi đầu chạm đầu vai chạm vai. Ngày thường thì không sao, nhưng hiện tại đám bọn họ nhiều thêm một tiểu cô nương nũng nịu nha.
Nhìn tiểu cô nương ngũ quan xinh xảo, người mặc chiếc váy, khoác kiện áo khoác mỏng, chân đi giày da, thoạt nhìn thanh xuân lại thời thượng, tuy nói quần áo dính bùn đất, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn là một nữ hài tử trắng nõn sống sờ sờ. Vừa nhìn đã biết không phải nữ hán tử như trong bộ đội, theo bản năng, một đám người động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
Sở Phù rất rối rắm, một xe đầy nam nhân, cô nên ngồi chỗ nào?
Nghĩ một hồi, không biết như thế nào, ngẩng đầu bất lực nhìn về phía hai người quen thuộc duy nhất.
Thân Dục Chi giơ tay vẫy vẫy, "Lại đây", ý muốn cô ngồi trên đùi hắn.
Sở Phù ha ha hai tiếng trong lòng, nhấc chân bước về phía hắn, Thân Dục Chi vươn tay, chuẩn bị tiếp ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực thì ai ngờ, một cánh tay rắn chắc vươn ra hoành đao đoạt ái.
Sở Phù cảm giác eo bị đối phương cố trụ, thoáng dùng lực làm cả người ngồi trên người đối phương. Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt ôn nhuận lại mang theo lạnh lùng cùng đắc ý, nhưng cũng yên tâm ngồi trên người hắn.
Thân Dục Chi yên lặng nhìn, không gian nhỏ hẹp bùm bùm té lửa, ngọn lửa của sự ghen tuông khiến mọi người tự động lùi xa một chút.
Ôi?
Hai người kia có thể đánh nhau trong xe không?
Từ đâu ra tiểu tử khí tràng lớn vậy?
Thân Dục Chi nhìn Sở Phù, trầm mặt, lần nữa duỗi tay ra trước mặt cô, "Ngoan, lại đây."
Sở Phù điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái chút, Vệ Thanh nhìn đối thủ cạnh tranh khi còn nhỏ, hiện giờ là đồng bọn hợp tác của họ, cười lạnh: "Dựa vào cái gì?"
"Bạn gái tôi."
Lời này của Thân Dục Chi làm toàn bộ đám người dại ra.
Vệ Thanh tức giận trừng lớn, nhìn nhìn em gái đang ngồi trong lòng tựa hồ không nghe được lời này, ngẩng đầu lãnh đạm lại kiêu ngạo, "Tôi không đồng ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.