Xuyên Không Thành Con Gái Của Nữ Phụ Độc Ác

Chương 6:




Tôi cầm cuốn sách vẽ mầm non bên cạnh lên, che mặt: “Không cần đâu.”
Tuy rằng linh hồn của tôi là người trưởng thành, nhưng có một số tài năng là bẩm sinh, tôi có thể so sánh được sao?
Không thể nào!
Hacker Yi nổi tiếng trong tương lai, hiện tại tôi vẫn chưa với tới.
Nhưng tôi hơi tò mò: “Bây giờ em đang làm gì vậy?”
Kiều Dịch: “Em đang sửa chữa tường lửa cho công ty của cha, mấy hôm trước công ty của cha bị công ty đối thủ tấn công hệ thống, một đám kỹ thuật viên đều không giải quyết được, cha bèn đến tìm em giúp đỡ.”
Tôi: “...”
Kiều Tầm, anh đúng là thật biết cách nhờ!
Tôi sống rất hòa thuận với nữ chính và hai đứa nhỏ, nhưng với Kiều Tầm thì lại là nước sông không phạm nước giếng.
Anh ta châm chọc khiêu khích tôi, tôi bèn cho anh ta nếm mùi đau khổ.
Anh ta nói bóng gió tôi, tôi bèn phản đòn, đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ta. Anh ta mắng chửi tôi, tôi liền cướp vợ anh ta!
“Lâu rồi không được ngủ với các con nhỉ? Tối nay dì kể chuyện cổ tích cho các con nghe nhé.”
Ba đứa trẻ xếp thành một hàng, mắt long lanh nhìn nữ chính.
“Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc, trong vương quốc có một bà hoàng hậu, bà ta có một chiếc gương thần...”
Nội dung câu chuyện không quan trọng, quan trọng là người kể chuyện cho chúng tôi!
Từ sau khi nam chính ở bên nữ chính, đừng nói là tôi, ngay cả Kiều Dịch và Kiều Nhiễm, cũng rất ít khi được ngủ cùng mẹ.
Kiều Tầm đúng là cái đồ hẹp hòi, nhỏ nhen!
Lợi dụng lúc nữ chính không chú ý, hai đứa nhỏ giơ ngón tay cái với tôi: Làm tốt lắm!
Bây giờ, cha của chúng ta chắc đang thê thảm ngủ một mình trong phòng sách nhỉ? Hí hí hí. Giọng nói ấm áp và dịu dàng đưa chúng tôi vào giấc mộng đẹp, một đêm ngon giấc...
Kiều Dịch và Kiều Nhiễm đều có chỉ số IQ rất cao, Kiều Tầm định cho hai đứa học vượt cấp ở trường tiểu học.
Nữ chính Thẩm Ninh lại từ chối.
Cô không muốn tạo áp lực lớn như vậy cho con cái, cô hy vọng chúng có một tuổi thơ bình thường, có thể giống như những đứa trẻ khác, từng bước nếm trải những giai đoạn khác nhau của cuộc sống, từ từ thưởng thức phong cảnh dọc đường, có suy nghĩ và kế hoạch cho riêng mình.
Nhưng Kiều Tầm lại không nghĩ như vậy.
Anh ta cảm thấy con của anh ta có chỉ số IQ cao như vậy, thì không cần phải lãng phí thời gian ở trường tiểu học, hơn nữa nếu học theo chương trình bình thường, thì sự chênh lệch về chỉ số IQ giữa bọn chúng với các bạn cùng lớp sẽ khiến bọn chúng cảm thấy nhàm chán, nếu được xếp vào nhóm người có cùng chỉ số IQ, có lẽ bọn chúng sẽ đạt được nhiều tiến bộ hơn, cũng sẽ tự tin hơn.
Thẩm Ninh: “Hay là chúng ta hỏi ý kiến của bọn trẻ xem?”
Kiều Tầm: “Cũng được.”
Mặc dù anh ta nghĩ như vậy, nhưng ý nguyện của con cái vẫn quan trọng hơn.
Kiều Dịch và Kiều Nhiễm nghe thấy lời cha mẹ nói, bèn quay sang nhìn tôi.
Tôi: “?”
Tôi và bọn chúng trạc tuổi nhau, nếu tính theo như trình độ học tập bình thường, chúng tôi hẳn là sẽ học cùng lớp.
Kiều Dịch: “Chị Nguyệt, chị có muốn học vượt cấp cùng với tụi em không?”
Kiều Nhiên cũng nhìn tôi với ánh mắt sáng rực, có vẻ rất mong đợi.
Tôi: “???”
Kiều Tầm và Thẩm Ninh: “???”
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Kiều Tầm đã khinh thường cười lạnh, như thể nghe được chuyện gì nực cười lắm: “Nó á? Còn học vượt cấp? Bây giờ nó không làm ảnh hưởng đến tiến độ của các bạn khác trong lớp là may rồi.”
Tôi: “...” Anh một ngày không kiếm chuyện với tôi là không chịu được đúng không?
Tôi thở dài, làm như bất đắc dĩ: “Đúng vậy, ai bảo gen di truyền của con lại kém cỏi như vậy chứ? Không có cách nào, chỉ số IQ là do di truyền mà.”
Kiều Tầm không cười nổi nữa, trừng mắt nhìn tôi: “Kiều! Nguyệt! Mày đang nói ai đấy hả!”
Tôi ngoáy ngoáy tai: “Ơ, con đâu có chỉ đích danh ai đâu, cha, sao cha lại vội vàng nhận vào mình thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.