Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 57:




Chuyển ngữ: Sư Tử Cưỡi Gà
Hai người vừa vào, lớp học đang ồn ào chợt yên lặng hẳn.
Thời Mộ vờ như không thấy, kéo ghế ngồi xuống. Trên mặt cô vẫn còn vết thương từng đánh nhau với Lưu Vũ nhưng đôi mắt cứ thản nhiên lay động, nom trong suốt và chói lóa. Có người muốn tới hỏi thăm xem có chuyện gì nhưng đùn đẩy hồi lâu, rồi không ai dám ra mặt.
Cuối cùng ủy viên thể dục đi tới, ngượng ngùng gọi cô: “Thời Mộ...”
Thời Mộ dọn dẹp lại đồ trên bàn, không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Hả?”
Ủy viên thể dục liếc nhìn ra sau lưng, cảm nhận được ánh nhìn xung quanh, cậu ta bèn nhắm mắt hỏi: “Cậu, hôm qua cậu cúp tiết đi đâu vậy?”
Thời Mộ chuyển bút bi trên tay, ngẩng đầu cười: “Tôi nói tôi ra net chơi game, các cậu tin không?”
Ủy viên thể dục sửng sốt.
Thời Mộ cười giễu cợt, đoạn nói thật nhỏ: “Một đám chỉ biết nghe tin đồn đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.”
Mọi người nghe rất rõ những gì cô nói.
Tất thảy đều lúng túng.
Ủy viên thể dục siết chặt quả đấm: “Chúng tớ không tin vào lời đồn, cậu đã nói cậu ra net thì bọn này sẽ tin cậu, nhưng cậu phải nói rõ tại sao cậu lại ở cùng lão Hoàng?”
Thời Mộ bất đắc dĩ: “Lão Hoàng làm gì, trừ thể dục ra thầy ấy còn lo chuyện gì?”
“Tác phong và kỷ luật.”
“Vậy không phải đúng rồi sao, tôi cúp tiết cả đêm bị thầy ấy bắt về, vốn đã đủ xui xẻo rồi, bây giờ còn bị đồn ra mấy chuyện này, các cậu tin rồi hả?”
“...”
Thật sự đã tin rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ liếc xéo: “Tôi không muốn tán dóc với mấy cậu nữa, may là tôi không phải con gái, không thì chẳng biết các cậu nói khó nghe thế nào nữa ấy chứ.”
Các bạn học đều cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn cô.
Vừa lúc chuông vào học vang lên. Giờ là tiết toán, thầy toán mới vừa mở sách giáo khoa ra thì trợ lý hiệu trưởng đã đi vào. Cô ta gõ cửa, ánh mắt lướt một vòng xung quanh rồi dừng lại ở chỗ Thời Mộ: “Xin lỗi đã làm phiền, hiệu trưởng tìm em Thời Mộ qua đó.”
“Soạt” tất cả mọi người đều nhìn qua.
Thời Mộ ung dung gấp sách lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.”
Phó Vân Thâm tựa vào thành ghế. Cậu chàng lặng lẽ nhìn trợ lý với đôi mắt sâu thẳm, rồi đáp lại một cách vừa bình tĩnh vừa quyết đoán: “Cậu ấy sẽ không đi.”
Trợ lý hiệu trưởng khó xử cau mày: “Nhưng hiệu trưởng nói...”
Phó Vân Thâm cắt lời cô ta: “Cô nói cho họ Tôn đó biết rằng Thời Mộ không đi, với cả bảo ông ta là họ không làm được thì để tôi; họ không biết điều tra thì để tôi. Nhưng nếu trường học không hỏi bất kỳ điều gì mà đuổi học Thời Mộ và thầy Hoàng thì tôi cũng sẽ đi đấy.”
Trợ lý hiệu trưởng kinh ngạc, nhà họ Phó là nhà đầu tư lớn nhất trường, nếu Phó Vân Thâm bỏ đi thì sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho nhà trường. Trợ lý bối rối, hồi lâu sau mới gật đầu quay về.
Phó Vân Thâm mở sách giáo khoa ra: “Thầy, thầy có thể tiếp tục được rồi.”
Trong phòng học trở nên yên tĩnh nặng nề, không ai dám nói tiếp về chuyện đó nữa.
Sau khi buổi tự học kết thúc, lấy lý do huấn luyện, Thời Mộ lại đến phòng thể thao, còn có Phó Vân Thâm đi theo. Thành thật mà nói, lúc này gặp lão Hoàng sẽ không tốt, nhưng họ càng tránh hiềm nghi thì bên ngoài càng đồn đại quá đáng.
Trong chốc lát, Bối Linh cũng đeo cặp đi vào, dù gì đang lúc huấn luyện, người dự thi không tới sẽ làm người khác hoài nghi.
Sau khi mọi người đến đông đủ, đóng cửa phòng thể thao lại, Phó Vân Thâm mới mở máy cho âm nhạc vang lên.
“Thời Mộ, anh không sao chứ?” Bối Linh tha thiết nhìn cô: “Hôm nay em thành thật xin lỗi anh, em không bảo vệ tốt cho anh được.”
Cô ấy rất áy náy.
Vụ oan hồn trên xe buýt lúc trước, nhờ có Thời Mộ che chở cho cô ấy, hôm nay lúc người ta cần đến mình thì cô ấy chẳng được tích sự gì. Sớm biết vậy lúc còn nhỏ, cô ấy đã không đi học piano mà nên nghe lời anh họ đi học đánh bốc với anh ấy mới phải.
Bối Linh quyết định: “Thời Mộ, anh yên tâm đi, hè này em sẽ đi học đánh bốc, đợi em lợi hại rồi sẽ không ai dám ức hiếp anh đâu.”
Cảm động dễ sợ luôn, Thời Mộ khóc đến nơi rồi đây này. Cô không kìm nổi cảm xúc xoa đầu cô bé: “Thôi đừng, anh hiểu tấm lòng của em mà.”
Cô ấy cười ngượng ngùng lộ ra hai cái răng khểnh, vừa ngẩng đầu thấy khóe môi bầm tím của Thời Mộ thì lập tức ngưng cười.
Bối Linh nhìn Hạ Hàng Nhất đang làm nền ở đằng sau: “Tôi có thể lấy thuốc cậu cho bôi tí cho Thời Mộ được không?”
Hạ Hàng Nhất không ngờ Bối Linh quan tâm đến cảm xúc của cậu như vậy, còn biết hỏi ý kiến của cậu nên trong lòng bỗng thoải mái hơn nhiều. Cậu gật đầu đáp: “Đồ tôi đã tặng cậu rồi thì cậu cứ tự xử lý đi.”
“Cảm ơn.” Bối Linh cười ngọt ngào, sau đó lấy thuốc cao trong cặp ra đưa cho Thời Mộ. Thời Mộ không tiện từ chối ý tốt của cô bé nên tiện tay bôi lên.
Cô bôi thuốc xong, nhóm người ngồi thành vòng tròn dưới đất.
Người yêu qua đời đã tạo thành đả kích rất lớn cho lão Hoàng, còn chưa kịp thoát khỏi tiếc thương thì gặp phải cái chuyện tào lao này. Mới chỉ vỏn vẹn hai ngày mà thầy ấy đã gầy đi nhiều, ánh mắt đầy tơ máu, có lẽ hai đêm rồi luôn không ngủ được.
“Thời Mộ, xin lỗi em, tại thầy làm liên lụy đến em.” Lão Hoàng rất băn khoăn, học sinh người ta đang yên đang lành lại cúp tiết cả đêm vì anh. Ngoài ra, người ta còn giúp anh gặp được mặt người yêu lần cuối, cuối cùng bị dính nguyên một đống phân không đâu.
“Thầy thấy chúng ta không cần bàn bạc chuyện này nữa. Khi về, thầy sẽ tìm nhà trường nói rõ ràng, chẳng phải họ muốn tìm người chịu trách nhiệm sao, không có gì to tát cả.”
Thời Mộ nói: “Không được, thầy không thể đi. Nếu thầy đi sẽ trúng kế đó, bất kể người ta nói gì thì thầy cũng không được đi. Hơn nữa, em thật sự cúp tiết, không tuân theo quy định trường học, không oán trách ai được.”
Lão Hoàng là một người tốt mà cô gặp được khi đi đến thế giới này, dẫu thế nào thầy ấy cũng không thể đi được.
Chu Thực cũng nói đỡ: “Đúng vậy đó, đang yên đang lành thầy đi gì mà đi!”
Bấy giờ, Lão Hoàng mới nhận ra tại đây có thêm vài người khác. Anh nhìn Chu Thực rồi lại nhìn sang Hạ Hàng Nhất, cuối cùng dừng mắt ở Phó Vân Thâm rồi hỏi: “Không phải chứ, mấy đứa tới đây hóng hớt à, hình như mấy chuyện này đâu có liên quan gì đến mấy em?”
Phó Vân Thâm bỏ qua câu hỏi đó: “Thầy cẩn thận ngẫm lại xem, ở trường thầy từng có mâu thuẫn với ai?”
Lão Hoàng hơi ngượng, anh đắc tội với nhiều người lắm, kể cả từng cãi cọ với dì dọn vệ sinh nữa, nhưng toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Lúc lão Hoàng vò đầu bứt tai không nghĩ được lý do thì đột nhiên nhớ ra: “Lão Trần, lão Trần dạy lớp mười hai đấy. Ban đầu hai em đánh nhau với Tô Thiên Lỗi, thầy đã phạt Tô Thiên Lỗi đi quét tầng thượng. Vì thế, họ Trần đó đã tranh cãi với thầy một trận, suýt nữa đã đánh nhau. Sau đó Tô Thiên Lỗi đi, ông ta đổ mọi tội lỗi lên đầu thầy, còn nói sớm muộn gì cũng sẽ bắt thầy cút xéo.”
Nhà Tô Thiên Lỗi khá giàu có, lão Trần là chủ nhiệm lớp nên đương nhiên sẽ nhận được nhiều lợi lộc. Kim chủ đi rồi thì trong lòng ông ta chắc hẳn sẽ không thoải mái.
Lão Hoàng nói tiếp: “Chẳng phải lần này có tham gia cuộc thi thể dục nhịp điệu sao, thầy đã chọn lớp mười và lớp mười một là Thời Mộ và Bối Linh, khiến lão Trần lại không vui, nói thầy bất công không chọn lớp mười hai. Tóm lại, hai thầy đã cãi nhau tiếp.”
Lão Hoàng suy nghĩ một lát rồi kể: “Còn có tiểu Triệu phòng bảo vệ, hôm đó cậu ta lười biếng bị thầy bắt được rồi mắng cho một trận. Em nói thử xem, hôm đó vốn đang cúp điện nhưng cậu ta không chịu an phận thủ thường mà cứ đi hút thuốc lá, gặp rủi ro thì ai chịu trách nhiệm?”
“Đúng rồi đúng rồi, còn có tên tiểu Lý chết bầm cấp cao nữa, thầy đã nói bao nhiêu lần rằng đường dây cổ quá rồi, cũ mèm rồi nhưng ông ta mặc kệ.”
“...”
Nói đẩu đâu hơn mười phút, lão Hoàng hơi khát nước, cầm ly nước uống một hớp lớn sau đó thở phù ra: “Sơ sơ là nhiêu đó, còn lại để từ từ thầy suy nghĩ. À đúng rồi, bà thím ở căn tin, bà ấy cắt xén tiền đồ ăn bị thầy phát hiện, vì thế thầy thông báo lên trên làm bà ta bị đuổi. Bà ta có một cậu con trai coi sóc sân vườn, dám cậu ta báo thù cho mẹ mình lắm.”
Thời Mộ cười khan: “Thầy này... kẻ thù được phân bổ rộng rãi nhỉ.”
Từ lãnh đạo cấp cao nhà trường đến thím nấu ăn ở căn tin, không biết còn tưởng rằng thầy đang sưu tập tem đấy.
Chu Thực cau mày: “Chắc chúng ta chỉ có thể dùng cách kia thôi?”
Lão Hoàng nhích tới và nhỏ giọng hỏi: “Các em có cách rồi hả?”
Chu Thực gật đầu: “Bọn này chuẩn bị gặng hỏi từng người một.”
Lão Hoàng sờ sờ cằm, vỗ bắp đùi vỗ rồi hét lớn: “Dù thầy không thích các em sử dụng bạo lực nhưng lần này thầy sẽ ủng hộ các em. Chúng ta bắt đầu từ lão Trần đi, cmn thầy đã muốn tẩn lão ta một trận từ lâu rồi.”
Vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh, ánh mắt quái dị đến mức khiến lão Hoàng phải ngượng ngùng.
Thời Mộ khẽ đằng hắng, tóm tắt lại cách giải quyết chuyện này. Lão Hoàng nghe xong thì sửng sốt, anh gặp qua không ít chuyện lạ và không ít sự kiện linh dị, nhưng bảo tìm quỷ giúp một tay thì anh chưa từng thấy. Thành thật mà nói, trong lòng lão Hoàng rất sợ hãi.
“Không không không không phải đâu...” Lão Hoàng vội hỏi: “Sẽ không có gì nguy hiểm chứ? Dù gì người là người, thứ đó là thứ đó, đừng để đến lúc ấy chúng ta cũng bị...”
“Vì vậy bọn em dự định chỉ có em và Phó Vân Thâm đi thôi. Đến lúc đó phải nhờ thầy bảo mật giúp và tắt camera trường trong vòng một tiếng, còn lại thầy đừng quan tâm.”
Lão Hoàng gật đầu, chuyện này anh không giúp được gì, cũng chỉ có thể làm được mấy chuyện nhỏ nhặt trong tầm kiểm soát ấy thôi.
Bối Linh nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng giơ tay: “Em thì sao, em thì sao ạ, em làm gì?”
Thời Mộ nhìn thoáng qua cô ấy rồi dịu dàng đáp: “Bối Linh phải giúp bọn anh giữ bí mật nhé.”
Bối Linh lập tức bị dụ dỗ, gật đầu lia lịa: “Các anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói cho bất kỳ ai biết đâu!”
Sau khi phân công xong, lão Hoàng ném một chùm chìa khóa ra: “Đây là của lầu ký túc xá, tối nay các em dùng cái này để ra ngoài, chỗ an ninh và camera cứ giao cho thầy nhưng một tiếng sau các em nhất định phải về ký túc xá, hiểu chưa?”
Phó Vân Thâm tắt máy ghi âm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chu Thực bối rối: “Không phải bây giờ chúng ta bắt đầu luôn sao?”
Giờ mới qua tám giờ thôi, bên ngoài còn chưa tối hẳn. Thời Mộ liếc sang cảm thấy IQ của thằng bé này hết cứu nổi rồi.
Ra khỏi phòng thể thao, Chu Thực cứ nằng nặc nói: “Không được, tôi cũng phải đi với các cậu.”
Thời Mộ: “Cậu không nhìn thấy thì đến đó làm gì.”. Truyện chính ở + TRU𝑀 TRU𝒀Ệ𝙉.Vn +
Chu Thực ưỡn ngực: “Ai to con thì nhiều dương khí, tôi đến tạo thêm can đảm cho mấy cậu.”
Hạ Hàng Nhất nhìn Chu Thực, dương khí của cậu ta nhiều hay không thì không biết nhưng ma quỷ thấy ngon miệng lắm đấy.
Vừa qua mười hai giờ khuya, mọi người ở phòng 415 đồng loạt di chuyển.
Để tiện ẩn nấp, bốn người đều mặc đồ đen. Thời Mộ còn đội cả mũ lưỡi trai màu đen nữa.
Đêm hôm khuya khoắt, sân trường không có một bóng người, chẳng biết người ở phòng trực an ninh bị lão Hoàng lừa đi đâu rồi. Bóng cây hai bên chập chờn, bốn phía trống hoác, yên tĩnh đến không ngờ.
Dưới mảnh đất Anh Nam này có kha khá người chết, thậm chí cả dưới chân đỉnh núi đằng sau lưng cũng chất đầy hài cốt. Chu Thực đi theo họ đã gặp quá nhiều chuyện ma quái nhưng hôm nay vẫn bị hù dọa không thôi.
Cậu ta sống chết ôm chặt cánh tay Hạ Hàng Nhất, răng va vào nhau lập cập: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ nhá, chúng ta đi theo nhóm anh Mộ là được rồi.”
Hạ Hàng Nhất nghẹn cười: “Cậu có thể nhìn thấy à?”
Chu Thực lắc đầu nhưng lại nhanh chóng gật đầu: “Được, được chứ sao.”
Hạ Hàng Nhất tháo mắt kiếng xuống cho tiện, lộ ra một đôi mắt tuyệt đẹp như phượng đang ngủ. Cậu khẽ cụp mắt xuống che hơn nửa đồng tử, trông vừa nhã nhặn vừa hiền lành.
Giờ phút này, Hạ Hàng Nhất cố ý rạch đầu ngón tay rồi quệt một đường lên mắt của cậu ta: “Cậu nhìn lại thử xem.”
Vốn còn đang tức giận vì bị Hạ Hàng Nhất quệt máu, nhưng khi cậu ta chớp mắt nhìn lại thì bất chợt cảm thấy hít thở không thông.
Ma...
Ma quỷ ở khắp mọi nơi.
Sân trường, bãi tập, trên ngọn cây già, trên tầng thượng cao nhất, tính sơ có lẽ không dưới trăm loại như đang đi dạo chợ vậy, kích cmn thích.
Chu Thực lập tức hoảng sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, đừng bảo nói chuyện, ngay cả đứng cũng không vững nữa.
Hạ Hàng Nhất dắt díu Chu Thực: “Một người phàm như tôi còn không sợ, anh Chu chắc chắn cũng không sợ đâu.”
Chỉnh trang lại mũ, Chu Thực hít sâu: “Đúng vậy, tôi không sợ.”
Nói xong, cậu ta tiếp tục đi cùng.
Phó Vân Thâm đút hai tay vào túi và dừng ở giữa đường. Cậu liếc nhìn lầu ký túc xá, mắt phượng hơi chùng xuống, sau khi nhìn xung quanh một vòng thì cậu mới chặn đường một nam quỷ: “Tôi muốn hỏi ngày hôm qua có người trốn ở đây chụp hình không?”
Nam quỷ hoàn toàn không muốn đoái hoài tới con người nhưng khí thế của Phó Vân Thâm quá kinh khủng, dương khí trên người hoàn toàn có thể cắn nuốt họ nên không dám làm kiêu mà thành thật trả lời: “Tôi, tôi chết ở nhà vệ sinh nam, hôm nay ra ngoài đi vòng vòng chào hỏi thôi nhưng mà hôm qua tôi có thấy thầy Lý và thầy Tô vụng trộm ở toilet đó.”
Nghe có mùi drama, Chu Thực không còn sợ nữa, bước nhanh tới: “Không phải thầy Lý và thầy Tô không ưa nhau sao? Sao hai người này lại dính líu đến nhau hả?”
Thấy đề tài sắp đi xa, Thời Mộ kéo người ra: “Bà mẹ cậu, đừng hỏi bậy nữa.”
Họ ngồi xổm ở đây, ma nào đi ngang thì hỏi từng con, kết quả đứa này trả lời khác hẳn đứa kia.
Lúc này, Hạ Hàng Nhất chợt phát hiện có một con ma nhát gan đang nấp sau một cái cây. Cô ấy thật sự là một con ma khá nhát, khi còn sống rất sợ chết, dù biến thành ma vẫn còn sợ. Hạ Hàng Nhất vẫy tay, cô ma nhát gan thấp thỏm đi tới.
Cô bé rất trẻ, nho nhỏ, trong đôi mắt còn rưng rưng nước.
Thời Mộ dịu giọng: “Em đừng sợ, tôi muốn hỏi hôm qua có người nào tới đây không?”
Bé ma nhát gan run lẩy bẩy: “Thầy, thầy Trần có ra ngoài. Ông ấy, ông ấy còn đạp em một cú nữa, hú hồn ma...”
Nói đoạn, cô bé chực khóc.
Để khỏi ngộ thương, Thời Mộ tìm kiếm hình của lão Trần dạy lớp mười hai bằng điện thoại di động: “Là người này hả?”
Cô bé gật đầu liên tục.
Coi bộ đã tòi ra chân tướng rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Bé ma nhát gan thút thít đáp: “Hình như năm phút trước khi thầy Hoàng về, thầy Trần cũng quay lại từ bên ngoài, sau đó đi cùng hai người đến chỗ này nữa. Em, em còn thấy hai người ôm nhau.”
Phó Vân Thâm nheo mắt: “Không cần nói mấy thứ dư thừa.”
Thiếu niên hung dữ lập tức làm bé ma nhát gan khóc nấc lên.
Hạ Hàng Nhất thở dài: “Đừng khóc, cô đi được rồi.”
Bé ma nhát gan gật đầu rồi lại nấp sau cái cây, ngẫm nghĩ một lát thấy không yên tâm nên cô ấy bèn chui xuống đất, nhìn mà khiến người ta đau lòng.
Giải quyết xong chuyện, mọi người toan đi về thì chợt thấy ba nam quỷ lực lưỡng đi đến trước mặt bé ma nhát gan nọ: “Tiền bảo kê hôm nay đâu?!”
Bé ma nhát gan tủi thân khóc lóc: “Em, em không có hù ai hết, nên không có, không hút được bao nhiêu tinh khí cho các anh cả.”
Ma cũng cần ăn cơm, nhưng đa phần hồn ma lãng đãng trên thế gian để chờ cơ hội được đầu thai lần nữa. Ngoài ra, cũng có ác quỷ muốn trở nên mạnh mẽ nên chúng chọn cách hại người, hút lấy tinh khí của con người.
Không may, ba nam quỷ này là loại ma quỷ chuyên đi bắt nạt người khác. Thời gian chết của chúng lâu hơn đa số hồn ma trong trường. Vì không để bọn chúng cắn nuốt nên một số hồn ma chọn dọa người, tích góp từng chút tinh khí nhằm cung cấp cho nam quỷ.
Trước đây, ba nam quỷ đó là quản lý nhà xưởng, vụ nổ khiến họ chết cực kỳ thê lương và đáng sợ. Bé ma nhát gan khóc lóc tèm lem, không khỏi cầu xin tha thứ.
Đêm hôm khuya khoắt, chúng lấy mạnh hiếp yếu, có ma thờ ơ lạnh nhạt, mà có người... đói bụng.
Thời Mộ liếm liếm miệng: “Vị đồ nướng...”
Hạ Hàng Nhất kinh hãi rồi nhìn qua: “Chúng còn có mùi vị cơ à.”
Thời Mộ gật đầu: “Tên đó có vị cánh gà nướng mật ong. Gã kia là vị cánh gà nướng hạt tiêu đen. Người nọ có vị nguyên bản luôn, nướng khá kỹ đấy, chắc chắn ăn rất ngon nè.”
Bụng liên tiếp vang lên hai tiếng, hai con cổ đang ngủ trong cơ thể bắt đầu mất bình tĩnh đòi ăn. Thời Mộ không nhịn được, đấm mạnh vào ngực mình rồi hung ác quát: “Câm mồm cho ông.”
Mọi thứ lập tức yên lặng.
Hạ Hàng Nhất nhìn cô, đôi mắt kinh ngạc không đổi.
Ba nam quỷ đang ức hiếp bé ma nhát gan. Thời Mộ thầm nghĩ, chợt nảy ra ý.
Cô móc ra mấy tờ phù trong túi đưa cho Phó Vân Thâm. Chàng trai hiểu ý, quen tay hay việc dùng máu từ ngón tay đã được cắt sẵn một đường be bé và nhỏ vào giữa lá bùa, đoạn nó tỏa ra một ánh sáng vàng chói lòa.
Ánh sáng vàng có hiệu quả đả thương, ma quỷ bốn phía la lên thảm thiết, che mắt đùn đẩy tránh xa. Ba nam quỷ kia ở khá gần nên hồn thể lập tức bắt đầu không yên. Bé ma nhát gan đang trốn sau lưng chúng, vì vậy may mắn không bị thương bởi lá bùa.
Thời Mộ giơ lá bùa lên cao: “Tụi bây có muốn sống không?”
“Má nó, thằng ranh chết bầm kia từ đâu đến thế, dám ra oai trên đầu bọn tao à?!” Nam quỷ giận dữ, bèn ngẩng đầu rống to. Mặt đất bỗng lún sâu, một con, hai con, ba con, càng ngày càng nhiều quỷ hồn từng bị chết cháy bò lên khỏi mặt đất.
Ban ngày thường có các thanh thiếu niên nhiều dương khí trấn áp, có thêm phù trấn quỷ áp chế nên đám quỷ hồn bị chết cháy này hoàn toàn không dám ra quấy phá. Hôm nay đêm tối gặp âm, không may phù trấn quỷ mất đi tác dụng bảo vệ, vì vậy nó không còn đáng sợ nữa.
Chu Thực hoảng hồn đến ngây dại, âm phong bốn phía nổi lên từng trận, quỷ hồn gào thét lao tới với gương mặt kinh tởm.
Trong lúc thất thần, một bàn tay hốt nhiên kéo bắp chân Chu Thực, suýt nữa cậu ta đã rít lên. Hạ Hàng Nhất nhanh tay lẹ mắt bảo vệ Chu Thực, khí thế bỗng chốc thay đổi: “Ai dám!”
Hạ Hàng Nhất xuất thân từ người đuổi thi kèm theo buff đuổi ma quỷ nên âm khí trên người nặng hơn cả quỷ hồn. Ác linh nọ cả kinh, vội vàng chui về.
Phó Vân Thâm điềm nhiên nhìn sang Thời Mộ: “Cậu đói bụng hả?”
Thời Mộ gật đầu: “Đói chứ.”
Phó Vân Thâm cười: “Ăn đi, tiệc đứng không lấy tiền.”
Mắt Thời Mộ sáng quắc, cô nhanh chóng bỏ lại lá bùa bước lên bắt được một con ác ma. Đầu tiên ác ma đó sửng sốt, sau đó để lộ cái miệng máu: “Khà khà khà, tao sẽ chiêu đãi mày thật thịnh soạn...”
Dứt lời, nó đưa ngón tay ra.
Thời Mộ há miệng, nuốt lấy cánh tay của nó không một chút do dự, đoạn sáng mắt lên: “Ối má nó, vị KFC, hương vị của người anh em đây đủ đô lắm đó.”
Hồn ma: ??
Không dài dòng nữa, cô nuốt ực xuống.
Thời Mộ liếm liếm môi, cười hì hì vỗ bụng: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Vốn dĩ cô sợ ăn nhiều thức ăn nhanh sẽ mập, bây giờ hay ho rồi vì ăn được một phần gia đình miễn phí luôn.
Mị cổ: [Cmn, ông đừng có giành với tôi!!!]
Triền đằng cổ: [Ợ ~~~~~]
Xem ra hai cổ này ăn vui vẻ lắm đây.
Hành động ăn ma của Thời Mộ đã hù dọa những hồn ma trẻ tuổi chưa từng trải sự đời. Vốn dĩ chúng đang ngủ ngon dưới đất, không muốn dính vào chuyện này, nếu có thể hù được vài người hút ít tinh khí thì không còn gì bằng, ăn không được cũng không sao, nhưng chúng không ngờ có một ngày bị người khác ăn mới ghê!!
Lập tức, một đám lục tục chui lại xuống đất.
Thời Mộ nheo mắt cười ba nam quỷ đang ngây ra như phỗng: “Nói đi, các ông đồng ý nghe theo tôi hay cam lòng cho tôi ăn.”
Đây không phải đang nói nhảm mà là chắc chắn ——
Chạy thôi!!!!!
Kết quả là ba nam quỷ còn chưa kịp chạy đã bị lá bùa của Thời Mộ cuốn lấy và trói ngã xuống đất. Bấy giờ, ba con quỷ mới nhận ra lần này chúng gặp được thứ dữ rồi, bèn không dám dông dài nữa mà gật đầu lia lịa, vừa liến thoắng gọi tổ tông, vừa luôn mồm gọi ông nội.
Thời Mộ đạp chân họ: “Còn dám chạy không?”
“Không chạy nữa ạ, anh bảo tụi em làm gì thì em làm cái đó! Nhưng đừng bao giờ, đừng bao giờ ăn em ạ!!”
Vẻ mặt của ba nam quỷ như đưa đám, con quỷ mẹ nó ai biết thằng nhóc này khác biệt đến vậy, người thường biết ăn quỷ sao? Biết hả? Không đời nào!!
Đành cam chịu vậy.
Căn dặn xong, Thời Mộ nới lỏng phù, sợ chúng chạy nên cột dây đỏ lên.
Làm xong hết thảy, đoàn người mới quay về túc xá.
Chu Thực ngồi trên ghế nắn bóp bắp chân, trên đó còn in rõ dấu năm ngón tay màu đen. Thiết nghĩ nếu không nhờ Hạ Hàng Nhất, cậu ta đã bị bắt đi rồi. Tuy vậy, sao Hạ Hàng Nhất này biết tấn công ma quỷ thế?
Từ khi vào phòng đến giờ, Hạ Hàng Nhất luôn nhìn chằm chằm Thời Mộ, đến khi cô lên giường nhưng cậu vẫn chưa rời mắt. Cuối cùng, cậu không nhịn được: “Tôi sống đến giờ nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người ăn ma quỷ đấy.”
Hoàn hồn, Chu Thực liếc sang: “Cũng giống cậu thường hay gặp ma thôi.”
Thời Mộ không dám giở trò cướp đoạt oai phong trước mặt nam chính, bèn vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không đâu không đâu, do thể chất của tôi đặc thù thôi, không lợi hại như cậu.”
Hạ Hàng Nhất cũng rất khiêm tốn: “Không không không, tôi chỉ là một người đuổi thi nho nhỏ, chưa từng trải thôi à, cậu giỏi hơn.”
Thời Mộ: “Không, cậu tài hơn tôi, tôi sợ thi thể hơn cả ma quỷ ấy chứ, lá gan của cậu quá ghê gớm.”
Hạ Hàng Nhất: “Khách sáo khách sáo, cậu lợi hại hơn tôi.”
Phó Vân Thâm hé mắt sau đó nhanh chóng khép lại: “Ở đó mà nịnh nọt nhau đi.”
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó tất cả đỏ mặt quay về giường.
Lúc này, Chu Thực đã nghe rõ ràng, hóa ra chỉ có một mình cậu ta là người phàm ở phòng 415 này??!! Cậu ta mới chính là người nên rút khỏi nhóm nhất sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.